Mới chỉ xa nhà 4 tháng tôi đã không thể nhận ra cô vợ sề của mình trước đó nữa rồi!
Tôi bấm chuông, mẹ vợ ra mở cửa. Tôi thấy thấp thoáng trong nhà bóng dáng cô gái khá xinh, mặc chiếc váy bó khoe trọn đường cong cơ thể đang bế con trai tôi, tôi đoán là bạn vợ đến chơi.
Vợ được thế này thì con mình mới khỏe, sau sinh ra nuôi con mới nhanh lớn vợ à. (Ảnh minh họa)
Tôi mới cưới vợ 2 năm, và có cậu con trai được 7 tháng tuổi. Vợ tôi là cô gái khá xinh đẹp. Nàng có nước da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng và dáng người khá chuẩn. Nhưng đó chỉ là trước đây thôi, từ khi vợ bầu bí và sinh con thì cái hình thể bao người mơ ước ấy của em đã không còn duy trì được nữa.
Hồi vợ bầu bí, tôi tẩm bổ và chăm sóc vợ rất chu đáo. Lên bàn cân trước ngày sinh, vợ tôi đã chạm ngưỡng 65kg trong khi hồi còn con gái em chỉ khoảng 45, 46kg là cùng. Vợ cũng buồn lắm, sợ sau sinh không giảm cân được nhưng mà tôi cứ cố gắng động viên: “Vợ đừng lo, chồng thấy người ta tăng nhiều hơn vợ mà vẫn giảm được mà. Vợ được thế này thì con mình mới khỏe, sau sinh ra nuôi con mới nhanh lớn vợ à. Vợ phải tự hào chứ sao lại buồn”.
Được mấy lời động viên của chồng, vợ tôi lại vui vẻ trở lại và sinh nở mẹ tròn con vuông. Sau khi vợ đẻ tôi lại tiếp tục tẩm bổ vợ bằng những món ăn lợi sữa. Vợ mát sữa, sữa lại nhiều, tháng đầu con tôi tăng cần 2kg liền khiến tôi vui mừng khôn tả. Những tháng sau tôi vẫn duy trì chế độ tẩm bổ cho vợ đều đặn. Chính vì được chồng chăm sóc chu đáo quá mà nàng không thể giảm cân nổi. 3 tháng sau sinh, vợ chỉ giảm có 3 cân so với giai đoạn cuối bầu bí.
Bạn bè đến thăm nhiều người nửa đùa, nửa thật hỏi vợ tôi: “Lại bầu đứa nữa rồi đấy à. Thôi đẻ luôn cũng được tiện công nuôi một thể”. Vợ cười đau khổ bảo: “Em có chửa đâu ạ, là do không giảm nổi cân nên bụng cứ như người chửa thế đấy”. Vậy là mọi người lại được trận cười bể bụng rồi quay ra khen tôi khéo chăm vợ đẻ.
Mấy hôm sau tôi nhận được thông báo phải đi công tác 4 tháng. Một thông báo khá đột ngột nhưng tôi không thể từ chối. Suốt chặng đường về nhà, thông biết phải nói với vợ thế nào về chuyến đi xa sắp tới, tôi sợ cô ấy ở nhà một mình với con sẽ vất vả lắm.
Tối ấy ngập ngừng lắm tôi mới có thể thốt ra lời với vợ:
- Vợ ơi, 1 tuần nữa anh phải đi công tác 4 tháng trong miền Nam rồi, em ở nhà cố gắng chăm con chu đáo nhé. Khi nào đi làm thì bảo bà ngoại sang trông con giúp.
- Anh, anh nói gì cơ, sao lại phải đi công tác đột xuất thế.
- Ừ, lãnh đạo mới báo nên anh cũng bất ngờ nhưng không chối được.
- Em không tin, hay là anh chán vợ sề rồi nên tìm cớ đổi gió.
- Em đừng nghĩ linh tinh thế. Chồng em thế nào em rõ nhất mà, anh đi vì công việc thôi. Em ở nhà cố gắng nhé.
Video đang HOT
Vậy là đúng 1 tuần sau tôi sắp xếp hành lý đi công tác miền Nam. Vợ chẳng nói câu gì, tôi biết cô ấy giận chồng, tôi phải gọi điện nhờ mẹ vợ sang với vợ và chăm sóc cháu giúp. Bà động viên tôi cố gắng làm việc, không phải lo lắng gì cả. May mà có mẹ vợ ở gần nên tôi cũng yên tâm.
Vợ chẳng nói câu gì, tôi biết cô ấy giận chồng, tôi phải gọi điện nhờ mẹ vợ sang với vợ và chăm sóc cháu giúp. (Ảnh minh họa)
Từ hôm tôi đi, vợ chưa khi nào chủ động nhắn tin hay gọi điện cho tôi cả. Công việc của tôi cũng khá bận nên hai, ba hôm tôi mới gọi cho vợ được một lần. Nhưng thỉnh thoảng tôi mới gặp cô ấy còn là toàn gặp mẹ vợ. Lần nào bà cũng bảo cháu ngoan, vợ tôi bận việc không nghe máy được, bà bảo tôi không phải lo lắng gì cả.
Tôi cũng hơi thắc mắc vì chẳng biết vợ bận gì mà bận suốt thế. Nhưng có hỏi thì cô ấy chỉ trả lời qua quýt, có lẽ vợ vẫn cứ nghi ngờ tôi đi linh tinh chứ không phải đi công tác thật. Chẳng gặp mặt nhau nên giải thích cũng không có ích gì nên tôi chỉ còn biết đợi đến ngày kết thúc chuyến công tác trở về nói chuyện với vợ sau.
Cuối cùng ngày ấy cũng đến. Sau 4 tháng xa nhà tôi đã trở về. Khi máy bay hạ cánh tôi bắt taxi về ngay nhà gặp vợ con, xin hoãn cả cuộc gặp với sếp. Tôi bấm chuông, mẹ vợ ra mở cửa. Tôi thấy thấp thoáng trong nhà bóng dáng cô gái khá xinh, mặc chiếc váy bó khoe trọn đường cong cơ thể đang bế con trai tôi, tôi đoán là bạn vợ đến chơi.
Bước vào nhà, chân tháo giày, tôi chưa kịp ngẩng lên nhìn nhưng miệng thì vẫn chào khách.
- Em qua chơi với Hân n hà anh à?
- Em nào?
Nghe giọng nói quen quen tôi mới ngước mặt lên, tay phải dụi mắt nhiều lần để chứng tỏ mình không nhìn nhầm.
- 4 tháng nhìn nhiều em quá giờ hoa mắt đến vợ cũng không nhận ra à?
- Không phải. Em giảm cân nhanh quá, anh nhận không ra. Thật không thể tin được.
- Có gì mà không tin được. Nhờ anh mà em có thêm quyết tâm đấy. Thấy vợ sồ sề chồng chán bỏ đi đổi gió nên em phải ra sức tập luyện để giảm cân cho bằng được, cho chồng sáng mắt ra.
- Em giảm được cân mà con mình vẫn lớn thế này à. Em giỏi thật đấy.
- Thôi đi, anh đừng có khéo nịnh.
Em giảm được cân mà con mình vẫn lớn thế này à. Em giỏi thật đấy. (Ảnh minh họa)
- Anh nói thật mà, anh không nịnh đâu. Vợ anh lúc nào cũng là người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang nhất. Có vợ thế này anh việc gì phải ra ngoài đổi gió nữa. Anh đi công tác về có quà cho vợ đây này.
Tôi vừa nói vừa lấy ra thỏi son mua cho vợ. Lúc chọn mua tôi cũng chẳng biết phải chọn loại nào, màu gì may có cô bán hàng tư vấn giúp nên cũng chọn đại, chỉ hi vọng vợ về không chê là được rồi. Ai ngờ, kết quả ngoài sức mong đợi. Nàng tô thử trước gương rồi quay ra ôm choàng lấy tôi: “Không ngờ chồng ngố mà chọn được đúng loại son và màu vợ thích. Lần này vợ tha, lần sau mà đi công tác đột xuất kiểu này nữa thì…”.
Tối ấy, khi đã ôm trọn vợ trong vòng tay tôi mới thủ thỉ hỏi bí quyết giảm cân của nàng, vợ ngườm tôi rồi bảo: “Tại ngày trước chồng tẩm bổ cho vợ quá đà nên thế đấy. Sau vợ ăn uống theo chế độ mà chồng chị bạn làm bác sĩ sản khoa kê cho những mẹ muốn giảm cân nhưng vẫn đủ sữa cho con bú. Hiệu quả thấy rõ luôn, kết hợp với tập gym nữa, vậy là vợ đã giảm được 15 kg sau 4 tháng luôn đấy”.
Quả là vợ tôi đã làm cuộc cách mạng giảm cân khiến tôi bất ngờ. Giờ nhìn vợ lúc nào cũng phơi phới nụ cười khiến tôi lại thêm yêu vợ biết bao.
Theo blogtamsu
Sau khi khiến hôn trường của người ta tan tành tôi mới giật mình nhận ra một sự thật
Cơn giận xông lên, người tôi cứ như được ăn thuốc nổ. Tôi lao vào hội trường, nhìn thấy ngay cô dâu đang đứng cùng một đám phù dâu, đang cười vô cùng nhức mắt...
Tức giận quá, tôi cầm túi xách xông đến đánh liên tiếp vào người cô dâu. (Ảnh minh họa)
Tôi được Quốc theo đuổi từ năm 21 tuổi, tới năm 23 tuổi mới đồng ý làm bạn gái của anh. 2 chúng tôi yêu nhau suốt 4 năm trời, giờ tôi đã 27 rồi mà vẫn chưa muốn lấy chồng dù rằng anh giục và dò hỏi rất nhiều lần. Bố mẹ tôi cũng sốt ruột, lúc nào cũng ca cẩm chuyện tôi nên lập gia đình, yên ổn cuộc sống để ông bà bớt lo. Nhưng tính tôi thích tự do, chỉ sợ lấy chồng rồi gò bó. Với lại, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Tôi sợ lấy Quốc về, hai đứa tôi sẽ suốt ngày cãi vã vì những chuyện lông gà vỏ tỏi. Rồi dần dần chán nhau. Có lẽ đây là chứng sợ kết hôn.
Còn Quốc thì rất thích cuộc sống hôn nhân. Anh bảo thích có một người vợ ngoan ngoãn chờ cơm mình ở nhà mỗi khi anh về muộn. Thích khi tăng ca trở về là nhìn thấy ánh đèn sáng trong nhà. Thích cuối tuần đưa vợ con đi chơi, thích có những đứa con lém lỉnh thông minh... Qua lời Quốc kể thì tôi biết anh thèm lấy vợ lắm rồi. Anh có thể là mẫu người đàn ông của gia đình. Song tôi vẫn sợ. Yêu nhau, tôi có thể kiêu căng, anh làm tôi giận là tôi sẵn sàng đuổi anh ra khỏi phòng. Nhưng lấy nhau về, chuyện gì tôi cũng phải nhường nhịn anh.
Quốc đã rất nhiều lần cầu hôn tôi. Có lần cầu hôn xong bị tôi từ chối, anh còn giận dỗi bảo tôi rằng rốt cuộc tôi chỉ muốn yêu đương chơi bời, hay là có suy tính về chuyện tương lai lâu dài? Chẳng lẽ 4 năm yêu nhau còn chưa đủ để tôi hiểu con người anh. Lần đó chúng tôi cãi nhau và suýt chia tay, bởi tính tôi rất ương bướng và hầu như không bao giờ nhún nhường đối phương.
Nhưng chuyện xảy ra vào tuần trước đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn. Trước đó hai ngày, Quốc gọi điện rủ tôi cùng đến tham dự đám cưới cậu bạn học của anh. Bạn hồi cấp 3 nên tôi không biết, song vẫn vui vẻ nhận lời. Anh nói hôm đó không đến đón tôi được vì anh phải tháp tùng chú rể. Anh sẽ gặp tôi ở bữa tiệc. Tôi đồng ý. Sáng hôm ấy, tôi dậy sớm, trang điểm thật xinh đẹp, mặc chiếc váy hồng yêu thích nhất rồi sung sướng gọi taxi đến địa điểm tổ chức.
Vừa vào cửa nhà hàng, tôi choáng váng khi nhìn thấy tấm bảng đề tên cô dâu chú rể. Trên đó là dòng tên Bảo Quốc - Hồng Nga nâng hình trái tim ở giữa. Tôi như chết đứng với ý nghĩ bạn trai phản bội tôi, kết hôn với người khác rồi. Vậy mà anh còn lừa tôi tới hôn lễ với ý định nhục nhã tôi. Có lẽ tại tôi luôn từ chối lời cầu hôn của anh, tại tôi khiến anh nghĩ tôi không muốn lấy anh nên anh vội vã kết hôn với người khác. Nhưng dù là vậy, anh cũng không nên gọi tôi đến để chứng kiến giây phút đó.
Cơn giận xông lên, người tôi cứ như được ăn thuốc nổ. Tôi lao vào bên trong, nhìn thấy ngay cô dâu đang đứng cùng nhóm phù dâu. Cô ta cười vô cùng chói lóa, nhức mắt. Tức giận quá, tôi tiến thẳng đến hất tung mấy lẵng hoa được bày trí trên bàn tiệc trước khi giáp mặt với cô dâu. Trước khi dành cho cô dâu một cái tát cháy má, tôi cũng đã gào thét, mắng cô dâu là hồ ly tinh, là đồ lẳng lơ, cướp bạn trai của người khác. Mặc dù bị nhiều người can ngăn, nhưng do bực bội nên tôi vẫn giằng ra được.
Đúng lúc này bạn trai tôi cùng một đám đàn ông bước đến. Ức quá, tôi tát anh một cái trước mặt tất cả mọi người. Nước mắt nước mũi đong đầy, tôi chỉ trích anh lừa tôi, làm tôi nhục nhã. Bạn trai tôi kéo tôi ra một góc khác. Anh lau nước mắt cho tôi, rồi giữ chặt hai tay tôi, hỏi tôi có ý gì? Anh lừa tôi chuyện gì?
Tôi hỏi anh vì sao kết hôn lại không báo cho tôi biết trước, chia tay không nói đã đành, còn gọi tôi đến để sỉ nhục tôi. Lúc này anh mới cười phá lên. Anh nói anh chỉ là phù rể. Còn người bạn cùng cấp 3 của anh mới là chú rể. Anh ta và anh cùng tên, chỉ khác mỗi họ...
Khi tôi thò mặt ra khỏi tấm màn nhung trong hội trường, nhìn thấy cô dâu nhếch nhác, trừng mắt giận dữ và bên cạnh đúng là có một người đàn ông diện bộ đồ chú rể, vỗ về. Tôi mới tin rằng mình thật sự nhầm. Tôi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, muốn âm thầm chuồn về trước nhưng bị người yêu giữ lại. Anh bảo tôi nên vào xin lỗi và nói rõ mọi chuyện cho cặp đôi cô dâu chú rể bỗng dưng bị oan kia.
Lời anh nói khiến tôi hiểu mình đang bị ép cưới. Nhưng tôi vẫn sợ hôn nhân, sợ cuộc sống gia đình. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm đó trở về, Quốc rất trầm mặc. Anh vẫn quan tâm, đưa tôi đi ăn gì đó rồi mới về nhà. Nhưng anh không lên ngồi như mọi lần, anh bảo, do đỡ rượu giúp chú rể nên anh mệt, muốn về ngủ. Dù rất buồn nhưng tôi cũng đồng ý.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm anh đã nhắn cho tôi một tin rằng, anh muốn cuối năm kết hôn. Tôi hãy nói rõ, nếu đồng ý thì anh sẽ bảo mẹ chuẩn bị. Nếu không đồng ý thì chia tay, vì anh không muốn chơi mãi trò yêu đương không có mục đích này.
Lời anh nói khiến tôi hiểu mình đang bị ép cưới. Tôi chần chừ chưa trả lời anh. Anh cũng không giục giã, nhưng anh không đến gặp tôi. Rồi từ hôm đó đến nay, mỗi ngày tôi nhận được một tin nhắn hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa, đã cho anh câu trả lời được chưa? Tôi đều trả lời tôi đang nghĩ, tôi cần thêm thời gian. Nhưng tôi không thể trì hoãn được lâu.
Sau hôm đánh ghen nhầm, tôi biết mình rất yêu anh và không thể chịu được cảnh anh lấy người khác. Nhưng tôi vẫn sợ hôn nhân, sợ cuộc sống gia đình, sợ trở thành mẹ trong lúc tôi chưa có chút kiến thức nào. Tôi có nên đồng ý kết hôn với anh rồi mặc kệ tương lai ra sao thì ra không?
Theo Afamily
Khoảnh khắc nào khiến bạn nhận ra cha mẹ đã già rồi? Cha mẹ luôn xem con cái là con nít dù chúng có lớn như thế nào. Tuy nhiên, con cái có khi nào nhận ra cha mẹ đã già rồi? Đã đến lúc mình phải chăm sóc họ không? Khoảnh khắc nào bạn nhận ra cha mẹ đã già? Trên mạng có một bài toán như sau: "Mẹ 26 tuổi sinh ra tôi,...