Mọi người nói tôi điên vì làm đám cưới với một người đã qua đời
Mọi người cho rằng tôi điên vì làm đám cưới với một người đã qua đời, bởi họ không phải là tôi làm sao hiểu được tình yêu tôi dành cho người ấy.
Ảnh cưới vẫn còn đây, nhưng cô dâu thì đã đi rồi (Ảnh minh họa)
Đám cưới của tôi vừa diễn ra cách đây gần 1 tháng. Lẽ ra, thời điểm này theo kế hoạch, tôi đang tận hưởng những ngày nghỉ của kỳ trăng mật với người vợ của mình. Nhưng thực tế, tôi lại đang ngồi trong căn phòng của hai vợ chồng với một tấm ảnh cưới vẫn còn đây và tự mình gặm nhấm nỗi buồn cô đơn.
Tôi và bạn gái quen biết nhau trong một lần tình cờ đi chụp ảnh. Cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn và có đôi lông mi cong vút. Giống như bao đôi khác, chúng tôi trò chuyện, trao đổi số điện thoại và facebook, sau đó hẹn hò đi cà phê và rồi yêu đương. Tôi và em khá hợp nhau trong mọi chuyện. Vì thế mà chúng tôi nhanh chóng bàn bạc tới chuyện làm đám cưới.
Gia đình tôi có 2 anh em trai, anh trai tôi đã lấy vợ từ lâu, chỉ còn mình tôi độc thân và ham chơi. Vì thế, tin tôi muốn kết hôn trong năm nay vừa được tung ra, cả nhà đã chúc mừng và cùng tôi lên kế hoạch. Đầu tiên là nhà ở. Bố mẹ đưa cho tôi 600 triệu, anh trai cho tôi 300 triệu, tôi bỏ ra 500 triệu, bạn gái xin tiền gia đình góp vào 500 triệu. Vậy là đủ mua một căn hộ nhỏ xinh ở phía Đông thành phố. Ngày đi nhận bàn giao nhà, bạn gái tôi vui vẻ vẽ ra rất nhiều phong cách để trang trí căn nhà. Tôi hân hoan lắm, phấn khởi đến mức trong mơ cũng cười.
Thế nhưng, mọi chuyện không bao giờ được tốt đẹp và hoàn hảo như những gì chúng tôi nghĩ. Khi chỉ còn 3 tuần nữa là tới lễ cưới, vợ tôi gặp tai nạn trên đường từ quê trở lại thành phố. Nghe được tin này từ nhân viên y tế, tôi vội vàng bắt xe chạy tới. Khi tôi chạy được tới bệnh viện, lúc đó là 4 giờ sáng, cô ấy đã không nói được gì nữa. Nhưng cô ấy vẫn cố mỉm cười, đôi mắt lúc nào cũng như biết cười của cô ấy giờ đây long lanh nước mắt. Tôi nắm chặt tay người yêu, thẽ thọt rằng rồi em sẽ khỏe lại thôi, chỉ cần em cố gắng kiên cường, các bác sĩ sẽ giúp em. Em đừng vội tuyệt vọng, đừng vội buông tha mọi thứ. Xin em hãy vì tôi, vì đám cưới của chúng tôi.
Nhưng cô ấy dường như không chịu nghe lời tôi nói. Gắng gượng đến 7 giờ sáng thì cô ấy ra đi. Bàn tay mà tôi vẫn nắm chặt 3 tiếng đồng hồ cứ dần lạnh đi và không còn mềm mại, ấm áp như trong trí nhớ nữa. Rồi mặc kệ tôi gào gọi tên em, cô ấy cũng không mở mắt nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
Sáng hôm sau, bố mẹ đưa thi thể cô ấy về quê. Tôi xin được ôm di ảnh của vợ chưa cưới và tiễn chân người yêu, nhưng bố mẹ cô ấy không cho. Tôi lững thững thuê xe đi theo sau, trở về nhà người yêu ngồi lỳ một chỗ mặc sự chỉ trỏ tò mò của những người xung quanh. Khi mọi người đưa cô ấy ra nghĩa địa, tôi bị anh trai tôi ngăn không cho đi theo. Anh ấy sợ tôi biết nơi cô ấy nằm xuống rồi suốt ngày tới đó. Ngay chiều hôm đó, tôi bị anh áp tải về thành phố.
Gần 3 tuần sau đám tang của bạn gái thì người bên tổ chức tiệc cưới gọi điện nhắn tôi đến xem sân khấu và chốt thực đơn. Lúc này theo phản xa, tôi nói với nhân viên là chốt hết và làm hết dù cô dâu của tôi thì đã không còn. Và thế là, tôi vẫn đến xem cách bố trí sân khấu, vẫn đặt thực đơn và bánh cưới giống như kế hoạch. Chỉ khác là lần này không còn người líu ríu bên tai tôi rằng “Anh thấy cái này đẹp hay cái kia đẹp hơn?” nữa mà thôi.
Đúng 6 giờ sáng hôm lễ cưới, tôi tỉnh giấc. Một mình thay đồ, một mình thắt cà vạt, một mình gắn hoa cưới lên áo trắng. Tôi nhìn mình trong gương, cảm thấy thần sắc hơi kém nên lấy chút phấn trong túi của bạn gái quết qua mặt mũi. Thấy ổn rồi tôi mới xuống nhà tự tới nhà hàng. Lúc mở cổng đi ra, tôi biết bố mẹ và anh trai chị dâu nhìn theo, nhưng không ai cản tôi cả. Tôi biết mẹ tôi đang khóc nhưng trái tim tôi cũng không biết mình bị làm sao thì sao an ủi được mẹ.
Tới nơi, tôi đi loanh quanh cùng người phụ trách, chỉ một lúc sau, đồng nghiệp và bạn bè đã đến. Có hai phù rể nữa cũng tới, còn 3 người khác thì không thấy đâu. Nhưng như vậy cũng đủ rồi. Khách đến ngày một đông, nhưng ai cũng mang sắc mặt kỳ lạ khi thấy một mình tôi đứng đó với bức ảnh cô dâu cười rạng rỡ bên cạnh và 2 chàng phù rể trơ trọi. Còn nhà gái thì nghiễm nhiên không thấy một ai. Tôi loáng thoáng nghe thấy mọi người bàn tán nhau có lẽ cô dâu chạy trốn. Giá mà được như thế thì tôi cũng không đau đớn như lúc này.
Đến giờ làm lễ, lúc này có lẽ mọi người đã biết vợ sắp cưới của tôi đã qua đời, không ai còn xôn xao bàn tán nữa nhưng họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Có người còn nói tôi điên vì đã cưới một người đã chết. Nhưng tôi mặc kệ tất thảy, tôi cố cầm dòng nước mắt chực trào ra vì nghĩ tới người bạn gái mấy ngày trước còn cười nói với tôi rằng cô ấy chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Có thể rất nhiều người nói tôi điên vì đã làm đám cưới với cô dâu đã mất, nhưng họ không phải là tôi, làm sao hiểu được tình yêu của tôi (Ảnh minh họa)
Tôi nắm tay thật chặt, để mặc móng tay ghim vào da thịt cho cái đau làm tôi tỉnh. Tôi bước lên sân khấu, nói lời cảm ơn khách mời đã tới tham dự. Tôi biết, chắc chắn ở dưới kia, mấy chục con người đó, có người sẽ nghĩ tôi điên vì cưới người chết. Bởi vì họ không phải là tôi, họ không thể hiểu được tình yêu của tôi dành cho cô ấy.
Trưa ngày hôm đó, cuối cùng bố mẹ tôi cũng có mặt. Mẹ ôm tôi vào lòng, nước mắt mẹ làm ướt khoảng ngực nơi trái tim tôi. Anh trai cũng vỗ vai tôi. Sau đó bố mẹ và anh chờ cho tới khi khách khứa về hết, mới cùng tôi ra về.
Video đang HOT
Suốt gần 1 tháng nay từ sau hôm làm đám cưới không có cô dâu, tôi vẫn đến trang trí lại căn nhà mà chúng tôi đã mua. Nhà đã sơn màu xanh dương – màu mà vợ sắp cưới thích, trần nhà đã gắn rất nhiều sao. Ga trải giường tôi cũng mua màu xanh dương, nhưng sẽ chẳng còn ai nằm lên đó ngắm bầu trời sao và làm nũng đòi tôi chỉ cho cách nhận biết từng chòm sao nữa. Tôi phải làm gì để vơi đi được nỗi buồn này đây? Làm sao để có thể quên người vợ, người yêu bạc mệnh của tôi đây?
Theo Afamily
Tạm biệt anh nốt trầm ở trong em
Em sẽ nhanh chóng quên anh thôi. Ngày mai em sẽ không nhớ anh nữa...
Ngày hôm qua...
Em gặp anh, một cách tình cờ, tình cờ như không thể tình cờ hơn nữa. Hôm đó vì "hiếu động" em đã đi theo chị hàng xóm đi học, và rồi trong lớp học với biết bao con người, em nhìn thấy anh, em không nhớ rõ suy nghĩ của bản thân mình lúc đó và cũng không biết "ma xui quỷ khiến" thế nào em lại vẽ vào áo anh. Anh quay lại nhìn em nhưng không nói gì, chính sự im lặng của anh đã làm em càng thích thú hơn với trò vẽ vào áo người khác. Em vẫn tiếp tục sẽ tới khi hết tiết. À, quên. Khi đó anh gọi em là bé và bảo em đừng vẽ nữa, nhưng em đâu phải đứa chịu nghe lời như vậy đâu. Em thích thú như một đứa trẻ tìm ra trò chơi mới. Em nhớ lúc ra về anh quay lại nhìn sau áo -tác phẩm của em.
Nhưng đó không phải lần duy nhất em vẽ bậy vào áo anh, buổi học khác em lại chạy xuống chỗ anh và tiếp tục "sáng tác nghệ thuật" trên một cái áo khác, lần này thì đẹp hơn cả lần trước. Hix... Anh vẫn im lặng, mặc kệ cho em nghịch ngợm. Từ đó lần nào đến lớp em cũng chêu anh, pha trò với anh.
Để rồi một buổi tối cuối tháng 4 anh nhắn tin cho người chị cùng lớp anh cũng chính là hàng xóm của em, anh bắt đền em phải giặt trả áo cho anh, em không ngờ một người con trai trầm tính, ít nói như anh lại có ngày chịu "mở miệng". Chúng ta nhắn tin qua lại suốt cả buổi tối với những câu nói đùa thật vui phải không anh? Và thế rồi, bất chợt trong đêm khuya anh hỏi em "em sẽ làm gì nếu người yêu cũ của em nhắn tin và nói nhớ em?", em thực sự hơi bất ngờ khi nhận được tin nhắn đó, em và anh hai con người xa lạ chỉ mới biết nhau được vài ngày, nói với nhau có vài câu, ấy vậy mà anh lại hỏi em câu đó. Từ ngày đó anh nhắn tin cho em nhiều hơn, kể cho em nghe nhiều chuyện của anh, về người xưa của anh, rất rất nhiều mà em không nhớ hết.
Ngày trước khi còn đi học, cũng như bao cô cậu học trò khác, em cũng có trong mình những tình cảm của tuổi mới lớn, cũng biết nhớ nhớ, thinh thích người bạn khác giới, cũng có những rung động. Em không biết đó có thể là tình yêu được không nữa, nhưng em vẫn luôn trân trọng những cảm xúc đầu đời tinh khôi trong trẻo đó.
Bước chân vào giảng đường đại học, em mang trong mình bao nhiêu "hoài bão", những dự định "to đùng" và mục tiêu của em khi đó là làm cho anh yêu em... Chắc anh không hiểu tại sao em lại có ý nghĩ đó phải không? Cái ý nghĩ đó không chỉ là thoáng qua đâu anh ạ, em đã thực hiện "âm mưu" của mình đó anh, anh có biết không? Những quan tâm em dành cho anh khi đó chỉ là từng bước trong "kế hoạch" kĩ lưỡng mà em đã vạch ra mà thôi. Em luôn cố tỏ ra trước anh là người con gái biết lắng nghe chia sẻ, biết quan tâm tới người khác. Tất cả chỉ là giả dối thôi anh ạ. Anh đã từng khen em là người tốt, rồi anh vui khi nói chuyện với em, anh có biết khi đó em hả hê thế nào không? Khi đó em đã nghĩ rằng "cá bắt đầu cắn câu" rồi... Ngày ngày em vẫn sống với con người giả dối đó, à không nói thế thì nặng nề quá mà phải nói là không được chung thực cho lắm, vì khi ấy thực sự em cũng thấy vui khi được nói chuyện cùng anh.
Nhưng ông trời khéo sắp đặt thật, em muốn anh phải yêu em thế mà thực tế lại xảy ra điều ngược lại, em lại yêu anh từ khi nào không hay. Bao nhiêu dự định, bao nhiêu kế hoạch mà em đã vạch ra để trinh phục trái tim anh hóa ra lại phản tác dụng. Em ngã trong chính cái hố do mình tạo ra.
Em vẫn là em, vẫn con người đó, khuôn mặt đó nhưng trái tim em đã khác... (Ảnh minh họa)
Buồn cười thật phải không? Em thấy nó cứ giống giống thế nào với những câu chuyện cổ tích ý. Như mụ gì ghẻ trong Nàng Bạch Tuyết, bao lần hãm hại Bạch Tuyết nhưng kết cục lại chết trong chính nấm mồ mà mình tạo ra cho người khác. Nghe như em đang ví mình là mụ gì ghẻ nhỉ? Không biết từ bao giờ anh đã đi vào trái tim em, rất nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu, những dòng tin ta gửi cho nhau ngày càng nhiều, để rồi tình cảm em dành cho anh cũng lớn dần.
Nhiều khi em thấy ghét anh, tại sao anh lại làm em yêu anh, để rồi khi nghĩ lại thì người có lỗi lại là em, ai bảo em cứ tìm cách "tiếp cận" anh rồi yêu anh cơ chứ. Em thật ngốc khi đã không nghĩ hết các tình huống có thể xảy ra trước khi định "bẫy con mồi". Nhiều khi chính kẻ thợ săn lại chết trong cái bẫy do mình đặt là thế đó. Bây giờ thì em đã hiểu.
Ngày hôm nay...
Em biết mình yêu anh nhiều như thế nào, nhưng em đã không nghĩ tới đoạn kịch bản này nên không biết viết tiếp ra sao, và để mình phải bế tắc không tìm ra lối đi. Em mắc trong "cạm bẫy", em càng vùng vẫy muốn thoát ra thì những mảnh sắt của chiếc lưới càng làm em đau hơn, em chảy máu, máu ra nhiều lắm anh có biết... Nước mắt em cũng rơi.
Những vết thương của ngày hôm qua giờ đã thôi chảy máu, mà hình như không còn máu để chảy nữa hay sao ý anh ạ. Em vẫn là em, vẫn con người đó, khuôn mặt đó nhưng trái tim em đã khác. Mỗi ngày được gặp anh, trái tim em thấy vui lắm, nó rộn lên khi nhận được những quan tâm từ anh, đối với anh em luôn là cô bé con chỉ biết làm nũng. Vâng em thế đó anh.
Mùa đông năm nay hình như không lạnh bằng mùa đông năm trước phải không anh, chắc biết vì em không có anh nên trời cũng không lỡ lạnh. Nhưng em lại thấy lạnh từ trong trái tim. Em nhớ anh, có những lúc nhớ đến cồn cào, em mong sao được trông thấy anh dù chỉ một phút thôi. Trái tim em đã không chịu nghe lời em nữa rồi, dù lý trí bảo không nghĩ về anh, bảo phải tìm lối đi cho riêng mình thôi, nhưng sao khó thế.
Lòng em như có từng cơn sóng, lúc yên ả khi lại như bão lũ. Chúng ta đã có với nhau nhiều kỉ niệm phải không anh ,tuy rằng có những lúc vui và cả những khi buồn nhưng chỉ cần có anh ở bên thì tất cả dường như tan biến.
Anh là người tốt và đa cảm, ngay từ lần đầu gặp anh em đã nhận ra điều đó, nhưng người ta vẫn thường nói con trai mà đa đảm quá sẽ không chịu nhiều thương đau. Anh cũng đã kể cho em nghe về mối tình đầu của anh, về người con gái mà anh đã trao biết bao yêu thương nhưng kết cục thì anh lại là người bị tổn thương. Vết thương đó trong anh sẽ thành sẹo rồi phải không nhưng sao em thấy thi thoảng nó vẫn tấy lên tê tái mỗi khi trở trời. Rồi rất nhiều rất nhiều chuyện đã xảy ra với anh, anh đều nới với em, em vui lắm khi có thể trở thành người anh sẽ chia vui buồn, để rồi chính trong lúc đó em đã nghĩ mình hiểu anh. Nhưng hình như ngược lại, em không hiểu gì về anh hết cả, hay chính anh không muốn, không cho em hiểu anh?
Mỗi lần em làm anh không vui, em ước sao khi ấy anh cứ nói hết suy nghĩ của mình với em, cho em biết mình đã sai ở đâu, thà rằng anh cứ lớn tiếng mắng em thì em đã không phải khóc mỗi khi đêm về, em lại từ trách mình sao lại gây chuyện lại làm anh buồn. Anh chỉ im lặng, sự im lặng đó của anh đã từng bước từng bước giết chết em anh có biết? Anh nói vì anh yêu em nên anh không trách em dù cho em sai, em cám ơn anh vì điều đó. Nếu có thể thì em mong rằng sau này khi anh ở bên bất cứ người con gái nào xin anh hãy cho họ cơ hội được hiểu anh nha anh.
Ừ, chắc tại ta không hiểu nhau nên mọi chuyện mới rẽ sang hướng đó - một ngõ cụt. Em không hiểu những điều anh nghĩ, không hiểu những chuyện anh phải chịu đựng, em đã trách hờn anh, khiến anh mệt mỏi, em xin lỗi dù là những câu xin lỗi muộn màng. Em khóc, khóc vì những lời nói của anh. Nó như hàng trăm mũi dao đâm vào tim em. Em tin anh cũng có tình cảm với em, nhưng nó có đủ lớn để gọi là tình yêu không anh? Nếu là tình yêu sao anh vội buông tay đến vậy? Em chênh vênh, mất phương hướng.
Cho tới tận bây giờ khi em đã không còn được ở bên anh nữa, em vẫn không thể lý giải được tình cảm anh dành cho em, anh nói anh yêu em, em tin điều đó, không một chút nghi ngờ, nhưng sao anh lại có thể bình thản nói với em rằng anh yêu em chỉ để có người bên cạnh chia sẻ cùng anh những khi vui buồn, còn người anh muốn chăm sóc cả đời lại là người con gái khác. Anh có biết khi nghe những lời nói đó của anh trái tim em chết lặng, em cũng hiểu sao mình vẫn còn sống tới lúc này khi mà con tim em đã chết từ lâu. Nhưng em vẫn tin anh yêu em thật lòng, ít nhất là trong một lúc nào đó - lúc anh nói anh yêu em. Nghe có vẻ như em đang tự dỗ dành bản thân mình phải không anh? Nghe buồn cười anh nhỉ?
Em vẫn khóc, khóc cho thỏa nỗi nhớ anh, khóc cho những gì em đã tự tay mình đánh mất... (Ảnh minh họa)
Anh có thể nghĩ em đang giận anh,em đang trách móc anh, nhưng không phải đâu anh à. Em thừa nhận đã có lúc em rất giận anh, em nghĩ rằng cho dù cả thế giới này có thể làm em đau nhưng anh thì không. Nhưng anh lại làm em đau rất đau, bây giờ khi nghĩ lại em thấy rằng nỗi đau em đang phải chịu chưa bằng tất cả nỗi đau em gây ra cho anh, em không có quyền giận anh ,anh đã làm tất cả cho em khi còn ở bên em.
Anh không có lỗi mà em đã sai. Em sai khi không biết cách thể hiện sự quan tâm, tình cảm của mình dành cho anh, và để rồi sự quan tâm của em lại khiến anh mệt mỏi. Em đã sai khi yêu anh đủ nhiều, tình yêu của em không đủ lớn để mang trái tim anh ở bên em mãi, để giữ tiếng yêu anh mãi dành cho em. Nhưng em không sai khi đã yêu anh, vì em đã yêu anh bằng tất cả trái tim em, tất cả những gì em có thể trao anh. Và em không hối hận khi đã yêu anh.
Giờ đây...
Em sẽ sống ra sao khi không có anh bên cạnh? Em không biết nữa, sẽ không còn ai quan tâm tới em hôm nay ra sao, không còn ai chọc cho em cười mỗi ngày.
Ngày mai chúng ta sẽ có còn gặp lại nhau không anh? Nếu có gặp lại liệu em có thể xem anh như người bạn bình thường của em không nhỉ khi mà trái tim em vẫn chưa quên được anh. Em vẫn khóc, khóc cho thỏa nỗi nhớ anh, khóc cho những gì em đã tự tay mình đánh mất.
Anh à! Tất cả là do em không tốt ngay từ đầu nên em không trách ai cả, anh cũng đừng nghĩ rằng em như vậy là do anh nha, không phải đâu. Vậy nên em sẽ ổn ngay thôi. Sau đêm nay... Em sẽ nhanh chóng quên anh thôi. Ngày mai em sẽ không nhớ anh nữa, ngày mai là em thêm tuổi mới rồi đó anh.
Sinh nhật em năm trước có anh, sinh nhật em năm nay không anh. Chỉ qua đêm nay thôi em sẽ delete tất cả kí ức về anh, à không chỉ quên tình cảm em dành cho anh thôi, còn em vẫn muốn làm bạn của anh mà.
Chào anh nhé! Tạm biệt anh nốt trầm trong em.
Về đây con phố rêu cũ sao phai thời gian
Nơi tình yêu đôi ta hôm nào
Đâu rồi ngày tháng êm đềm hạnh phúc chỉ còn lại niềm thương nhớ
Gạt đi nước mắt cay đắng khóc cho biệt ly
Thương tình yêu trái ngang trong đời
Tại sao anh hỡi đắng cay tình mình
Biết đến bao giờ có nhau
Những kỉ niệm bao dấu yêu
Cùng với những hẹn hò đêm trắng đêm
Ngồi bên nhau dưới trăng ta ước mong ngày mai đến
Những nồng nàn đâu dễ quên
Và với những hẹn hò đâu dễ phai
Còn trinh nguyên trong tim say đắm như ngày mới quen
Nhiều đêm em đã thức giấc khóc ngồi một mình trong bóng đêm
Có những lúc đắm đuối trao hết những ngọt ngào
Còn đây mùi hương còn vương sao anh nỡ đành quên
Từ khi em đã nếm trái đắng thì cuộc đời em đổi thay
Có những lúc hối tiếc mong muốn đã muộn màng
Thời gian dần trôi người ơi đời em trôi dạt bến nơi
Theo VNE
Một năm, cháu đã quan hệ với 15 phụ nữ Cô bạn gái xinh nhất lớp, người từng coi cháu là kẻ nhà quê, sau vài mối tình khá ồn ào cũng bật đèn xanh cho cháu tấn công. Đời cháu có rất nhiều cái không thể ngờ đến. Cháu không nghĩ là mình đã làm chuyện đó (quan hệ tình dục) với những 15 cô gái chỉ trong vòng 1 năm qua....