Mỗi ngày với tôi chẳng khác nào chiến đấu với sự nhục nhã của chính mình nhưng lại không thể rời khỏi chồng được
Tôi chỉ mong mình may mắn có thai nhưng rồi đã nửa năm nay tôi vẫn không có thai được.
Tôi và chồng đến với nhau bằng sự ép buộc từ chính mẹ anh. Mẹ tôi và mẹ anh hồi nhỏ thân nhau như chị em. Mẹ anh là trẻ mồ côi được ông bà ngoại tôi nhận nuôi. Ông bà ngoại tôi dạy dỗ, chăm sóc mẹ anh chẳng khác nào con ruột trong nhà. Vì thế mẹ anh luôn canh cánh sự biết ơn với gia đình mẹ tôi.
Lớn lên, mẹ anh xin đi làm ở thành phố rồi hai người mất liên lạc một thời gian. Khi họ gặp lại, tôi đã 22 tuổi, anh 29 tuổi. Mẹ tôi cũng không còn bình thường nữa mà đã phát điên sau khi bố tôi qua đời vì tai nạn giao thông.
Mẹ anh đã ép anh phải lấy tôi làm vợ để trả nợ ân tình ngày xưa và cũng để tiện chăm sóc mẹ tôi. Đương nhiên anh không đồng ý vì đã có người yêu rồi. Nhưng mẹ anh gây sức ép quá lớn, thậm chí bà còn giấu tôi đem tiền đi dằn mặt người yêu anh. Cuối cùng họ cũng chia tay, tôi cũng trở thành vợ anh.
Chẳng ai biết đêm tân hôn, tôi đã nằm cuộn tròn trong chăn mà khóc. (Ảnh minh họa)
Sau đám cưới, tôi về căn nhà lầu nguy nga của nhà anh làm dâu. Tuy mang tiếng làm dâu nhưng cuộc sống của tôi rất tốt. Mẹ chồng thương tôi như con gái ruột thịt. Hầu hết thời gian tôi chỉ dành để chăm sóc mẹ mình. Mẹ chồng cũng thường hỏi tôi về cuộc sống riêng của vợ chồng. Tôi chỉ cười, bảo mọi thứ vẫn ổn. Nhưng chẳng ai biết, tôi đang rất đau khổ, rất chán chường.
Video đang HOT
Chẳng ai biết đêm tân hôn, tôi đã nằm cuộn tròn trong chăn mà khóc. Chồng tôi ngồi bên ngoài, hút thuốc lá. Anh cũng khóc nhưng là khóc với người yêu cũ qua điện thoại.
Mỗi tháng, chồng tôi chỉ đụng đến tôi một lần duy nhất. Đó là vào ngày anh nhận lương. Sau khi ân ái, anh đứng dậy, rút trong túi quần ra một xấp tiền dày rồi vứt thẳng vào người tôi. “Đây, trả công cho cô, cô cũng muốn vậy còn gì? Với cô, tiền là nhất thì tôi cho cô hết”.
Lần đầu tiên, tôi gần như hóa đá trước hành động và lời lẽ của anh. Tôi khóc rất nhiều, anh cũng không quan tâm mà ôm gối xuống nền nhà ngủ. Giữa chúng tôi chưa từng có một nụ hôn, một cái ôm đúng nghĩa. Tôi biết, anh hận tôi lắm.
Sau khi ân ái, anh đứng dậy, rút trong túi quần ra một xấp tiền dày rồi vứt thẳng vào người tôi. (Ảnh minh họa)
Sau những lần tiếp theo, tôi biết trước nên chỉ cảm thấy nhục nhã chứ không khóc nữa. Hàng tháng, tôi giữ lại một ít tiền tiêu vặt và thuốc thang cho mẹ tôi còn lại gửi tiết kiệm. Tiền ăn uống, điện nước mẹ chồng tôi lo nên tôi cũng đỡ bớt.
Tôi chỉ mong mình may mắn có thai nhưng rồi đã nửa năm nay tôi vẫn không có thai được. Mỗi tháng một lần thì làm sao có được chứ? Mẹ chồng tôi cứ dò hỏi, tôi cứ tìm cách nói dối mẹ. Tôi biết, mẹ thương tôi thật lòng. Có bà mẹ chồng nào thường xuyên mua váy áo cho con dâu mặc không? Có bà mẹ chồng nào thường xuyên dẫn con dâu cùng mẹ nó đi ăn nhà hàng không? Mẹ chồng tôi đó. Nên tôi thương bà lắm.
Hai ngày trước, chồng tôi đưa tôi xem một xấp ảnh. Tôi bàng hoàng khi thấy đó là ảnh anh với người yêu cũ đang ân ái với nhau. Anh ôm cô ấy rất chặt, hôn lên tóc cô ấy một cách nâng niu. “Cô biết điều thì làm thứ cần làm đi”. Tôi biết, anh muốn tôi chủ động ly hôn để anh đường đường chính chính đến với người yêu cũ.
Nhưng tôi không thể làm như thế được. Tôi không muốn để mẹ tôi chịu khổ nữa. Tôi càng không muốn mẹ chồng khổ tâm. Tôi làm sao đây? Phải làm sao đây?
Theo Afamily
Vượt bao gian khó để yêu nhau, lúc sắp cưới lại buông tay chỉ vì điều này
Tình yêu đôi khi thật khó hiểu, có những người yêu nhau đến chục năm nhưng sắp cưới lại chia tay. Có những người yêu chỉ 1-2 tháng đã quyết định đi đến hôn nhân.
ảnh minh họa
Năm năm trước tôi nhận lời yêu anh. Lúc đó tôi vừa tròn 18 tuổi, anh cũng là mối tình đầu của tôi. Yêu nhau được hơn một năm, tôi thi đỗ đại học và khăn gói lên Hà Nội, còn anh cũng chuyển công tác xuống Vĩnh Phúc.
Thời gian đầu mọi thứ thật ngọt ngào. Cuối tuần nào tôi cũng mong ngóng cho nhanh để được gặp anh. Bất kể thời tiết nắng mưa, anh đều lặn lội đi xe máy đón tôi đi chơi. Bắt đầu từ năm thứ hai đại học, tôi đăng ký lịch học buổi chiều và chuyển hẳn về Vĩnh Phúc ở cùng anh. Hằng ngày tôi đi học bằng xe bus.
Khoảng thời gian đó thực sự khó khăn. Ngày đầu tiên chuyển đến ở cùng anh, nhà trọ chật chội nóng bức đến không thở nổi. Đùng cái thì mất điện nên đêm ấy tôi đã thức cả đêm vì nóng bức khó ngủ. Anh đã thức để quạt tay cho tôi. Ngày cuối tháng cả hai đều cạn tiền, cứ điệp khúc cắm nồi cơm đầy rồi cho vào rang cho dễ nuốt.
Tuy cuộc sống thiếu thốn nhưng anh tuyệt nhiên không cho tôi đi làm thêm vì sợ tôi vất vả. Những ngày không phải đi học, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà với bài vở, sau đó nấu cơm giặt giũ đợi anh đi làm về. Những lúc một trong hai ốm đau bệnh tật, chỉ dựa vào nhau mà sống, không dám mở lời than thở với bố mẹ hai bên vì cả hai gia đình đều chẳng khá giả gì.
Cứ như vậy chúng tôi sống như vợ chồng tới tận bây giờ. Cuộc sống khấm khá dần lên. Nhưng tỉ lệ thuận với đó là những cuộc cãi vã cũng dần tăng theo cấp số nhân.
Cuộc sống được cải thiện cũng là lúc người ta dễ quên những tháng ngày bần hàn. Anh hay cau có với tôi và ít khi nở nụ cười hài lòng với những cố gắng tôi đạt được. Ngoài giờ làm, anh cắm mặt vào điện tử hoặc đi bù khú nhậu nhẹt cùng bạn bè, bỏ bê tôi một mình lúc ốm đau.
Cuối năm nay, chúng tôi dự định tổ chức đám cưới. Chúng tôi đã nắm tay nhau cùng đi qua những năm tháng khó khăn của tuổi trẻ. Giờ đây khi mọi thứ đã đi vào ổn định, sao tôi lại sợ khi chuẩn bị bước chân vào vai trò làm vợ, làm mẹ thật sự?
Ở trong một đoạn cuộc đời bão giông, chúng ta có thể thề thốt rằng sẽ chẳng bao giờ rời xa cái người đang vì mình mà hứng những đợt cuồng phong không dứt. Trong những giờ phút tăm tối nhất, người ở bên ta là người vĩ đại nhất, là người mà ta tự nhủ rằng sẽ mãi chẳng buông tay. Nhưng ai nói được ngày mai, khi bước ra giông tố, ta thấy cuộc sống có biết bao nhiêu rực rỡ khác.
Những khó khăn đã để lại đằng sau lưng rồi, bây giờ, ta có thể nhàn hạ hơn một chút, hưởng thụ hơn một chút. Vị thế của ta cũng nâng lên một chút, ta cũng dần có yêu cầu cao hơn một chút về người bạn đời của mình. Và khi đó, ta đánh mất mình, ta đánh mất những lời hứa, những lời thề tưởng như không thể suy xuyển. Ở trong bình yên, ta quên mất rằng bình yên này được cùng đắp xây với một người bạn đời, chứ chẳng phải do ta một mình tạo dựng.
Theo Phunutoday
Dấu tích trên xe hơi của anh chàng đẹp trai, nhà giàu siêu đeo bám và câu nói của cô gái trẻ khiến gã "chạy mất dép" Từ hôm sau, quả nhiên gã đàn ông đó hoàn toàn biến mất như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Hường... Đợt này Hường hình như dính "vận đào hoa". Có một anh trông rõ "ngon lành cành đào" đột nhiên xông tới tán tỉnh, tấn công cô tới tấp. Mà khổ nỗi, cô biết mình chẳng phải dạng sắc...