Mỗi khi phần ‘quỷ dữ’ hiện lên là phải 15 phút tôi mới tỉnh táo lại
Tôi là tác giả bài viết: “Tôi muốn được thoát khỏi phần ‘quỷ dữ’ trong con người mình”.
Tôi đã khóc khi đọc bình luận của mọi người, đọc một cách cẩn trọng và trân trọng. Rất nhiều người, dù không biết tôi là ai đã hết lòng giúp cho tôi, thấu hiểu và xót thương. Xin tri ân những tấm lòng lớn lao ấy. Có độc giả đoán tôi bị áp lực công việc, vì danh dự và tiền lương nên mới nhịn ở trường, còn về nhà lại không nhịn được. Thực tế, đã đi làm ai cũng phải chịu áp lực, nhất là công tác ở một trường chất lượng cao, phụ trách đội tuyển thành phố. Thế nhưng tôi hoàn toàn thoải mái với áp lực ấy, bởi tôi không đặt nặng tiền bạc hay địa vị, chỉ cần tình yêu và thực lực của học trò, không ưa danh hão.
Cũng có độc giả đoán vì tôi nhắc nhiều tới công việc và tiền lương của chồng nên sinh ra mâu thuẫn. Nhưng từ khi tôi còn là một giáo viên hợp đồng lương thấp, địa ngục ấy đã bắt đầu, những trận đòn, những lời vu khống cũng đến trong giai đoạn ấy. Tôi ghi nhận những mặt tốt của chồng, không phải đẹp trai phong độ hay giỏi “chiều” phụ nữ (bởi đây cũng không phải là điểm mạnh của anh). Điểm mạnh của anh là không cờ bạc, ít nhất tôi cũng chưa phát hiện được anh ngoại tình lần nào. Có vài tin nhắn hay lời nói có chút đong đưa nhưng tôi quan sát là chỉ dừng ở đó. Anh cũng biết thương người nghèo khổ, hiếu thảo với cha mẹ.
Thực tế, những tai tiếng từ những lần tôi lên cơn điên dại đã vang xa khắp làng xã nơi tôi sống, thậm chí cả huyện. Vẫn có những lời đàm tiếu vào ra, chỉ trỏ chê bai sau lưng, gọi tôi là “công chúa múa dao bầu”, “loại đàn bà cầm dao chém chồng”. Nguồn gốc xuất phát từ lần tôi có thai 7 tháng (năm 2011), chỉ vì mâu thuẫn, uống say, anh ngồi lên bụng tôi, đấm lia lịa vào đầu tôi, túm tóc tôi quật đầu vào thành giường. Tôi bụng chửa, đạp anh ra không nổi, đã với lấy chiếc dao hoa quả ở bàn đầu giường, chĩa vào anh hét lên: “Mày còn đánh tao nữa, tao sẽ giết mày”. Anh hoảng sợ buông tôi ra, cũng chỉ dừng lại ở đó, đâu phải tôi chém anh cái nào. Thế nhưng ngay sớm hôm sau, mẹ chồng kịp thời đưa tin, phóng đại nó ra khắp nơi. Cả làng xã gặp tôi ở đâu là bóng gió, dè bỉu, rằng tôi là loại cầm dao chém chồng, đi dạy học mà thế à, rồi họ cười khoái chí.
Tôi chẳng giận họ, cũng chẳng thể thanh minh với ai, chỉ im lặng. Suy cho cùng, đó là cuộc sống, họ không biết sự thật hoặc cũng có thể do tâm lí cổ của làng quê chi phối. Cũng đúng thôi, những lần tôi to tiếng trong cơn điên dại ấy thì hầu như ai cũng rõ. Chồng thậm chí còn cố tình kích bác, châm ngòi cho tôi mất kiểm soát để quay phim lại. Nhưng khi anh đánh tôi biến dạng mặt, nằm liệt không đi lại nổi, hoặc khi anh bóp cổ khiến tôi ngất xỉu hoàn toàn… thì không ai biết. Mẹ chồng vừa đấm vào mặt tôi vì tôi làm tuột cái rèm, xong lại chạy ra ngõ hô lên con dâu đánh, dù một câu cãi to tiếng tôi cũng không dám cãi bà.
Đến giờ, khi bao nhiêu học trò say mê tôi, phụ huynh trân trọng, nhiều sếp an tâm mang con gửi gắm, trò nghèo tôi giúp học phí… nhưng những từ ngữ như “cãi nhau với chồng”, “múa dao” vẫn có lúc thốt ra từ miệng ai đó, thực sự là nỗi ám ảnh của tôi. Tôi từng lấy hết quyết tâm, mời bố mẹ lên họp gia đình với bố mẹ chồng, mời cả cô chú, anh chị chồng sang họp. Tại đó, tôi nói hết những cái xấu của mình, rồi nói đến cái xấu của chồng, của mẹ chồng… trước mặt tất cả. Chồng lẫn mẹ chồng, trước những chứng cớ không thể chối cãi, đã không thể phủ nhận. Tôi viết đơn gửi tòa, tòa đã gọi. Sau đó, chồng tỏ ra hối lỗi, chăm chỉ việc nhà, đi về sớm, không còn bỏ nhà đi xuyên đêm cả tuần nữa. Anh vận động khắp mọi người, từ trưởng thôn, bí thư xã tới cô dì chú bác để thuyết phục tôi rút đơn. Bố mẹ đẻ nói tôi cho anh cơ hội cuối. Tôi đã nghe lời bố mẹ mình, cho anh và cũng là cho bản thân với con một cơ hội. Chỉ có điều, cái sự thay đổi của anh tuy có nhiều nhưng cũng chẳng bền. Anh không đánh tôi nữa, cũng không bỏ nhà đi qua đêm nhưng vẫn lệch pha với tôi trong mọi ý nghĩ, việc làm, vẫn hứa hẹn 10 lần không làm được một.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, cứ ở trường là tôi hạnh phúc, cứ bình lặng là tôi được sống là chính mình, được thích thú vào bếp làm món ngon ngày nghỉ, đưa con đi chơi hay ngồi nhâm nhi những bản nhạc sang trọng. Nhưng mỗi khi mẹ chồng, hay chồng có một việc làm xấu nhằm vào tôi là tất cả những ký ức kinh hoàng của họ lại ùa về một lúc, lại thiêu cháy tôi. Tôi sẽ dữ dằn, điên cuồng lên như quỷ nhập bất thình lình. Việc mất kiểm soát đó kéo dài khoảng 10-15 phút. Sau đó, tôi lại sỉ vả bản thân, thậm chí lại xin lỗi chồng vì cảm thấy mình có lỗi. Dù cho nguồn cơn ban đầu và lỗi thuộc về anh.
Tôi là ai? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã không thể tha thứ cho họ, không thể quên chuyện cũ. Mẹ chồng tuy không còn nhiều chiêu trò ác như trước nhưng cũng không bỏ qua cơ hội nào để bịa đặt, nói xấu tôi. Em gái tôi cũng là viên chức nhà nước, còn chưa lấy chồng, đang có mối lương duyên tốt. Nếu chị nó ly hôn, nhà chồng sẽ coi khinh nó có chị bỏ chồng. Người ta sẽ coi khinh bố mẹ tôi, họ hàng tôi vì có đứa con gái bỏ chồng. Nơi tôi ở là làng quê, dù muốn hay không, dù tôi hiểu tân tiến hiện đại là những cái gì cũng không thể phủ nhận sức mạnh của định kiến trên quê tôi. Bố tôi bị u não, tai biến, ông sẽ không chịu nổi cú sốc khi thấy con gái đổ vỡ. Mẹ tôi là người cả nghĩ, bà sẽ vì chuyện đổ vỡ của tôi mà không gượng dậy được. Tôi làm gì với bản thân, với đời tôi bây giờ?
Theo VNE
Yêu kẻ giết chồng (Phần 1)
Thuỷ Tiên định hỏi rõ thầy những lại thấy thầy không muốn nói cho cô biết. Thầy đã bảo mọi chuyện đều là tự nhiên, vậy có lẽ dù cô có biết, dù cô có tránh kiếp nạn này thì nó vẫn sẽ đến với cô. Chắc thầy muốn cô chuẩn bị tinh thần và sự tỉnh táo để đối mặt với nó thôi.
Nghĩa trang vắng lặng, hương khói nghi ngút. Trên một ngôi mộ còn đặt bó hoa tươi thắm, bia đá khắc tên: Nguyễn Thế Hùng. Ngày sinh và ngày mất chỉ cách nhau vỏn vẹn ba mươi năm.
- Mẹ ơi mẹ!
Tiếng trẻ con vang lên giữa không gian tang thương này như một hồi chuông trong trẻo xua tan đi cái buồn đau vất vưởng. Người phụ nữ vội lau nước mắt rồi cúi đầu nhìn con gái. Cô cố gắng mỉm cười:
- Chúng ta về thôi.
Cô là Thuỷ Tiên, năm nay ba mươi hai tuổi, còn đây là con gái cô, năm nay bốn tuổi. Con bé giống bố như đúc, từ đôi mắt cho đến đôi môi. Lúc chồng cô đi, con bé chỉ mới hai tuổi, vẫn chưa biết gì, chưa biết đến sự đau buồn của sinh ly tử biệt. Thuỷ Tiên nghĩ như vậy cũng tốt. Hãy để một mình cô đau khổ cho anh, còn con, cô muốn nó vững bước.
Ra đến cổng nghĩa trang, Thuỷ Tiên gặp một sư thầy. Cô cúi chào thầy thì thầy cười hiền từ, nói:
- Hai mẹ con vào chùa làm chén nước rồi đi, trời nắng lắm.
Thuỷ Tiên cũng không chối từ vì đúng là cô đang khát thật. Hôm nay là ngày giỗ chồng, đã hai năm rồi kể từ khi anh đi... Cô vẫn ngỡ như anh mới đi ngày hôm qua. Những ký ức về anh vẫn còn mới như chưa từng có dòng sông thời gian nào chảy qua.
Sư thầy đem cho con gái cô một cái kẹo mút rồi xoa đầu nhìn nó từ bi như một vị phật sống. Mỗi lần đến đây Thuỷ Tiên đều gặp thầy, như một mối lương duyên vậy. Sư thầy biết cô đến đây vì ai, lần nào thầy cũng mời vào chùa uống nước và giảng giải về nỗi đau, sự khốn khổ của dương thế để cô bớt đau buồn hơn.
- Đã hai năm rồi, thầy nghĩ con cũng đã nghe đủ những lời giảng giải rồi. Con cũng đã hiểu ra, việc bây giờ nằm ở con thôi. Con có chịu buông bỏ không?
Thuỷ Tiên cúi đầu, nhìn chén nước chè trong tay. Chè trong vắt, còn âm ấm. Cô thấy ánh mắt mình phản chiếu trong đó.
- Con không quên được anh ấy. Nhưng con cũng nhận ra con cần quay lại sống cuộc đời của con. Con phải nuôi con gái của chúng con thành người tốt. Con sẽ cố gắng sống cho cả phần anh ấy nữa thầy ạ.
Video đang HOT
Sư thầy gật đầu hài lòng. Rồi như nhớ ra gì đó, thầy nói:
- Sáng nay biết con sẽ qua, ta đã gieo quẻ.
- Quẻ ạ? Quẻ đó thế nào thầy?
Sư thầy thở dài, tựa như phiền muộn lắm.
- Con ạ, sự đời trên đời đều là tự nhiên, ta không thể khuyên ép con điều gì. Quẻ đó con không nên biết thì hơn.
- Sao lại thế ạ?
- Con chỉ cần biết đó là một quẻ thử thách. Con phải trải qua một kiếp nạn nữa mới đến được bến bờ hạnh phúc.
- Kiếp nạn?
Thuỷ Tiên định hỏi rõ thầy những lại thấy thầy không muốn nói cho cô biết. Thầy đã bảo mọi chuyện đều là tự nhiên, vậy có lẽ dù cô có biết, dù cô có tránh kiếp nạn này thì nó vẫn sẽ đến với cô. Chắc thầy muốn cô chuẩn bị tinh thần và sự tỉnh táo để đối mặt với nó thôi.
Vậy có lẽ dù cô có biết, dù cô có tránh kiếp nạn này thì nó vẫn sẽ đến với cô. Chắc thầy muốn cô chuẩn bị tinh thần và sự tỉnh táo để đối mặt với nó thôi. (Ảnh minh hoạ)
Sư thầy nói:
- Con là một người tốt, nhưng con người sinh ra đều mang bản chất lương thiện cả, chỉ có môi trường làm cho họ thay đổi hoặc che mờ cái tính thiện lương đó trong người. Con nên nhớ, đừng bao giờ gục ngã trước hoàn cảnh. Nếu con gục ngã, cái ác sẽ xâm nhập và khiến con làm những điều ngu dại.
Thuỷ Tiên cúi đầu:
- Vâng thưa thầy, con rõ rồi ạ.
Ra khỏi chùa, Thuỷ Tiên vẫn suy nghĩ mãi về những điều mà sư thầy nói với cô. Liệu điều đó có đúng hay không? Cô cũng là người biết suy nghĩ, cô hiểu ý thầy đang muốn khuyên cô điều gì. Nhưng tại sao lại thế thì cô không nghĩ ra được.
Bé Cam lay tay cô, nũng nịu:
- Mẹ ơi, bao giờ thì Cam được đi con ngựa đu quay?
Tuần trước Thuỷ Tiên đã hứa sẽ đưa Cam tới khu vui chơi nhưng cô quên mất thứ bảy tuần này lại là ngày giỗ chồng. Không ngờ con bé này lại nhớ dai như vậy.
Thuỷ Tiên ngồi quỳ một chân xuống:
- Mẹ xin lỗi, nhưng hôm nay lại là ngày chúng ta đi gặp bố nên để ngày mai mẹ sẽ đi Cam đi nhé? Mẹ hứa đấy.
Cam phụng phịu:
- Vâng!
Có lẽ chồng cô phù hộ nên việc nuôi con một mình không đến nỗi vất vả. Cam lớn lên khoẻ mạnh hơn những bạn cùng trang lứa, cũng biết suy nghĩ và người lớn hơn. Con bé ít khi nhõng nhẹo, đòi này đòi kia, lúc nào thấy cô mệt thì tự biết đi ngủ sớm, không nghịch ngợm. Cam là bảo bối của cô, là kỷ vật sống của chồng. Cô sẽ giữ gìn, nâng niu và bảo vệ nó bằng cả sinh mạng của mình.
...
Cả khu xóm này Thuỷ Tiên nổi tiếng là goá phụ trẻ đẹp và quyến rũ nhất, nghe có vẻ báng bổ nhưng không ít người đàn ông đã gục ngã trước cô. Bao nhiêu người đến trước cuộc đời cô, van xin được chăm sóc hai mẹ con mà cô vì vẫn chưa quên được chồng cũ nên đều từ chối.
Nhiều người lo chuyện thiên hạ quá, đã sang khuyên cô nên tìm một nơi chốn để việc chăm sóc Cam được tốt hơn. Dù sao nó vẫn cần một người bố. Với lại có đàn ông bên cạnh, cuộc sống cũng vui vẻ, kinh tế đỡ khó khăn hơn. Thuỷ Tiên vẫn giữ nguyên lập trường của mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tìm một người đàn ông thay thế chồng mình.
Như sư thầy nói, hãy để mọi chuyện theo lẽ tự nhiên. Tình yêu đến cô sẽ đón nhận.
- Chị nghĩ rộng ra đi chị ơi, nếu như chị ngồi đợi tình yêu thì đến già cũng chẳng có ai đâu. Hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu, các cụ đã dạy rồi. - Em gái cô cứ dăm bữa nửa tháng lại đến "dạy bảo" cô như một bà cô già nghĩ sâu xa.
Cô lườm em mình, tiếp tục nhặt mớ rau muống.
- Mày lo mà học xong thạc sĩ đi, học xong thì kiếm một công việc rồi chọn một người mà lấy. Lúc đấy mày mới hiểu được tình yêu trong hôn nhân quan trọng như thế nào.
- Xì! Chị sống ở thế kỷ hai mươi mốt mà cứ như bà cố nội sống ở thế kỷ mười tám ấy. Bây giờ nhá, thích thì lấy, không thích thì bỏ, dễ ợt. Chị cứ nghĩ lắt léo làm gì.
- Mày chớ có mà yêu bậy yêu bạ, để bố biết bố đánh cho tuốt xác.
- Bố mẹ á? Bây giờ còn đang lo em ế kia kìa, suốt ngày bảo đi xem thằng này thằng kia xem có được không.
- Thế sao mày không lấy? Như mày nói với tao ấy, thích thì lấy không thích thì bỏ, suy nghĩ thoáng lên.
Biết mình đã để lộ sơ hở trước bà chị thông minh, Thuỷ Miên chẹp một cái rõ to. Mỗi lần cô thua cuộc trước Thuỷ Tiên, cô đều làm bộ dáng đó.
Thuỷ Tiên cười, nói với Thuỷ Miên rằng:
- Mày đừng có nhiễm mấy cái tư tưởng Tây hoá rồi cho rằng nó là phóng khoáng. Cũng có mức độ thôi. Đúng là yêu thì lấy không yêu thì bỏ, nhưng vẫn nên cẩn trọng. Không cẩn trọng thì cứ yêu để đó thôi.
- Chị thì lúc nào...
RẦM!!
Một tiếng động lớn vang lên khiến hai chị em giật mình. Âm thanh ấy giống như là tiếng máy móc đâm vào kim loại.
- Để tao ra xem.
Nói thì vậy nhưng cả hai chị em đều chạy ra ngoài nhìn. Một chiếc BMW X5 nằm yên trước cổng nhà Thuỷ Tiên. Đầu xe bẹp di, khói bốc lên nghi ngút. Còn cổng nhà cô cũng không khá khẩm hơn là mấy, chốt của nó đã bị long ra, không có bản lề giữ, cánh cổng đã xệ hẳn xuống dưới nền đất.
Thuỷ Tiên và Thuỷ Miên vội vàng ra xem người trong xe có hề hấn gì hay không, nhưng anh ta cũng đã mở cửa bước xuống. Vừa ho lụ khụ, vừa phẩy tay xua khói.
- Anh... anh có sao không? - Thuỷ Tiên hỏi.
Một tiếng động lớn vang lên khiến hai chị em giật mình. Âm thanh ấy giống như là tiếng máy móc đâm vào kim loại. (Ảnh minh hoạ)
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, thẫn thờ mất vài giây. Ánh mắt của anh ta khiến Thuỷ Tiên thấy hơi ngượng, cô nhìn qua chỗ khác, nhưng vẫn đánh bạo hỏi:
- Anh không sao chứ?
Người đàn ông giật mình, anh ta cúi gập người xuống:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tất cả là tại tôi. Vừa rồi tránh một con mèo, không đánh lái kịp... - Anh ta gãi đầu.
- Anh có sao không đã. Tôi thấy cũng không phải là va chạm thông thường. Anh xem này...
Người đàn ông nhìn cánh cổng đã bị mình đâm cho không còn ra hình dạng thì càng xấu hổ hơn. Cô ta cũng thật biết cách khiến người ta không còn mặt mũi nào. Ngoài mặt thì làm vẻ lo lắng cho anh, nhưng lời nói lại như đang khiến anh thấy có lỗi. Đàn bà thật nguy hiểm.
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ đền ạ, cô đừng ngại, cứ ra giá đi.
- Không, không, tôi...
- Năm triệu! - Thuỷ Miên không biết nghĩ ở đâu ra cái giá đấy. Chỉ là sửa sang lại chút ít thôi mà.
Thuỷ Miên thấy hai người nhìn mình, nhưng không thay đổi sắc mặt. Cô ta vênh váo:
- Sao hả? Đi BMW mà nghe năm triệu đã thất kinh như thế à? Anh có biết là chị tôi nuôi con một mình vất vả như thế nào không? Giờ lại phải bỏ đống tiền ra sửa cổng vì bị anh đâm nát bét ra thế này nữa.
Ra cô ta là mẹ đơn thân. Người đàn ông trầm ngâm, khoé môi hơi mỉm cười.
- Tôi đang nói anh đền tiền, anh cười cái gì? Coi thường tôi hả? - Thuỷ Miên chỉ tay.
Thuỷ Tiên ngăn lại:
- Thôi, mày vào nhà cho chị nhờ.
- Được, tôi sẽ đền... mười triệu đủ chứ? Tôi nghĩ cô cũng cần rào lại xung quanh cho chắc chắn nữa. Nếu nhà chỉ có hai mẹ con, thì đề phòng vẫn hơn mà. Đúng không?
Thuỷ Tiên lẫn Thuỷ Tiên há hốc miệng nhìn anh ta như một người ngoài hành tinh. Anh ta vừa nói cái gì? Mười... mười triệu? Cô đã nghĩ rồi, chỉ là thay bản lề thôi, có cần phóng đại đến mức ấy không?
Người đàn ông ngơ ngác:
- Không đủ? Vậy thì hai mươi triệu?
Từ bao giờ mà cái cổng sắt han gỉ nhà cô lại đáng để ra cái giá này? Giống như một buổi đấu giá từ thiện vậy. Thuỷ Tiên thấy tim mình nhảy loạn nhịp, cô nhìn người đàn ông đạo mạo đứng trước mặt. Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, như xoáy vào trong tận tâm khảm.
Cảm giác này là gì? Cô đã từng có nó một lần. Chính là vào khoảng sáu năm trước khi lần đầu tiên gặp Hùng - chồng cô.
Theo Eva
Mỗi lần không vừa ý là vợ tôi lại biến thành 'quỷ dữ' Tôi 42 tuổi, vợ 37 tuổi, vợ là giáo viên một trường quốc tế, tôi là kỹ sư cho một công ty Mỹ, chúng tôi đến với nhau sau khi tôi đã một lần đổ vỡ, có một con riêng hiện sống với vợ cũ. Ngày quen vợ hiện tại là tôi đang ở đáy của sự chia ly. Vợ cũ ôm con...