Mỗi ngày trôi qua đều là ngày đặc biệt
Anh rễ tôi kéo cái ngăn dưới cùng của chiếc bàn nơi chị tôi vẫn thường ngồi làm việc và lấy ra một cái gói được bọc bằng giấy lụa. Anh xé lớp giấy bên ngoài và cho tôi xem một chiếc quần nhỏ gói bên trong. Chiếc quần rất dễ thương: được may bằng lụa mềm có viền ren. Trên đó vẫn còn nguyên miếng nhãn ghi giá, một số tiền không nhỏ.
Ảnh minh họa
- Jan đã mua nó khi anh chị đến New York lần đầu tiên, cách đây đã 8,9 năm rồi, nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc nó. Cô ấy định để dành chờ một dịp đặc biệt. Giờ thì ngoài dịp này ra, chẳng còn có dịp nào khác nữa.
Anh cầm lấy chiếc quần từ tay tôi, đặt nó lên giường cùng những quần áo khác mà chúng tôi định chôn theo chị tôi. Anh mân mê nó một lúc rồi đóng sầm ngăn kéo và quay về phía tôi nói:
- Đừng bao giờ giữ lại bất cứ điều gì để chờ một dịp đặc biệt. Mỗi ngày tồn tại trên cõi đời chính là một dịp đặc biệt rồi đó.
Những lời của anh cứ văng vẳng mãi bên tôi từ lúc đó đến những ngày kế tiếp, khi tôi giúp anh và đứa cháu thu xếp tang lễ c ho chị tôi ổn thỏa. Chị tôi đã ra đi thật bất ngờ!
Video đang HOT
Trên chuyến bay quay về nhà sau đám tang chị, tôi cứ nghĩ về những lời nói ấy, về tất cả những ước mơ chưa trọn vẹn của chị tôi, về những điều chị đã làm mà không nhận ra rằng nó đặc biệt.
Và tôi hiểu rằng cuộc sống chất chứa bao hung vị ngọt ngào để ta thưởng thức bất cứ khi nào có thể, chứ không phải để ta đối phó. Thế là tôi quyết định thay đổi!
Tôi bắt đầu đọc nhiều hơn và ít bận tâm đến những điều nhỏ nhặt. Tôi thích thú ngắm nhình cảnh vật khi ngồi trên boong tàu và không rối lên khi thấy đám cỏ dại trong vườn. Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình, bạn bè hơn và hạn chế tham dự những cuộc gặp gỡ chẳng mấy bổ ích.
Tôi không để dành bất cứ điều gì nữa: tôi dùng tất cả những món đồ sứ và đồ pha lê xinh đẹp của mình vào mỗi dịp có ý nghĩa – chẳng hạn như giảm được một ký lô, bồn rửa chén hết bị nghẹt hay bông hoa trà đầu tiên hé nở.
Tôi mặc chiếc áo đẹp đi chợ nếu thấy thích. Khi tôi nghĩ mình trông sang trọng, tôi có thể trả nhiều tiền hơn cho một túi ra nhỏ mà không cau mày. Tôi sẽ không để dành lọ nước hoa thơm nhất của mình cho những dịp đặc biệt nào nữa, cho dù các cô bán hàng hay vài người nào đó xì xào bình phẩm.
Tôi đang bỏ dần những cụm từ “một ngày nào đó” hay “nội trong vài ngày” khỏi ngân hàng từ vựng của tôi. Nếu có điều gì đáng xem, đáng nghe hoặc đáng làm, tôi sẽ làm ngay.
Tôi không chắc chị tôi sẽ làm gì nếu biết rằng ngày hôm sau chị không còn trên cõi đời này nữa, cái ngày hôm sau mà tất cả chúng ta mặc nhiên nghĩ rằng rồi sẽ đến. Tôi nghĩ chị hẳn đã gọi điện cho những người trong gia đình và vài bạn bè thân. Có lẽ chị đã gọi một và người bạn cũ để xin lỗi và xóa đi những chuyện không vui đã qua. Tôi muốn nghĩ rằng chị đã đi ra ngoài dùng một bữa cơm Tàu mà tôi đoán mình sẽ chẳng bao giờ được biết!
Những điều nhỏ nhoi chưa làm được sẽ khiến tôi bực bội nếu tôi biết thời gian của mình chỉ có giới hạn. Bực bội bởi tôi đã trì hoãn đi thăm những người bạn tốt mà tôi định sẽ liên lạc vào một ngày nào đó. Bực bội bởi tôi đã không viết những lá thư nào đó mà tôi đã định viết – nội trong vài ngày.
Tôi sẽ bực mình và nuối tiếc vì tôi đã không nói với chồng và con gái tôi thường xuyên rằng tôi yêu họ biết bao. Tôi đang cố gắng rất nhiều để không trì hoãn, giữ lại hay để dành bất cứ điều gì mang thêm tiếng cười và làm cho cuộc sống của chúng tôi thêm phong phú.
Và mỗi buổi sáng, khi tôi mở mắt, tôi tự nhủ rằng hôm nay là một ngày đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi hơi thở… đều là một món quà của cuộc sống.
Chúng ta không biết chuyện gì có thể sẽ xảy đến với mình trong chuỗi liên khúc lạ thường và bất ngờ của cuộc sống. Tuy nhiên, ta có thể quyết định những gì xảy ra bên trong con người mình, cách nhìn và cách ta đón nhận chúng cũng như ta sẽ làm gì với chúng – và đó mới chính là điểm mấu chốt.
Theo Iblog
Chị tôi bị nhà bạn trai xỉ vả khi có bầu
"Mẹ chồng tương lai" của chị đến tận nhà trọ để truy lùng, chửi bới, mỉa mai đủ thứ rằng chị chỉ là thứ đu bám theo nhà giàu.
Ảnh minh họa
Chị tôi vốn là con gái ở quê, xinh xắn, ưa nhìn nhưng cũng như bao người con gái quê chân ướt chân ráo mới lên thành phố khác, chị vô tư đến mức dễ dãi. Chị có nhiều mối tình, ai cũng đến chớp nhoáng, toàn những tên nhà giàu ăn chơi trác táng. Những ngày chị tôi sống ở phố, lối ăn chơi đua đòi đã thấm vào người, biến chị từ một cô gái thôn quê giản dị thành một thiếu nữ không thể thiếu nổi những món hàng sành điệu - thứ mà chắc chắn gia đình chị không thể chu cấp. Những lúc như thế tôi nghĩ chắc chị phải khó chịu lắm, cứ sợ không sánh bằng bạn bằng bè để rồi bản thân lại tự động tìm đến những "thiếu gia" giàu có, họ biết chị cần họ, họ cứ đùa giỡn chị như một món đồ để khoe với nhau, đưa đi đây đi đó.
Tôi phải thành thật rằng, những lúc thấy một người con gái như vậy, dẫu là chị, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tôn trọng. Trên cương vị một thằng con trai, tôi đã có lúc khinh chị, bĩu môi khi nghĩ đến chị. Tôi từng hả dạ rằng chị rồi sẽ phải nhận hậu quả của một đứa con gái hư hỏng, như một lẽ dĩ nhiên. Cái gì đến rồi cũng phải đến, vì quá cả tin một người đàn ông tồi mà chị đã mang thai. Nếu họ thực sự yêu nhau, tôi sẽ chẳng bao giờ phải buồn đến thế này. Tôi nói chuyện với mẹ, mẹ bảo sao mày lo chuyện bao đồng, trước giờ mày với nó cũng có thân thiết gì đâu, con gái con lứa mà khờ quá thì phải chịu lấy.
Tôi không thể cãi mẹ rằng chị không có lỗi, cũng phải công nhận chúng tôi không là ruột thịt (chỉ là chị em họ) nhưng tại sao tôi cố ngồi đây để viết những điều này mong được tư vấn? Có lẽ là vì khoảnh khắc bất chợt tôi nhìn thấy chị ngồi khóc rấm rứt phía sau hè khi "mẹ chồng tương lai" đến tận nhà trọ để truy lùng, chửi bới chị, mỉa mai đủ thứ rằng chị chỉ là thứ đu bám theo nhà giàu. Nhưng tôi nghĩ chị khóc không phải chỉ vì chuyện đó, bởi từ khi việc mang thai bị lộ, có lẽ những ngày "sống thử" bên "nhà chồng" cũng quen với những điều này rồi. Tôi chỉ mong chị khóc không phải vì mẹ chị, không phải vì nỗi khát khao được sống đơn thân nuôi con dù phải chịu điều tiếng. Họ hàng khăng khăng bắt chị đi đăng ký kết hôn, bên nhà chồng còn chẳng định tổ chức cưới xin cho tử tế, đến ngày đi đăng ký gã chồng tương lai kia cũng chẳng có mặt. Tôi tự hỏi, rồi đây chị tôi sẽ sống ra sao?
Tôi chưa bao giờ dám nói chị không có lỗi nhưng chị đã nhận ra được lỗi lầm của mình và không muốn tiến sâu vào sự ràng buộc nữa thì hà cớ gì mà mọi người lại cứ ngăn cản? Họ có sống thay chị tôi được đâu? Thà làm mẹ đơn thân, tự mình nỗ lực nuôi con có khi lại làm chị trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Được sống tự do trong sự giúp đỡ của người thân ắt sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với ở một nơi cứu lấy danh dự nhưng giết hại cả một đời mình. Trên đây chỉ là suy nghĩ của riêng tôi, một thằng con trai không được phép nói nếu không muốn bị mắng là lắm chuyện. Rất mong được nhận sự chia sẻ từ mọi người, khi đang viết những dòng này, tôi đã được nghe rằng ngày mai chị sẽ phải làm giấy đăng ký kết hôn, tôi không thể ngăn nhưng vẫn mong muốn có được những lời khuyên từ mọi người để chị tôi, ít nhất cũng sẽ có thể vui cười và hạnh phúc một chút. Tôi có bi quan quá không?
Theo VNE
Giữa hàng trăm cô gái anh quen, sao lỡ chọn chị tôi để cưới? Có thể với anh, cuộc tình cùng tôi chỉ là qua đường nhưng tôi thực sự yêu anh rất nhiều. Vậy mà giờ đây, người anh định cưới làm vợ không ai khác lại chính là chị gái của tôi. ảnh minh họa Tôi không bao giờ nghĩ, có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh trái ngang này. Tôi vốn luôn tự...