Mỗi người đàn ông như một món đồ uống
Tôi thường gắn những người-đàn-ông-đặc-biệt của mình với một thứ đồ uống, và tôi nhớ họ như cách tôi đã uống chúng. Say, thơm, đắng, ngọt…
Martini…
Sinh nhật cách đây hai năm, người ấy tặng tôi một chiếc vòng cổ, được gói cẩn thận trong lớp giấy nâu đơn giản, thắt nơ đỏ. Tối hôm ấy, sau khi bóc quà, tôi đã bắt anh phải gói lại như cũ để tôi mang về cất đi. Giờ đây, nó đang được vùi trong chiếc xắc tay màu trắng – cái xắc tôi đã mua chỉ mặc hai lần khi đi với anh.
Tự pha một ly martini, tôi ướm chiếc vòng cổ lên. Lạnh toát…
… Ngày sinh nhật anh ấy, anh đến đón tôi với tư cách là người-anh-đặc-biệt. Chúng tôi ăn tối trên ban công nhìn ra bờ hồ lộng gió, tôi vắt vẻo trên chiếc ghế sắt uốn cầu kì, khúc khích cười khi cả hai người, mỗi người chỉ ăn bằng một tay, bởi tay phải của anh đang nắm chặt tay trái của tôi, không rời. Tôi vẫn nhớ, tối đó, anh đã ăn rất ít, chỉ thi thoảng nhấp một ngụm martini, và âu yếm nhìn tôi mải mê với món cá hồi nướng yêu thích của mình. Oliu mặn, nhưng liếm môi mình, tôi lại thấy rất ngọt.
Rồi chúng tôi đi xem phim, một bộ phim kinh dị và cũng là suất chiếu muộn nhất của ngày. Anh nắm tay tôi thật chặt những khi tôi giật mình vì sợ. Và khi khán phòng bật sáng, anh quay sang ôm tôi và đặt lên trán một nụ hôn trìu mến.
Anh đưa tôi về. Lúc chia tay trước cửa nhà, anh đã ôm tạm biệt rất lâu. Nhưng chỉ thế… Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chúng tôi đi chơi riêng với nhau. Bởi sau đó vài ngày, anh đột ngột phải chuyển công tác sang nước khác. Sau này, lần nào có dịp về Hà Nội công tác, anh cũng liên lạc với tôi để hẹn gặp, nhưng cứ như là trêu ngươi, lần nào cũng là tôi đang đi công tác hoặc lang thang đâu đó, chẳng thể gặp nhau…
…Tôi lại gói chiếc vòng vào trong lớp giấy nâu, thắt nơ đỏ rồi vùi vào trong chiếc xắc màu trắng. Có những kỉ niệm cần được gói ghém và cất đi, thật kĩ… Nhưng hình như, tôi lại để quên mảnh giấy anh viết vội tâm tình ở ngoài. Chưa gói. Chưa vùi!…
Rất nhiều điều có thể làm được, nhưng tôi đã không làm. Không ân hận đâu, nhưng là tiếc nuối… Như ngày hôm đó, sao tôi không mạnh dạn hôn anh!?
“Ngày gặp lại, chắc chắn (ít nhất) em sẽ hôn anh, lâu thật lâu, và sâu thật sâu”…
Bia…
Anh là thầy giáo dạy tiếng của tôi. Rồi anh phải lòng cô học trò đành hanh, cá biệt của mình sau những ngày đông thi thoảng tôi nổi hứng rủ anh đi uống bia vỉa hè.
Tôi chẳng uống được bia, nên nói là rủ anh, nhưng thật ra lần nào tôi cũng chỉ uống Coca Light. Những tối ấy, tôi luyên thuyên với anh đủ thứ chuyện, rồi lại ngồi im nghe anh kể về những góc hay ho của Hà Nội mà anh khám phá được khi tối Thứ Bảy hằng tuần, anh vác máy ảnh len lỏi vào các góc trên phố cổ để chụp ảnh. Cứ thế, chúng tôi ngồi với nhau đến khi người ta dọn hàng mới đứng dậy.
Sau tối đó, phải đến hai tuần anh không liên lạc lại với tôi (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Và tối hôm ấy, lại một tối bia như mọi lần, trong cái bầu không khí lạo nhạo âm thanh, anh lần thứ ba tỏ tình và đáp lại vẫn là đôi mắt nâu chỉ im lặng ngước nhìn anh qua cặp kính đang dần phủ sương. Anh đã hỏi đi hỏi lại tôi rất nhiều lần là “Tại sao”, “Tại sao”… rồi nhìn tôi, nửa giận dữ, nửa bất lực…
Tôi không nói, không phản ứng, chỉ bất động trước những câu hỏi mà tôi biết anh đã phải luôn cố gắng để kìm nén lâu, rất lâu này… Đã rất nhiều lần, chính tôi cũng hỏi mình câu hỏi đó, để rồi chỉ luôn có một câu trả lời duy nhất “Em không thể”. Anh quá quan trọng với tôi, tình bạn với anh quá thiêng liêng với tôi. Quan trọng và thiêng liêng đến nỗi tôi không dám đánh đổi với thứ tình cảm tôi không chắc chắn và biết trước nếu xảy ra thì sẽ có ngày kết thúc…
Sau tối đó, phải đến hai tuần anh không liên lạc lại với tôi, khi mà bình thường chưa bao giờ được quá 3 ngày, dù anh giận tôi đến mấy. Tôi bắt đầu thấy giận dỗi lại anh, và trên tất cả, tôi bắt đầu thấy bất an. Nhưng lòng tự trọng quá cao của một đứa con gái cứng đầu, khi tối hôm đó, anh đã lạnh lùng nói rằng “không muốn nói chuyện với em thêm nữa. Bao giờ bình tĩnh lại tự anh sẽ liên lạc” không cho phép tôi làm hòa trước. Nhưng tôi thật sự nhớ anh! Nhớ rất nhiều! Ai cũng bảo tôi ích kỉ, nhưng họ đâu hiểu cảm giác của tôi, đâu hiểu cảm giác lo sợ mất một người bạn tri kỉ như thế nào. Tôi để anh lựa chọn, và không ngừng hi vọng rằng anh – người bạn lớn thân nhất của tôi sẽ trở lại.
Và anh trở lại thật. Hai tháng sau, anh gọi điện cho tôi, như thể chỉ là một người bạn đi xa lâu ngày đã về và rủ “Này em, chúng mình uống bia tối nay nhé!”. Đương nhiên, tôi đã vội trả lời như mọi lần câu trả lời cũ ấy “ok, đúng rồi, chúng mình phải uống bia đi cho đời nó trẻ”.
Anh giờ đã hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên. Thi thoảng trong những câu chuyện đùa vui của hai đứa, anh lại hẹn một ngày trở lại Hà Nội, nhất định sẽ cùng nhau đi uống bia vỉa hè. Và lần này, sẽ có thêm cả vợ và cậu con trai kháu khỉnh của anh nữa. Tất nhiên, tôi mong lắm ngày ấy, ngày lại được đi uống Coca Light với thầy giáo của mình.
Cà phê…
Tôi gặp anh vào buổi tối ngày đầu tiên của tháng mười hai – mưa giăng trắng xóa trong quán café ưa thích. Tôi khi ấy đang áp chặt vào tai mình bản November Rain, chờ đợi cái giọng khàn đục ấy vang lên khắc khoải và da diết dù có một đống deadline đang chờ, và ở nhà thì chẳng thể tập trung mà làm việc. Và để có đủ sự tỉnh táo cần thiết, tôi đã gọi một li Espresso đậm đặc. Đúng lúc định đưa ly cà phê lên môi, tôi bắt gặp có một ánh mắt nhìn mình đăm đắm từ phía bên kia của ngọn nến.
Rồi chủ nhân của ánh mắt ấy đi đến, hỏi mượn chiếc ghế trống đối diện. Tôi gật đầu, anh ngồi xuống và bắt chuyện. Anh bảo anh ấn tượng vì lần đầu tiên thấy một cô gái uống cà phê đậm như vậy. Tôi lịch sự ngồi tiếp chuyện anh được mươi phút thì nhã nhặn bảo rằng tôi bận, để khi khác nếu gặp lại thì nói chuyện lâu hơn. Anh như chỉ chờ có thế, hỏi xin tôi số điện thoại và nhất định chỉ đứng lên khi nào anh có được điều anh muốn. Tôi rất chì mà cũng phải chịu thua anh sau 15 phút anh ngồi chống cằm nhìn tôi đăm đăm. Sau này anh bảo “Anh thích em phát điên, nếu không đã chẳng nhìn em như thế. Cà phê chỉ là cái cớ anh muốn bắt chuyện mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. May mà đến nơi, thấy ly Espresso của em, anh mừng quá”.
Anh đã biết tôi “đổ” anh nhanh hơn tôi tưởng. Nhưng rồi cũng rất nhanh sau đó, tôi lặng lẽ rời vòng tay anh và không bao giờ để anh biết, ngày ấy thật sự tôi đã cần bao lâu để quên. Anh đa tình, bồng bột và vô tâm quá, dù nghĩ về anh lúc nào cũng là cảm giác rất đỗi dịu dàng.
Rồi tôi gặp lại anh vào một ngày Hà Nội rất nhiều gió. Anh ghì chặt tôi vào ngực và nói “Anh nhớ em phát điên”. Tôi chỉ mỉm cười, nụ cười ẩn sau đám tóc mái lòa xòa tung bay trước mặt. Tôi và anh lại ngồi uống cà phê, cùng ngắm hoàng hôn, nhưng lần này tôi chỉ gọi một cốc Cappuccino đá. Anh quay sang tôi, nhẹ nhàng “Này Trang, bao giờ thì em thôi lơ đãng!?”…
Theo 24h
Bạn gái trao thân cho tình mới
Cô ấy gọi điện cho tôi khóc lóc và thú nhận rằng: "Em đã ngủ với anh ta rồi"
Cách đây hơn 3 năm tôi có quen một người con gái. Cô ấy kém tôi 5 tuổi, cùng quê và học cùng trường cấp 3 với tôi. Chúng tôi tình cờ quen nhau khi cả hai đều rất thích viết blog. Lúc đó, hoàn cảnh gia đình tôi khá buồn. Bố tôi không may bị tai nạn giao thông và phải nằm bất động tại chỗ, mẹ và các anh của tôi rất buồn vì điều này. Tôi là con út nên cũng bị tâm lý khá nhiều: trầm tính đi nhiều, ít tâm sự và từ đó cũng ngủ ít.
Tôi quen cô ấy qua mạng nhưng thực sự trong tôi cũng muốn tìm hiểu về cô ấy ngoài đời, vì tôi có cảm tình với những người cùng quê và trong tôi cũng có thiên kiến là tuổi tôi hợp với tuổi cô ấy.
Rồi tôi chủ động gặp mặt lần đầu với cô ấy ngoài đời (một tình huống khá hay là tôi và cô ấy hẹn nhau lên Hà Nội trên một chuyến đi). Cảm nhận ban đầu về cô ấy của tôi rất tốt, một cô gái nhỏ nhắn, không xinh lắm nhưng có thể nói là có duyên và có thân hình đẹp để có thể khiến các chàng trai để ý.
Tôi bắt đầu gọi điện và hẹn hò đi chơi với cô ấy. Rồi liên tục một tháng như thế, tôi và cô ấy cảm tình với nhau. Lúc đó tôi chỉ biết là dành tình cảm chân thành với cô ấy mà không nghĩ gì cả. Thực sự gia đình cô ấy có điều kiện và bản thân cô ấy cũng là người được học hành tốt, đầy đủ.
Rồi chúng tôi cảm thấy luôn được gần nhau. Cô ấy ở một mình và tôi có điều kiện gần cô ấy hơn, tuy nhiên chúng tôi cũng chỉ dành cho nhau ở ngưỡng giới hạn. Cô ấy nói với tôi rằng muốn dâng hiến đời con gái của mình cho đến ngày cưới trong những lần chúng tôi gần gũi nhau. Và vì tôi cảm nhận cô ấy là một người con gái ngoan tốt, không đi chơi nhiều, và cũng chỉ dành thời gian cho học hành, công việc và gia đình nên tôi cũng tôn trọng ý kiến của cô ấy, vì tôi nghĩ cuối cùng gì chúng tôi cũng sẽ làm đám cưới với nhau. Tôi cũng không tiếp xúc với những người con gái khác và cũng không quan hệ giới tính ngoài luồng. Tôi tự đặt ra quy tắc cho mình vì tôi muốn tôn trọng cô ấy và chỉ dành tình cảm cho cô ấy.
Chúng tôi đã có khoảng thời gian sống bên với nhau. Mọi người cũng có thể coi là sống thử cũng được mặc dù tôi cũng có nhà của mình, nhưng trong những lần đi làm ngày qua ngày, tôi hay ở nhà cô ấy vì chỉ mong muốn được ở gần cô ấy hơn. Thực sự tôi rất yêu cô ấy.
Chúng tôi cũng có những lần cãi nhau, nhưng sau này tôi nghĩ lại thì những chuyện mâu thuẫn như thế là do cả hai đứa không tìm được điểm chung và chưa tạo được niềm tin cho nhau. Những lần như thế, cô ấy lại nói lời chia tay. Có những lúc, cô ấy nói rằng: "Em không có niềm tin vào anh và chưa bao giờ có ý định lập gia đình với anh cả". Cô ấy giải thích: " Em đến với anh chỉ vì cô đơn, vì không có ai ở bên cạnh thường xuyên và em cần một người chăm sóc quan tâm".... Tôi không muốn tin điều đó nên đã ra sức giải thích, làm lành.
Rồi sau vài chuyện chúng tôi lại ở bên nhau. Nhưng có lẽ một điều sau này làm tôi nhận ra rằng: trong suốt thời gian ở bên nhau (gần 3 năm), tôi luôn bị chứng tâm lí làm ảnh hưởng đến thái độ sống và suy nghĩ của mình, khiến cho trong chuyện tình cảm với cô ấy, tôi không tạo được một cảm giác bình an và có tương lai phía trước. Mặc dù tôi rất chăm sóc, quan tâm đến mọi thứ cho cô ấy, điều mà khiến người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy thán phục. Tôi không muốn kể những điều đó ra đây vì sau này tôi nghĩ lại rằng những điều chăm sóc đó của tôi chỉ là hành động để muốn cô ấy quên đi những lần cãi vã, nhưng điều quan trọng là tôi lại không tạo niềm tin và niềm vui cho cô ấy thường xuyên.
Có những lần tôi tự hỏi mình, có lẽ tôi yêu cô ấy vì cô ấy hấp dẫn, có điều kiện tốt nên tôi dốc lòng làm mọi thứ mà quên mất cảm nhận được những điều cô ấy dành cho tôi. Mặc dù tôi cũng là người có điều kiện, nhưng cái cảm giác tâm lí bị động của tôi (do ảnh hưởng của chuyện buồn gia đình tôi: bố tôi bị bất động và anh trai tôi sau này bị bắt vào tù) khiến tôi không tạo được niềm tin cho cô ấy sau này.
Những lần nói chia tay, cô ấy nói không tin tưởng vào tương lai của tôi (mặc dù tôi là người có nhà cửa, công việc được coi là tốt, ổn định và ngoại hình thì được mọi người coi là đẹp trai). Cô ấy không nói ra nhưng tôi đoán vì anh trai tôi như thế nên vì sĩ diện của mình, cô ấy không muốn tiếp tục đến với tôi nữa.
Thực sự tôi rất thất vọng và buồn bã một thời gian dài. Tôi không biết làm gì để có thể cứu vãn lại tình cảm vì sau những lần mâu thuẫn, mối quan hệ cứ nhạt dần.
Rồi một lần tôi phát hiện cô ấy hẹn hò với một người con trai khác, trong một lần tình cờ sau lần cô ấy dứt khoát nói chia tay tôi và không muốn gặp mặt tôi dù tôi đã cầu xin cô ấy, gọi điện cho cô ấy cả ngày lẫn đêm. Khi biết được việc đó, tôi rất giận và buồn, rồi tôi bắt đầu đi tìm hiểu xem người con trai kia lý lịch như thế nào và ra sao? Mục đích của tôi lúc đó có một phần ghen và cũng có một phần là biết xem bạn gái tôi kết thân với người như thế nào.
Có thể nói tôi thất vọng, theo quan điểm của tôi vì theo cảm nhận và đánh giá của bản thân: Người kia tuy có đẹp mã, có tài năng trong việc kinh doanh, biết nhiều sở thích và biết cách tạo niềm vui cho bạn gái tôi. Vì người đó ăn nói khéo (làm hướng dẫn du lịch mà), đi nhiều nơi có thể thuyết phục được người khác- nhất là đối với bạn gái tôi, một người con gái từ trước chỉ biết đến học hành, bố mẹ giáo dục chặt chẽ và chưa từng yêu bao giờ cho đến khi gặp tôi.
Anh chàng kia cũng có tiền, nhưng tôi đã đến gặp anh ta, đề nghị nói chuyện với mục đích là đừng có xen vào chuyện tình cảm đang mâu thuẫn của tôi (thực sự lúc đó tôi muốn níu kéo lại tình cảm với cô ấy). Nhưng anh ta không muốn nói chuyện và ra sức dùng những lời lẽ tình cảm để muốn lấy lòng bạn gái tôi.
Có lẽ tình yêu trong tôi với cô ấy chưa đủ lớn (Ảnh minh họa)
Tôi đã gặp mặt bạn gái tôi và nói rằng, cảm nhận của tôi với người kia là không tốt và không phù hợp với em đâu. Vì người ta xuất xứ khác hoàn cảnh nhà em, sống bươn trải từ nhỏ, có kinh nghiệm xã hội nhiều nên chỉ muốn lợi dụng em thôi. Ngoại hình là một chuyện nhưng nhiều khi ngoại hình và lời nói đánh lừa cảm giác của con gái. Cô ấy tỏ ra không quan tâm và khinh thường lời nói của tôi. Cô ấy còn nói rằng: "Em thương anh ấy vì anh ấy xuất thân trong gia đình nghèo nhưng có ý chí trong sự nghiệp". Thực sự về khoản này, tôi kém hơn anh ta thật. Nhưng tôi nói rằng điều đó tôi có thể làm được trong tương lại nếu tôi có niềm tin.
Bố mẹ cô ấy biết chuyện này và cũng ra sức phản đối vì bố mẹ cô ấy là người có trải nghiệm, có con mắt và cũng đã va chạm xã hội, thậm chí nói là từ mặt. Cô ấy không nghe và cứ lao vào mối quan hệ này.
Tôi rất buồn nhưng không làm gì được vì tôi biết người con gái tôi thương đã dành tình cảm cho người kia. Tôi chỉ biết âm thầm theo dõi với niềm đau khổ của mình. Cũng có đôi lần tôi muốn gặp nhưng cô ấy tìm cách thoái thác trốn tránh và nếu có liên hệ cũng chỉ muốn nói là cô ấy muốn làm em gái của tôi mà thôi.
Và rồi trong một sự việc tình cờ, cô ấy thú nhận đã quan hệ với người đó. Tôi không biết nội dung như thế nào, cô ấy khóc và chỉ nói là đã ngủ với người ta. Tôi thực sự sụp đổ tinh thần và cảm giác mọi thứ không còn ý nghĩa nữa. Có lẽ tình cảm của tôi dành cho cô ấy qua nhiều. Khoảng thời gian tình cảm của cô ấy với anh ta chỉ vài tháng mà đã đi quá ngưỡng. Điều mà vài năm trước không có. Tôi thực sự rất căm giận và buồn vì tôi nghĩ anh chàng kia chỉ muốn lợi dụng một người con gái ít va vấp non nớt trong chuyện tình cảm như bạn gái tôi ( và thực tế là ban tôi cũng nói lại như vậy). Tôi không biết phải làm gì. Tôi nghĩ vì bạn tôi quá bồng bột và không làm chủ được cảm xúc. Tôi rất trách và thất vọng. Tôi cảm thấy khinh thường.
Rồi cô ấy cũng nói lời chia tay với anh ta. Một mối quan hệ chóng vánh và chẳng ra làm sao cả. Rất thất vọng. Những áp lực từ gia đình cô ấy và những nghi ngờ của anh chàng kia dành cho cô ấy (anh ta cũng hèn hạ tìm cách moi móc thông tin mối quan hệ của tôi và cô ấy trước kia và cũng nói xấu tôi để cô ấy tin anh ta). Tôi không bao giờ nói xấu anh chàng kia sau lưng bởi vì tôi luôn gặp mặt trực tiếp bạn gái tôi và nói điều tôi cảm nhận. Khi tôi không thể cứu vãn được nữa, tôi cũng chỉ nhắn một tin duy nhất cho anh chàng kia là "hãy chăm sóc bạn gái tôi chu đáo vì tôi không có được tình cảm của cô ấy nữa". Tôi không hổ thẹn khi nói những điều đó vì khi yêu nhau, tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn với cô ấy.
Khi mọi chuyện đã qua, cô ấy cảm thấy rất buồn và ân hận. Tôi cũng bận rộn nên không có thời gian gặp cô ấy nữa. Cứ mỗi lần nghĩ lại những chuyện cũ, tôi cảm thấy rất đau... vì mọi thứ mình làm không chu đáo nên mới xảy ra chuyện đáng buồn đó. Nhưng cảm giác nhớ nhung lại khiến tôi tìm cách liên lạc và tìm lại mối quan hệ với cô ấy. Cô ấy nói cảm thấy xấu hổ không muốn gặp lại tôi. Tôi đã nói rằng, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện để làm lại tất cả... và cô ấy cũng đã tin tôi.
Nhưng thực sự khi buồn, tôi vẫn nghĩ lại điều đau đớn xảy ra với mình. Một cảm giác ích kỷ xâm chiếm tâm can tôi không có lối thoát. Tôi vẫn yêu khuôn mặt ấy, đôi mắt đẹp, những kỉ niệm trải qua của hai đứa, hình ảnh nhỉ nhảnh của cô ấy. Một cảm giác thật sự đan xen, lẫn lộn...
Một thời gian dài tôi bị bế tắc và mệt mỏi. Chúng tôi cũng giận hờn và không gặp nhau nữa. Cô ấy cũng đã nói với tôi rằng: Nếu anh bỏ qua được mọi chuyện thì nếu hai đứa có quay lại, cũng xin anh đừng nhắc lại nữa. Tôi đã đồng ý và tự tìm cách thỏa hiệp cho trái tim mình.
Tôi cũng muốn tìm hiểu bạn gái khác - có lẽ lúc này tôi không yêu bạn gái cũ tôi nữa, nhưng những đau đớn trong tôi làm cho rất khó tạo dựng mối quan hệ mới. Và cũng bởi vì một điều, khi tìm hiểu bạn gái khác, tôi đem so sánh với bạn cũ của tôi và thấy cô ấy có nhiều điểm tốt hơn.
Hiện tại bây giờ tôi muốn tâm hồn mình được thanh thản hơn, ít nghĩ về chuyện buồn nữa. Cô ấy cũng có những hành động quan tâm tới tôi hơn, chăm sóc cho tôi hơn. Nhưng tôi vẫn chưa dám nghĩ đến tương lai phía trước. Có lẽ tình yêu trong tôi với cô ấy chưa đủ lớn.
Tôi phải làm sao đây để mong có một điều nhẹ nhàng xảy ra với hai đứa. Thực sự tôi thương cô ấy vì cô ấy là người có tính sĩ diện cao. Tôi sợ rằng giả sử cô ấy lấy người khác, sẽ cảm thấy ân hận vì những điều đã trải qua. Bản thân cô ấy sống khép kín và ít bạn bè tâm sự.
Đến thời điểm này tôi và cô ấy cũng đã chia sẻ những khúc mắc và những điều thổ lộ trong mỗi người. Tôi cảm thấy thanh thản hơn nhưng tôi sợ khi tôi và cô ấy sống chung, tôi sẽ làm cô ấy khổ.
Đã đôi lúc tôi nghĩ, mặc ra sao thì sống, không nghĩ nữa. Có khi lập gia đình và có con cái, mọi thứ sẽ thay đổi và không còn nghĩ về điều đã qua.
Tôi đã nghĩ rằng tôi ích kỉ quá, bản thân đã nói với cô ấy là: Em hãy nghĩ cho thật kỹ điều anh nói rằng, thứ cho đi mà mình cảm thấy hạnh phúc thì hãy cho đi, để em có thể quyết định tình cảm của mình với tôi có tiến tới hay không.
Bây giờ tôi phải làm sao đây khi tương lai của hai đứa không có gì rõ ràng?
Theo 24h
5 năm làm vợ hờ Suốt 5 năm, tôi sống cuộc sống "già nhân ngãi non vợ chồng" với anh và mòn mỏi chờ đợi anh ly dị vợ. Sẽ là giả tạo và yếu ớt nếu tự nhận mình chưa bao giờ vấp ngã, thất bại hay mất mát. Ai dám khẳng định mình chưa bao giờ bị một cánh cửa đóng sập lại trước mặt? Những...