Mỗi lần gần anh, tôi lại thấy có tội
Dù anh rất yêu và cũng nhiều lần khẳng định rằng sắp ly hôn với vợ nhưng tôi vẫn luôn bị dằn vặt là người thứ ba.
Tôi là người phụ nữ đã có gia đình và một cô con gái. Bé nay được 4 tuổi. Cách đây hơn ba năm, tôi và chồng tôi ly hôn do chồng tôi thường xuyên bài bạc và phải đi tù. Trong khoảng thời gian sau khi tôi ly hôn, tôi luôn lo lắng cho con và không nghĩ rằng mình sẽ lấy chồng hay là sẽ yêu ai nữa vì con tôi là con gái nên tôi rất sợ cảnh cha dượng.
Cách đây khoảng gần nửa năm, trong một lần tôi đăng tin tìm việc trên mạng thì có một người lạ gọi cho tôi, nói là có việc làm cho tôi. Tôi đã tin và đồng ý gặp anh ở quán kem gần nhà tôi để gặp trao đổi công việc. Lần đầu gặp anh, tôi cũng không có ấn tượng gì mấy. Thế rồi anh giới thiệu cho tôi công việc làm thêm mà anh cũng đang làm trong đó. Những lần sau, chúng tôi gặp nhau với tư cách là đồng nghiệp.
Anh nói với tôi anh chưa có gia đình. Lúc đầu, tôi cũng thấy bình thường nhưng không hiểu sao sau mấy lần gặp nhau thì tôi lại có cảm giác nhớ anh và anh cũng thế. Tôi nhớ nụ cười của anh, nhớ ánh mắt anh nhìn tôi. Chúng tôi thường xuyên chat và gọi điện thoại cho nhau. Ngày nào anh không điện thoại cho tôi thì tôi cũng chủ động gọi cho anh.
Rồi cái gì đến cũng đến. Vào ngày chủ nhật của tháng 4, tôi và anh có việc phải đi gặp khách hàng. Sau khi làm việc xong, chúng tôi tổ chức đi ăn mừng cho hợp đồng vừa ký. Sau bữa tiệc, mưa tầm tã, chúng tôi không thể về được. Nhà dì tôi ở gần đó (gia đình dì tôi định cư ở nước ngoài nên nhà không có ai ở) nên chúng tôi đã vào đó trú mưa. Anh đã hôn tôi và do không kiềm chế được, tôi với anh đi quá giới hạn.
Được khoảng một tháng, anh ấy về quê giỗ mẹ. Trong thời gian anh ấy về quê, tôi gặp một người bạn của anh ấy và biết được rằng anh đã có vợ con. Tôi khóc rất nhiều và cảm thấy mình thật xấu xa khi phá hoại gia đình người khác. Tôi đợi anh quay lại và nói lời chia tay. Tôi hỏi anh ấy tại sao giấu tôi thì anh bảo nếu anh nói ra sự thật, chắc chắn tôi sẽ không yêu anh.
Video đang HOT
Và anh ấy kể thêm rằng gia đình anh sống không hạnh phúc. Hiện giờ, anh ấy sống vì con và đang ly dị. Vợ anh ấy không lo cho gia đình, sáng đi làm, chiều về lại ra chợ bán đồ phụ chị của cô ấy đến khuya mới về nên anh ấy tự giặt giũ, nấu ăn. Anh ấy bệnh cũng không lo. Anh ấy luôn cảm thấy chán nản khi về nhà vì nhà không có ai ngoài bốn bức tường.
Tôi vì quá yêu anh nên đã tin nhưng những ngày sau đó, tôi luôn bị ám ảnh bởi mình phá vỡ hạnh phúc của người khác. Nhưng anh ấy nói với tôi là không phải tại tôi vì anh và vợ đã ly thân một năm nay rồi. Mặc dù anh ấy nói như thế nhưng mỗi lần gần anh, tôi lại cảm thấy mình có lỗi vô cùng nên nhiều lần tôi kiếm cớ chia tay. Rồi anh lại năn nỉ và không muốn chia tay tôi bởi anh cũng yêu tôi thật lòng.
Bây giờ, tôi không biết làm sao vì tôi rất yêu anh ấy và anh ấy cũng rất yêu tôi. Xa anh ấy, tôi rất nhớ nhưng mỗi lần gần anh thì cảm giác tội lỗi lại hiện về trong tôi. Theo như anh ấy nói thì vợ anh đã ký giấy ly hôn, giờ chỉ đợi tòa án nữa thôi. Tôi không biết mình phải làm sao nữa? Anh ấy nói dù tôi có rời xa anh ấy thì anh ấy vẫn ly hôn và ở như vậy, không quen ai hết. Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi người đàn bà bị ruồng rẫy...
Sau tất cả, lòng hận thù của tôi đối với anh vẫn chưa thể nào nguôi.
Trong cuộc đời này có rất nhiều chuyện xảy ra không giống như ý muốn, tuy nhiên mỗi người trong chúng ta vẫn buộc phải học cách chấp nhận những sự thật phũ phàng ấy. Học cách hoặc là sống cùng, hoặc là vượt lên trên những nỗi đau mà nó đã gây nên. 29 tuổi, tôi cũng đã từng được nếm trải những đắng cay như thế.
Tôi không có ý tự kiêu, thế nhưng người ta vẫn luôn nhận xét rằng tôi tài năng, lại có vẻ ngoài khá xinh đẹp. Tôi có một gia đình hạnh phúc, biết chiều chồng và giỏi chăm sóc con. 29 tuổi, tôi tưởng như là đã có trong tay tất cả, ấy vậy mà sau lá đơn ly hôn ấy, tôi lại chẳng còn gì.
Tôi vẫn luôn hận anh vì lẽ rằng anh quá bội bạc. Tôi đã mang đến cho anh những gì, đã hy sinh vì anh ra sao, liệu có bao giờ anh nhớ? Tôi tận tụy với gia đình, một lòng một dạ yêu anh. Trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ có những ý nghĩ lo lắng cho bố con anh. Từ miếng ăn đến giấc ngủ, từ đôi tất đến bộ quần áo mà anh vứt bừa bộn mỗi lúc đi làm về. Tôi chiều chuộng, chăm sóc cho anh còn hơn cả lo cho bản thân mình. Chưa bao giờ tôi có một mảy may nghi ngờ nào về người chồng của mình cả. Nhưng tôi đã quá ngu muội khi lại đi tin tưởng vào một kẻ giống như anh.
Anh là một người chồng tồi tệ. Anh xấu xa, anh độc ác và cực kỳ tàn nhẫn. Mỗi khi nhớ tới chuyện này là thần kinh tôi lại bấn loạn, và có lẽ vì thế nên tôi chẳng thể nghĩ ra được bất kỳ một từ ngữ nào tốt đẹp hơn để dành cho anh. Mà tốt đẹp làm sao được chứ, khi ngay từ đầu anh đã chỉ có ý lợi dụng tôi và cuối cùng lại đang tâm cướp đi cô con gái duy nhất mà tôi hết mực cưng chiều. Nếu lúc này đây tôi nghĩ ra được tính từ nào có sức công phá mạnh hơn thì tôi cũng chẳng ngại mà tặng hết cho cái người tôi đã từng gọi là chồng.
Tôi đã từng rất hạnh phúc khi được trở thành vợ anh (Ảnh minh họa)
Tôi yêu anh từ hồi cả hai vẫn còn là học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường. Anh đẹp trai, nói chuyện hay, đã thế lại còn học giỏi. Thế nhưng hồi ấy người mà anh chú ý đến lại không phải là tôi. Anh đổ nghiêng đổ ngả chị hoa khôi ở lớp bên cạnh. Và khi bị chị ấy "đá" không thương tiếc thì anh mới quay sang để mắt tới tôi. Vì tôi xinh đẹp? Không hẳn. Vì tôi học giỏi? Cũng không hẳn. Lý do chắc chắn chỉ có thể là bởi vì bố tôi rất giàu. Hồi đó cũng có một vài người bạn nói với tôi như thế, nhưng vì đã chót yêu anh quá rồi nên tôi cũng chẳng để tâm đến việc người ta nói gì. Tôi đã từng hạnh phúc lắm khi được anh nắm tay trong ngày lễ vu quy của cuộc đời mình.
Khi đã vừa là vợ anh, vừa là mẹ đứa con của anh, tôi vẫn một lòng một dạ yêu thương, chiều chuông, chăm sóc cho cả hai bố con anh đến từng chân răng, kẽ tóc. Ấy vậy mà vào một ngày không có nắng, anh say xỉn trở về nhà và lôi từ trong ca táp ra một tờ đơn ly hôn. Anh yêu cầu tôi ký và khi không đạt được ý muốn thì anh nổi giận và tát vào mặt tôi. Tôi thực sự cũng chẳng biết là cái tổ ấm mà tôi vẫn dày công vun đắp đã âm thầm rạn nứt từ khi nào, nhưng kể từ cái ngày không có nắng đó thì xung đột gia đình bắt đầu nổ ra liên miên.
Tôi không đồng ý ký vào giấy, thế là anh liền đâm đơn lên tòa án, có vẻ rất quyết tâm rút ván sau khi đã qua cầu. Bằng sự khôn khéo và khả năng luồn lách tài tình của mình, anh đã thay đổi được quyết định của tòa án, khiến tòa phải xử cho con gái về ở cùng anh. Thế là từ "vợ" tôi trở thành "vợ cũ". Hai tháng sau khi cuộc ly hôn thành công, tôi được tin anh cưới vợ mới. Cay cú vì vừa mất con, vừa bị chồng ruồng bỏ, tôi từ bỏ công việc, lao vào cuộc chiến phá vỡ hạnh phúc của kẻ bạc tình.
Tôi đã tìm đủ mọi cách để làm rạn nứt cái gia đình ấy, tôi muốn anh cũng phải nếm trải cảm giác bị ruồng rẫy giống như tôi. Ai đã từng một lần bị chồng phản bội, đã từng bị quay lưng lại thì mới hiểu được tâm trạng của tôi khi đó: đau đớn, cay cú, nát tan. Qua con gái, tôi biết được rằng những hành động chọc phá của tôi cũng rất có tác dụng. Thế nhưng, sau khi nghe nó kể về cuộc sống của nó cùng với người "dì ghẻ" thì tôi lại thấy phân vân.
Chỉ còn lại một mình tôi đơn độc (Ảnh minh họa)
Mặc dù tôi thường xuyên gây chuyện nhưng người đàn bà ấy vẫn đối xử rất tốt với con, quan tâm và chăm sóc không khác gì con ruột. Tại sao tôi lại muốn phá vỡ hạnh phúc một gia đình trong khi chính con gái tôi lại đang ngày ngày sống trong cái gia đình ấy. Hơn nữa, bản thân tôi cũng đã cảm thấy thấm mệt rồi.
Tôi tự hỏi mình rằng cứ làm như vậy thì tôi sẽ được điều gì? Không những không được mà chỉ khiến người ta thêm coi thường, ghét bỏ. Lòng kiêu hãnh trong một người đàn bà có tính hiếu thắng không cho phép tôi để cho người ta coi thường mình.
Tôi hiểu rằng anh chưa bao giờ thực sự yêu tôi. Ngày xưa tôi đã biết cuộc hôn nhân ấy không phải kết quả của tình yêu, nhưng tôi vẫn chấp nhận cưới, chấp nhận bị lợi dụng. Và vì thế ly hôn là điều sớm muộn không thể tránh khỏi. Bây giờ người khiến tôi bận tâm duy nhất chỉ là cô con gái bé bỏng mà thôi. Tôi muốn nó có được một cuộc sống tốt đẹp, không phải chịu thêm bất cứ một vết sẹo nào nữa trong tuổi thơ sóng gió của mình. Nếu anh làm được điều ấy nghĩa là anh đã quá tốt đối với tôi rồi.
Tuy lòng hận thù của tôi đối với anh vẫn còn chưa nguôi đi là mấy, nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu được một điều: Làm tổn thương người khác không phải là cách tốt nhất để khiến con người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Bây giờ thì tôi lại muốn gửi cho anh một lời chúc phúc. Tôi không vĩ đại đến mức ngay lập tức có thể bao dung cho một kẻ đã nhẫn tâm xử tệ với mình, chỉ là vì không muốn cô con gái bé bỏng của tôi phải thêm một lần rơi lệ. Hy vọng người đàn bà kia chính là tình yêu đích thực và là trạm đỗ cuối cùng của anh ở trong cuộc đời này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá như ngày ấy không nông nổi Thì giờ không phải đau khổ vật vã, hối hận vì trót đánh mất cái ngàn vàng. Thì biết làm sao được, anh ta cứ hứa hẹn, cứ nói những lời bay bướm để đưa một đứa con gái như tôi vào mụ mị yêu đương. Lần đầu tiên biết yêu, biết thế nào là cảm giác lãng mạn. Mỗi cái cầm tay,...