Mỗi lần tức giận, vợ tôi đều tìm cách bỏ thai
Em không biết bao nhiêu lần đòi phá thai, bỏ đói 2 mẹ con cả ngày trời không thèm ăn uống gì hết. Những lúc giận, em đánh cái bụng của mình không thương tiếc.
Tôi mang tâm sự của mình lên đây hy vọng mọi người sẽ chia sẻ những kinh nghiệm sống để con tôi được hưởng cuộc sống hạnh phúc thật sự bên bố mẹ. Quen nhau 4 năm tại Mỹ chúng tôi quyết định về Việt Nam sinh sống với lời hứa nếu kết hôn với em thì em sẽ không sinh con cho tôi mặc dầu tôi là cháu đích tôn trong gia đình. Kết hôn được 2 năm nhưng em vẫn không thể nào quên được cuộc sống độc thân, vẫn xanh đỏ tím vàng, vẫn đi sớm về muộn, vẫn anh anh em em với những kẻ xung quanh em.
Ảnh minh họa
Từ lúc sống chung với nhau em chưa hề biết nấu cơm là gì, đến bây giờ dù 25 tuổi em vẫn không phân biệt được con gà và con vịt. Chúng tôi thành lập một công ty TNHH ở Việt Nam nhưng vẫn đi đi về về giữa Mỹ và Việt Nam vì vợ chồng tôi còn nhà cửa và công ty bên Mỹ. Về Việt Nam em hầu như ít gần gũi với tôi hơn, em cũng chẳng quan tâm gì đến công ty, đi làm chỉ như một trách nhiệm đối với em.
Chuyện sẽ không đến nỗi nào khi trong lúc nóng giận tôi đã đập chiếc xe ô tô mới mua của em, mà em dùng để chở người đàn ông khác đi chơi. Tưởng đâu mọi chuyện sẽ êm đềm hơn nhưng ai ngờ lúc em sửa xe xong cũng là lúc em chơi còn bạo hơn trước. Có nói thì em cũng nói là do tôi kéo em về Việt Nam nên đừng trách tại sao mà em trở nên như thế.
Năm 2010 tôi nói em rằng trong lúc tôi đi khám bác sĩ định kỳ để kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo tôi không có khả năng sinh con, nên em không cần phải uống thuốc tránh thai nữa. Em nghe lời tôi, tháng đầu tiên em không có hiện tượng gì, đến tháng nỗ lực thứ 2 ông trời đã mỉm cười, cho tôi một thiên thần. Lúc que hiện lên 2 vạch cũng là lúc tôi mừng rơi nước mắt còn em thì cũng rơi nước mắt vì bảo tôi đã lừa dối em.
Video đang HOT
Em đuổi tôi ra ngoài giữa cái rét ở Hà Nội không một chút thương tiếc đến sáng thì em họ của em đi học thấy tôi ngồi ở ngồi ngõ mới mở cửa cho tôi vào. Người tôi lúc đó như lạnh cóng, nhưng tôi vẫn không giận em được, tôi chỉ nghĩ phải thương con và thương em nhiều hơn. Em không biết bao nhiêu lần đòi phá thai, bỏ đói 2 mẹ con cả ngày trời không thèm ăn uống gì hết.
Những lúc giận, em đánh cái bụng của mình không thương tiếc. Tôi chỉ nói với con rằng: Ráng đi con, giỏi đi con, bây giờ ba bảo vệ con không được thì lúc sinh con ra ba sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ cho con. Em làm mọi cách để hư thai, nhưng số con tôi mạng lớn nên đều vượt qua hết, ai cũng mừng cho chúng tôi, bên nội bên ngoại đều vui chỉ trừ em.
Đến khi thai được 4 tháng thì tôi nhờ mọi người quen biết ở Việt Nam quản lý giúp công ty để tôi đưa em đi duỡng thai. Tôi dẫn em về Mỹ vì tôi biết Mỹ có đầy đủ mấy móc tiện nghi để giúp cho việc sinh đẻ của em sau này. Trước khi đến ngày sinh một tuần, ba tôi về Việt Nam để nhờ bà con nấu những món ăn dành cho sản phụ mà bên Mỹ không có, mang qua cho em ăn để em bồi duỡng sức khỏe, bốc thuốc bắc cho em uống, làm tất cả nhưng gì tốt cho vợ tôi mà một người cha chồng có thể, nhưng hình như em không có chút nào cảm động.
Ngày em đẻ, mẹ tôi xuống nuôi em, nhưng mẹ lỡ lời nói rằng bình thường con ăn cơm một tiếng bây giờ có con nên con ăn 1/2 tiếng thôi. Vậy mà em không nói chuyện với mẹ tôi một tháng ở cữ. Tôi biết mẹ buồn nhưng không nói ra. Tôi không biết làm sao để cải thiện mối quan hệ với gia đình. Con được một tháng tôi dẫn vợ con về Việt Nam, ba mẹ tôi thì vẫn ở lại Mỹ.
Buồn thay, vợ tôi từ lúc sinh con đến giờ chưa thay được cái tã, chưa tắm cho con được một lần mặc dầu còn tôi đã gần 6 tháng. Tình cảm giữa con tôi với vợ rất lạnh nhạt, gặp người ngoài thì nói đó là con nuôi chứ không phải con ruột. Vì lúc tôi dẫn vợ về Mỹ thì cũng không nhiều người biết nguyên nhân là gì, vợ tôi xưng hô với con tôi là chị em chứ cũng chẳng phải là mẹ con.
Tháng trước tôi có chuyện phải đi công tác nước ngoài tầm một tháng, tôi không muốn vợ khổ vì con nên đã gọi ba mẹ từ Mỹ về chăm cháu. Ông bà rất thương cháu vì chỉ có mình cháu là cháu nội gái, nhưng không ngờ vợ tôi không cho bố mẹ chồng ở chung mà bảo đưa cháu về nhà bố mẹ chồng mà ở, còn nhà vợ chồng tôi thì chỉ một mình vợ tôi ở.
Một tháng tôi đi nước ngoài công tác là một tháng em không gặp con gái, không gọi điện, không hỏi thăm, chỉ khi nào bố mẹ tôi bồng cháu về nhà mẹ thì mẹ cháu nhìn mặt một chút xíu rồi cũng kiếm chuyện đi mất tiêu để ba mẹ tôi với con ngồi ở nhà.
Ông bà cuối tuần phải lên nấu ăn cho vợ tôi, phải dọn nhà dọn cửa nữa. Nhưng những món mẹ tôi nấu ra vợ tôi không thèm đụng đũa, chỉ toàn ăn quán. Tôi đã góp ý nhiều lần nhưng hình như không lọt tai vợ. Tôi phải làm sao đây để vợ thương con của chúng tôi và làm sao để vợ có thể mở lòng với bố mẹ tôi.
Theo VNE
"Ba mẹ ơi chúng con đã biết khóc!"
Tôi ước gì có một tấm vé để về lại thời thơ trẻ đó, nơi mà tôi đã có những lỗi lầm thật sự.
Trong một chuyến đi biển định mệnh, gặp bão tố, ba tôi không may đã mãi nằm lại nơi biển lạnh mênh mông, bỏ lại mẹ và hai anh em tôi sống trong cô đơn buồn tủi, cùng trải qua với bao cay đắng tủi cực của cuộc đời.
Thằng em tôi kể cũng lạ, mỗi lần dọn cơm ra ăn là nó nhảy thỏm vào lòng ba nó ngồi rồi, miệng bi bô đòi ba tôi gắp cho nó đủ thứ. Có lần tôi rình gắp cục thịt từ chén nó, nó giận dỗi hất cơm tung tóe, khóc inh ỏi. Thế là bị ba tôi cho một bợp tai giụi họng, " mầy lúc nào cũng chọc em hoài". Mấy bữa nay ăn cơm không có ba, nó cứ hỏi suốt: " Ba đâu mẹ?"
"Ba đi bắt cá ở biển rồi, mai mới về". Mẹ tôi mặt buồn rượi vừa đút cơm vừa trả lời cho nó. Bà biết là ba của chúng tôi không về nữa nhưng vẫn cứ trả lời như thế cho qua chuyện. Lúc ấy, tôi thấy mẹ đưa tay quẹt ngang trên mặt, có lẽ mẹ tôi đang khóc. Hồi đó tôi học mới lớp một, tuổi thơ bé bỏng nên tôi không quan tâm đến chuyện mẹ tôi có khóc hay không mà chỉ suy nghĩ toàn điều vẫn vơ, không biết ba tôi có trở về nữa không. Tôi nghe đâu đó người ta nói ba tôi chết rồi, nhưng tôi cũng không hiểu chết là gì cả. Chỉ biết là mấy hôm nay không thấy ba tôi đâu nữa, tôi cũng thấy buồn như mẹ tôi vậy.
Hồi đó tôi rất sợ ba tôi vì ba thường đánh mắng tôi nhất. Ba tôi thường la rầy tôi như thế không phải vì ba không thương tôi mà vì tôi quá nghịch ngợm, suốt ngày cứ giành phần hơn về mình mà không bao giờ nhường nhịn cho em tôi cái gì cả.
Từ ngày ba tôi mất, mẹ tôi trở nên cơ cực bội phần, mọi cuộc sống gần như đảo lộn. Mẹ đảm nhận một lúc hai vai trò vừa làm mẹ, vừa làm cha để kiếm tiền lo lắng cho anh em tôi ăn học. Mới sớm tinh sương, khi anh em tôi còn khò ngủ trên giường thì mẹ đã dậy xuống quán để bán nước mía rồi. Cũng từ đó gia đình tôi chỉ sống phụ thuộc vào công việc bán nước mía của mẹ tôi thôi. Ngoài công bận bịu ở bên chiếc xe nước mía, mẹ còn lo toan đủ thứ.
Nhà tôi, hồi đó mỗi lần trời mưa to là trong và ngoài nhà gần như ướt đều nhau. Mỗi lần như thế, mẹ tôi phải đẫm mình hàng giờ mới có chỗ khô cho anh em tụi tôi nằm. Chiều nay sắp có mưa, mẹ lại lụi cụi ôm mấy cụm củi khô vào nhà phòng cất. Quảy nước, giặt đồ, mẹ làm ráo riết mọi việc. Những lúc không có việc gì làm, mẹ lại ra sau nhà bắt sâu cho mấy bụi cải, tỉa ớt, vun cà,...Mẹ không bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi cả, vì mỗi lần không làm gì, mẹ lại nhớ ba rồi ngồi khóc một mình.
Nếu tôi được trở về thời đó, tôi sẽ là người con ngoan, người anh tốt (Ảnh minh họa)
Có nhiều hôm bán nước mía được đông khách, mẹ quay người dọc ngang. Đã vậy, không hiểu sao những hôm đông khách lại thường mất điện, mẹ hì hục cầm tay quay rẹt rẹt, những đoạn mía bị ngấu nghiền, nước tuôn lả tả, từng giọt mồ hôi trên người mẹ cũng rơi rải, loang theo. Những lúc trời mưa, không bán nước mía được, mẹ tôi lại nằm gác tay lên trán thở dài: " Trời cứ mưa hoài, lấy đâu ra tiền mua gạo nuôi mấy đứa nhỏ không biết". Còn tôi thì không quan tâm, có khi trời mưa tôi càng thích hơn vì được rủ bạn bè tắm mưa và không cần phải phụ má bán nước mía nữa...
Bây giờ anh em tôi đã trưởng thành, đã xa rời mái ấm thân thương của thời thơ bé và cả chiếc xe nước mía ngày nào của mẹ. Cái chiếc xe mà đã nuôi anh em tôi khôn lớn. Bây giờ nó đã bạc mòn, những bánh xe đã xì hơi không buồn căng lại. Mẹ tôi giờ đây tuổi đã xế chiều, mái tóc của mẹ đã điểm sương mai, nhìn dáng mẹ mà lòng tôi như thắt lại vì thương kính xót xa.
Có lần tôi đọc một tác phẩm cũng nói về tuổi thơ và tôi như đang bị lạc vào thế giới ấy. Tôi ước gì có một tấm vé để về lại thời thơ trẻ đó, nơi mà tôi đã có những lỗi lầm thật sự, nơi mà tôi đã làm cho mẹ tôi luôn đau buồn, cơ cực. Nơi mà tôi luôn giành đồ chơi của em tôi. Nếu tôi được trở về thời đó, tôi sẽ là người con ngoan, người anh tốt. Tôi sẽ biết bào mía, rửa ly cho mẹ và sẽ nhường tất cả những thứ đồ chơi cho em tôi. Điều đặc biệt hơn, mỗi khi cầm nén hương đốt lên bàn thờ ba, tôi sẽ biết khóc thật nhiều, thật nhiều và thật nhiều.
Khốn thay, khi tôi thấu hiểu thì chuyện đời đã quá muộn. Ba tôi đã ra đi quá sớm, ông không kịp cho tôi cảm nghiệm được thế giới này như thế nào, để có thể biết được nỗi đau nát lòng khi ông không còn nữa. Hôm nay tôi trở về, đứng trước bàn thờ ba, cầm nén hương, mà hai hàng nước mắt cứ rơi trào. Có lẽ đó là những dòng nước mắt đã thấu hiểu thực sự, nhưng đã quá muộn màng, khi mà ba tôi chỉ còn là đống xương tàn mà người đời đã quên dần qua năm, tháng.
Theo VNE
Không ngừng yêu em Lại một ngày nữa, nỗi nhớ về em cứ hiện hữu trong anh như thể ngày nào. Thời gian anh gặp em chẳng được bao nhiêu nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh. Anh thèm cái cảm giác được bên cạnh em, được yêu em và trong lúc này, không bao giờ ngừng yêu em. B.T. à! Đã nhiều...