Mới cưới tôi đã muốn ‘tặng’ cho vợ vài vả vì hay ghen tuông
Được đà ghen tuông, vợ tôi đem cô ấy và tình cũ của tôi – tức bạn cô ấy lên bàn cân rồi so đo tình cảm mà tôi dành cho hai người. Sau một hồi huyên thuyên anh yêu cô ta thế này, yêu em thế nọ thì em phát biểu một câu xanh rờn “Anh lấy tôi để trêu tức cô ta phải không?”
Nhiều lúc nói thực với mọi người, vì quá mệt mỏi khi vợ cứ ghen tuông vô lối, tôi chỉ muốn vả cho vợ vài vả cho chừa tật này.
Đọc bài “Bế tắc vì đã gần như làm chồng của cả hai chị em”, tôi khẩn cấp cảnh báo bạn Đỗ Nam đừng bao giờ yêu những người phụ nữ có mối liên hệ gần gũi, thân tình với nhau. Bởi tính ích kỷ đã là máu thịt đàn bà, cánh đàn ông chớ dại manh động.
Ở lập trường phái yếu, dẫu có chia tay thì họ vẫn muốn sở hữu người yêu cũ dù chỉ trong… tưởng tượng. Ngoài miệng, họ có thể chúc bạn hạnh phúc nhưng trong lòng vẫn sôi sục lên nếu biết bạn quen với người mới. Còn với người phụ nữ đến sau, họ cũng không để cánh đàn ông chúng ta yên thân. Họ sẽ ghen tuông, tra hỏi và giày vò chỉ vì ta trót yêu một người khác trước cô ấy. Đặc biệt là họ khó chấp nhận nếu tình địch là một người quen biết.
Thế nên, ở trường hợp của bạn, chọn cô chị hay cô em đều dở. Theo tôi là nên dứt áo ra đi và chẳng chọn ai. Bởi có lẽ bạn chưa lập gia đình nên chưa hiểu hết lòng dạ phụ nữ nói chung.
Tôi yêu một cô bạn thân của vợ trước khi yêu và lấy vợ tôi bây giờ. Trong logic của tôi luôn rạch ròi người cũ là quá khứ, vợ tôi – người hiện tại mới quan trọng. Tôi lại chia tay người cũ hẳn một năm mới yêu và lấy vợ. Rõ ràng nước sông không phạm nước giếng.
Có hôm tôi đi làm về đã thấy vợ sụt sùi bên máy tính. Lúc thấy chồng thì lườm một cái thật dài rồi bỏ lên giường nằm khóc vật vã.
Nhưng trong suy nghĩ của vợ tôi thì khác. Với vợ, cho dù là đồ ôi thiu bỏ đi không yêu nữa cũng đừng ai mong được động vào. Cô ấy lúc nào cũng hay ghen tuông vô cớ khiến tôi mệt mỏi quá. Chẳng lẽ tôi phải tặng vợ vài bạt tai vì tính hay ghen vớ vẩn này?
Tuy chúng tôi mới lấy nhau vài tháng nay nhưng cuộc sống vợ chồng son của tôi không được như ý dù cho 2 chúng tôi vẫn mặn nồng. Nguyên nhân là bởi không ngày nào tôi được yên vì vợ luôn ghen với quá khứ của chồng.
Video đang HOT
Vợ tôi là người phụ nữ 25 tuổi. Cô ấy còn khá trẻ và cũng rất năng động. Còn tôi, tôi thuộc mẫu người hấp dẫn trong mắt chị em nên lúc nào cũng có một vài em chân ngắn chân dài vây quanh. Nhưng lạ là, vợ của tôi chẳng mảy may để ý đến số phụ nữ này mà chỉ thường bắt bẻ lý trấu lý sự về tình cũ của tôi.
Có hôm tôi đi làm về đã thấy vợ sụt sùi bên máy tính. Lúc thấy chồng thì lườm một cái thật dài rồi bỏ lên giường nằm khóc vật vã. Tôi chột dạ hỏi thăm thì được lời như cởi tấm lòng, trút hết giận dữ lên chồng.
Kể thì to tát chứ nội dung chỉ xoay quanh việc vợ tôi lục hộp thư cũ của chồng thì thấy mail của tôi và người cũ. Tôi thấy đàn bà khéo rước khổ vào thân. Vợ tôi tò mò tọc mạch hết các mail ấy. Và cô ấy tự tưởng tượng ra những lúc chúng tôi còn mặn nồng bên nhau và ghen tuông ầm ĩ.
Chuyện bé như muỗi và sáng như ban ngày mà vợ tôi giận dỗi bỏ ăn bỏ uống mấy hôm liền. Lại còn ấm ức “biết 2 người sâu đậm như thế tôi chẳng thèm xen vào”. Tôi giải thích hết nước hết cái rằng đó là quá khứ thì vợ tôi càng được thể. Hỏi có vô lý không?
Được đà, vợ tôi đem cô ấy và tình cũ của tôi – tức bạn cô ấy lên bàn cân rồi so đo tình cảm mà tôi dành cho hai người. Sau một hồi huyên thuyên anh yêu cô ta thế này, yêu em thế nọ thì em phát biểu một câu xanh rờn “Anh lấy tôi để trêu tức cô ta phải không?”. Bó tay.com với tính ghen tuông của vợ!
Sau khi càn quét mọi thứ trong bộ nhớ máy tính, điện thoại, vợ tôi còn lên kế hoạch xóa sạch trí nhớ của tôi về tình cũ. Cô ấy như phát rồ khi thấy đó đây trong quyển sổ lưu niệm vẫn còn lưu một số tấm ảnh của tình cũ của tôi.
Trong khi vợ tôi cứ lồng lên ghen tuông thì thật sự từ khi quen và lấy vợ, tôi quên hẳn tình cũ. Thậm chí bây giờ nhìn lại vẫn còn ngờ ngợ không biết có phải là người xưa của mình không. Đàn ông là thế, tình hết là chấm hết, không quyến luyến rườm rà như phụ nữ. Sao cô ấy không hiểu rằng từ lâu trong đầu tôi đâu còn nghĩ đến ai khác ngoài vợ.
Cứ thế, cô ấy lại còn ghen kiểu rất trẻ con. Cô ấy thường xuyên rình rập tình địch trên facebook như thú rình mồi. Mỗi status, mỗi hình ảnh, comment mới của người ta đều được vợ tôi cập nhật kịp thời và thuộc lòng như đếm.
Thậm chí em còn ra vào nhà người ta nhiều hơn facebook nhà mình. Lần nào em vào chỉ cốt để phát hiện những cái xấu của tình địch chứ không like hay bình luận.
Mấy lần, tôi để ý thất, hôm nào vợ tôi vui thì quả đúng như là tình địch có status buồn hoặc bị tung ảnh dìm hàng. Ôi tình bạn của phụ nữ! Đôi khi cũng thấy tội nghiệp tình cũ của tôi, nhiều lúc vô cớ bị vợ tôi săm soi ghét bỏ.
Mà hình như cô người yêu cũ của tôi cũng chẳng phải hạng xoàng. Thỉnh thoảng cô ấy có nhắn tin hỏi vu vơ về công việc và dặn dò kiểu quan tâm rất dễ khiến người khác cảm động. May mà tôi nhanh tay xóa ngay những tin nhắn đó.
Kiểu ghen tuông lặt vặt như vậy của vợ tôi xảy ra liên tục. Vụ lớn nhất là em tình cờ bắt gặp tôi và tình cũ giữa đường. Hôm ấy tôi đi làm về thì thấy tình cũ đang loay hoay dắt bộ xe vì thủng lốp. Bản tính nam nhi trỗi dậy nên tôi dừng lại hỏi thăm và dắt giúp chứ không có ý gì. Vậy mà số tôi rõ đen. Đi cùng người cũ có mỗi đoạn mà vợ lại trông thấy!
Vợ tôi nhảy dựng lên khóc lóc ầm ĩ và trên đường về phải đi qua cây cầu nên em còn có ý đòi nhảy cầu tự tử khiến tôi vừa hãi vừa ngượng. Sau đó là chiến tranh lạnh của vợ chồng kéo dài không dưới 2 tuần. Tôi phải xuống nước năn nỉ và thề thốt sẽ không bao giờ gặp lại tình cũ vợ mới tạm tha.
Sự tích về cuộc chiến ngấm ngầm giữa vợ tôi và tình cũ còn nhiều. Gần đây em lại có kiểu đá đểu để thăm dò chồng như: “Con V. dạo này xinh thế, trắng trẻo trông thích chồng nhỉ?” hay “Ôi trông nó có chồng rồi mà như gái son í”. Tôi nghe mà sởn gai ốc vì hãi vợ chứ chẳng ham hố tò mò về tình cũ chút nào.
Nhiều lúc nói thực với mọi người, vì quá mệt mỏi khi vợ cứ ghen tuông vô lối, tôi chỉ muốn vả cho vợ vài vả cho chừa tật này đi. Nhưng 2 đứa mới cưới như này, tôi chỉ sợ em sốc. Song hình như em cứ càng được đằng chân lân đằng đầu. Song chẳng lẽ đánh vợ vì tính ghen tuông không thì hèn hạ quá. Thực sự, tôi phát điên lên mỗi lần thấy em vô cớ khóc lóc hay mặt nặng mày nhẹ hỏi dò.
Xin bạn đọc giúp tôi chữa bệnh hay ghen tuông của cô ấy cho tôi được thoải mái và vui vẻ hơn với! Tôi sợ cứ tình trạng này, chúng tôi sẽ sớm đổ vỡ khi bị tức nước vỡ bờ ngay cả khi chưa có con cái quá!
Theo VNE
"Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó..."
Tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo.
Đến lần thứ ba Bảo đánh tôi thì mẹ mới biết. Bà nói: "Mới quen nhau mà nó đánh như vậy, mai mốt lấy về chắc nó giết con". Tôi rất giận anh hai đã nói cho mẹ biết nhưng vẫn cố bênh vực Bảo: "Tại con nói xóc nên ảnh giận chớ đâu phải tự nhiên mà ảnh đánh con đâu mẹ? Con gái của mẹ đâu có vừa gì".
Mẹ kêu tôi đưa Bảo về nhà để mẹ nói chuyện. Nhưng từ sau hôm bị mẹ phát hiện đã đánh tôi, bảo không dám đến nhà nữa. Tôi năn nỉ cách gì, anh cũng lắc đầu: "Anh sợ mẹ chửi lắm". Tôi bảo nếu sợ như vậy, không lẽ cả đời anh không gặp ba mẹ tôi sao? Vậy thì chuyện cưới xin của chúng tôi sẽ thế nào? "Chừng nào tới đó rồi tính"- Bảo dứt khoát.
Một bữa, tôi vô tình nói cho Bảo biết tôi phải đưa ba mẹ ra phòng công chứng để làm giấy tờ nhà, nghe vậy Bảo hỏi dồn: "Ba mẹ làm di chúc cho tài sản hả? Cho ai vậy?". Tôi gật đầu: "Cho anh hai". "Sao không cho em? Em cũng là con mà?". Tôi bảo đó là tài sản của ba mẹ, ông bà muốn cho ai là quyền của họ, tôi không can thiệp. Thật ra hôm đó ba mẹ ra công chứng là để ủy quyền cho anh hai quản lý cơ sở sản xuất dầu dừa của gia đình vì ba đã yếu.
Không ngờ mấy hôm sau, Bảo chủ động bảo tôi: "Hay là... em đưa anh về thăm ba mẹ? Nói gì thì nói, mình cũng là con cái, không lẽ lại giận cha mẹ?". Tôi nghe vậy thì mừng húm. Vậy là tôi đưa anh về. Ba mẹ tôi không tỏ vẻ gì. Chỉ đến khi ăn cơm xong, ngồi uống nước nói chuyện, mẹ tôi mới hỏi: "Cháu có định đưa gia đình vô bàn chuyện của hai đứa chưa?". Bảo ấp úng: "Dạ... cũng chưa ạ. Công ăn việc làm của con chưa ổn định nên con muốn chờ thêm một thời gian nữa".
Mẹ tôi nhìn thẳng mặt Bảo: "Có tính thì tính bây giờ, sớm sủa gì nữa đâu mà lần lựa. Năm nay con Phương 26 tuổi rồi. Mà bác nói trước, con bác đẻ ra, nuôi tới lớn, cho ăn học đàng hoàng, bác chưa đánh nó một roi nào. Nếu mà cháu còn đánh nó nữa thì bác không có gả đâu". Bảo vò đầu bức tóc nói rằng tại tính mình nóng nảy, đi làm công trường với dân giang hồ tứ chiếng nên bị ảnh hưởng. "Con hứa sẽ cố gắng sửa đổi"- Bảo nói với ba mẹ tôi.
Ba tôi nãy giờ ngồi im, đến lúc đó mới lên tiếng: "Dù gì thì cháu cũng là người có ăn học. Kỹ sư đại học Bách khoa chớ không phải kẻ vô học, phải nói năng, hành xử cho đúng mực là người có văn hóa". "Dạ, con biết rồi"- Bảo cúi mặt.
Sau hôm đó, anh bảo tôi: "Ba mẹ em đúng là... Ông bà có ăn đời ở kiếp với em đâu mà hăm với dọa".Tôi bảo anh: "Lại chứng nào tật nấy rồi. Nhịn cha mẹ có lỗ lã gì mà không chịu làm? Anh đã hứa rồi đó. Còn đánh em thì mẹ không có gả đâu". "Không gả thì dẫn đại. Tới chừng đó coi ai lỗ?"- Bảo nhăn mặt.
Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm (Ảnh minh họa)
Được chừng 4 tháng, hôm đó Bảo đi làm công trình ở Cà Mau về, tôi phát hiện bao cao su trong quần áo của anh nên tra hỏi. Biết là không thể chối cãi, anh thú nhận: "Nhưng anh cũng biết làm sao cho an toàn. Đó cũng là thương em, giữ gìn cho em. Chớ thử hỏi một thằng đàn ông sức dài vai rộng như anh mà xa vợ cả tháng, làm sao mà chịu nổi".
Tôi tức giận nặng lời. Nói qua nói lại một hồi, Bảo lại giở thói côn đồ. Anh đánh tôi, sơ ý thế nào mà trúng ngay đuôi mắt bầm tím. Tôi giận bảo đã phản bội tôi để đi lại với những người phụ nữ khác, khi bị phát hiện lại còn đánh tôi: "Đã vậy thì từ nay đường ai nấy đi".
Tôi chạy về nhà, nằm khóc vùi. Lần này khi mẹ hỏi, tôi không cần giấu giếm. Tôi kể với mẹ tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tôi và anh đã ăn ở với nhau như vợ chồng từ mấy năm qua. Nghe vậy, mẹ tôi lặng lẽ khóc. Lát sau bà mới nói: "Con bỏ nó đi. Thứ đàn ông như vậy, không đáng để lấy làm chồng đâu. Còn cái chuyện trai gái ăn nằm với nhau, không có người này thì có người khác, đừng vì những thứ ham muốn tầm thường đó mả hủy hoại cuộc đời mình".
Ngay lúc đó, tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo. Tôi nhớ quãng thời gian 6 năm quen nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi gặp và yêu bảo ngay lần đầu tiên khi trường anh và trường tôi tổ chức giao lưu nhân ngày 9 tháng 1. Khi ấy, Bảo đã ôm đàn ghi-ta đệm cho bạn bè hát bài "Dậy mà đi" khiến tôi mê mẩn. Sau đó, tôi đã chủ động đi tìm anh... Trong mắt tôi Bảo là người đàn ông đích thực, lắm tài vặt, ăn nói có duyên. Sau này khi đã trao thân cho anh, tôi còn phát hiện nơi anh một người đàn ông cuồng nhiệt có thể làm đắm say tất cả những người phụ nữ nào đã lên giường với anh một lần.
Tôi nhớ tất cả những điều đó đúng lúc Bảo gọi điện thoại cho tôi. Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm. "Anh xin thề độc. Anh mà còn lăng nhăng bậy bạ, còn đánh em thì cho trời đánh anh đi". Tuy không thấy mặt nhưng chỉ nghe anh nói, tôi đã thấy xốn xang trong lòng. Anh đã thề độc như vậy thì có lẽ sẽ không dám vi phạm lời thề.
Bất giác tôi muốn chạy đến gặp anh, muốn tha thứ cho anh, muốn tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc bên anh như chúng tôi đã từng có... Thế nhưng tôi chợt nhớ, hình như có lần anh đã nói như vậy khi tôi đòi chia tay sau một trận đòn nhừ tử. Tôi chợt nhớ lời mẹ: "Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó. Cái tánh thằng đó như vậy là không bao giờ sửa đổi đâu con".
Thật lòng tôi đang ngổn ngang giữa thương và giận, giữa tiến và dừng... Những người ở ngoài sáng suốt, hãy nhìn vào và cho tôi biết, tôi phải làm sao khi chuông điện thoại của Bảo vẫn gióng giả từng giờ...
Theo VNE
Có nên hủy cưới sau 5 năm yêu? Liệu tôi có nên cưới anh vì tình cảm suốt 5 năm gây dựng? Hay hủy đám cưới để tránh tương lai bị bạo hành, đánh đập. Một tháng nữa thôi là đến ngày cưới, tôi cứ ngỡ hạnh phúc đã thực sự đến với mình. Thế nhưng, một cái kéo tóc, một cú đánh như trời giáng đã làm thay đổi mọi...