Mới 25 tuổi đã 2 đời chồng
Sống ở nhà chồng được vài tháng, tôi giảm 5kg, cuộc sống vợ chồng mệt mỏi vì những cãi vã, khó chịu, đay nghiến của mẹ chồng.
Anh là một người có vẻ hiền lành, tốt tính, và qua trọng, anh chẳng học cao, công việc cũng bình thường. (ảnh minh họa)
Lấy chồng từ tuổi 19
19 tuổi, tôi đã yêu say yêu đắm một anh chàng hơn mình 2 tuổi. Tình yêu đầu đời với nhiều hi vọng, hạnh phúc, tôi chấp nhận tất cả những rủi ro khi gia đình anh ngăn cấm. Yêu anh được hơn 1 năm, chúng tôi tính chuyện cưới xin. Tôi nhớ như in cái cảm giác bị gia đình anh nhìn ngó bằng con mắt khó chịu.
Ngoại hình của tôi khá ổn nếu không muốn nói là xinh. Tôi xinh xắn, ưa nhìn, nhìn duyên dáng, chỉ tội, công việc không ổn định. So với gia đình anh, người ta cần một cô con dâu học cao hiểu rộng chứ chứ không phải một đứa con gái mới lớn đã bươn chải đi làm kiếm tiền như vậy. Tôi làm công nhân nhưng vì làm lâu nên có chút chức quyền, gọi là tổ trưởng trong cái tổ ấy. Lương lậu khá hơn mọi người nhưng vẫn mang tiếng là làm khu công nghiệp, không oai phong gì.
Bố mẹ anh không thích tôi dù nhiều người có nói nhìn tôi xinh xắn, ưa nhìn lại ngoan ngoãn. Cái bố mẹ anh cần là oai phong cơ… Anh vẫn kiên quyết lấy tôi, bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ. Và cuối cùng, ông bà phải đồng ý vì con mình không cho cũng sẽ làm.
Đám cưới tổ chức sơ sài, so với người khác, tôi thiệt thòi nhiều. Bố mẹ đẻ buồn cho tôi lắm, nhưng mà vì tôi quá yêu nên cũng đành chấp nhận. Chúng tôi cưới nhau không có đông đủ quan khách, vì gia đình anh cố tình làm vậy, không muốn mời mọc gì nhiều để cho tôi biết mặt. Nhưng chẳng sao cả, tôi chỉ cần là được ở bên cạnh anh. Anh luôn bảo vệ tôi, che chở cho tôi nên tôi cảm thấy yên tâm lắm rồi. Như vậy là quá đủ, tôi đâu cần quan tâm thêm nữa…
Bố mẹ anh không thích tôi dù nhiều người có nói nhìn tôi xinh xắn, ưa nhìn lại ngoan ngoãn. Cái bố mẹ anh cần là oai phong cơ… (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thời gian đó, tôi và anh sống cùng nhà chồng. Với tôi mà nói, đó là điều vô cùng khó khăn. Trước, tôi từng nghĩ tình yêu là tất cả, chọn tình yêu mà không nghĩ đến mình sẽ đối diện với những điều phía trước thế nào. Tôi quá ngây thơ khi không tưởng tượng ra cảnh tôi sống chung nhà chồng là sao. Bây giờ thì tôi đã thấm, sống với người không yêu quý mình thật sự quá khó khăn.
Sống ở nhà chồng được vài tháng, tôi sụt 5kg, cuộc sống vợ chồng mệt mỏi vì những cãi vã, khó chịu, cáy móc của mẹ chồng. Dù có yêu tôi, chồng cũng không bao giờ đứng ra can thiệp những chuyện như vậy, anh mặc mình tôi ứng phó. Mẹ anh không ưng tôi nên từ ngày tôi về, bà không động tay chân vào việc gì hết, mọi việc để tôi làm cả… Tôi mệt phờ người, đi làm về lại còn phải dọn dẹp, cơm nước, đủ các thứ trên đời. Cơm mà tôi về muộn thì cũng không ai nấu, chờ tôi hết… Tôi cảm thấy chán nản vô cùng…
Có việc gì mẹ cũng nói tôi không ra gì, mà còn nói cay nghiệt, mẹ chồng bảo: “Đã biết thế này thì trước đừng cố về đây, làm dâu nhà này không dễ dàng gì đâu, tôi nói cho cô biết thế… Cô quyết tâm thì cô phải chịu, chứ ai bảo cô cứ cố lấy khi tôi đã không đồng ý. Nói cho cô hay, tôi cũng không thích sống với người mà tôi không có cảm tình”.
Rồi chuyện của tôi, có một mẹ anh nói thành mười. Mẹ anh mang sang hàng xóm láng giềng, nói đủ thứ trên đời, nói xấu con dâu không còn từ nào không nói. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản với cuộc sống hiện tại. Tôi không hiểu là hàng xóm láng giềng nghe được gì nhưng mà có vẻ họ thương tôi, họ nhìn tôi bằng con mắt ái ngại.
Sống ở nhà chồng một thời gian dài mà tôi chưa từng nhận được ánh mắt thiện cảm của mẹ chồng. Cảm thấy tội nghiệp cho chính mình. Có nói gì với chồng thì chồng cũng tặc lưỡi bảo, &’thôi mẹ già rồi, em thông cảm cho mẹ, đàn bà ích kỉ, ai thấy con trai mình lấy vợ đều thế cả, mẹ không có ý xấu đâu em’. Tôi không phải người nhiều chuyện nhưng mà như thế mà không có ý xấu thì tôi chịu thôi, thế nào mới là ý xấu…?
Sống ở nhà chồng một thời gian dài mà tôi chưa từng nhận được ánh mắt thiện cảm của mẹ chồng. (ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi nhiều lần lục đục vì chuyện của mẹ chồng. Không được chồng ủng hộ, nhiều khi anh còn bênh mẹ nói tôi, bảo tôi cố chấp. Anh còn gắt gỏng bảo tôi là &’mẹ đã cố gắng quá nhiều rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Mẹ đồng ý cho con trai mẹ lấy người mà mẹ không thích là quá tốt rồi, tôi đừng ép mẹ phải này kia…’. Có lẽ, chuyện tôi làm công nhân, không có danh tiếng, trong khi anh học cao hiểu rộng đã trở thành rào cản với anh. Đi đâu đó, ai cũng xì xào về tôi, còn anh, có vẻ là đẹp trai, ga lăng, còn có học nên thừa sức kiếm được cô vợ hơn chục lần tôi. Ý anh là vậy, nên bây giờ anh chán tôi và buông lời ruồng bỏ…
Thấy chồng như vậy tôi chán lắm. Thời gian đó, tôi lại còn bị bệnh phụ khoa, chạy chữa khắp nơi, mệt mỏi tốn kém. Chồng không động viên còn hay đay nghiến, còn nói tôi này nọ. Nói được một lần thì những lần sau cũng vẫn nói được, thậm chí còn nói hăng hơn. Mẹ chồng và chồng như hai mũi dao chĩa vào tôi, chán nản, tôi viết đơn li dị. Vậy mà không ngờ chồng tôi kí luôn. Anh bảo, hơn 1 năm không có con, anh cũng không thiết nữa rồi, có lẽ là ông trời không tác hợp cho chúng tôi. Thôi thì đành chia tay. Phũ phàng như vậy đấy, chắc là không còn gì để yêu nhau nữa, tôi đành chấp nhận ra đi, bỏ hết mọi chuyện, quyết tâm làm lại cuộc đời…
Sợ lấy chồng lần 2 cũng không vững vàng
25 tuổi, tôi lại quen một người đàn ông nữa. Lần này, tôi đã nghĩ phải chọn lựa kĩ càng vì không thể để lần hai lấy chồng còn hối hận. Bao người đàn ông đến với tôi, tôi đều khước từ. Bỏ chồng năm 20 tuổi, 5 năm sau mới dám yêu lần nữa. So với chúng bạn, tôi còn trẻ hơn họ nhiều mà nhiều người 27- 28 chưa chồng.
Anh là một người có vẻ hiền lành, tốt tính, và qua trọng, anh chẳng học cao, công việc cũng bình thường. Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân trước, tôi quyết định chọn anh, người đàn ông lúc nào cũng tôn trọng gia đình tôi. Anh không quản chuyện tôi đã có chồng, chấp nhận lấy tôi làm vợ và bỏ qua hết mọi chuyện quá khứ.
Chúng tôi đi làm, cố gắng kiếm tiền sau khi cưới để xây nhà, xây cửa. Nhờ bố mẹ giúp, chúng tôi cũng tích cóp được một ít, chúng tôi đã xây được một căn nhà nhỏ cho hai vợ chồng có chốn riêng tư. Tôi không muốn sống cảnh chung ở nhà chồng nữa, dù bố mẹ chồng không ghê gớm nhưng tôi bị ám ảnh bởi cuộc hôn nhân trước. Riêng tư vẫn là điều tốt nhất, dù thế nào thì thi thoảng về thăm bố mẹ vẫn tốt hơn.
Mấy năm làm vợ chồng, tôi sinh cho anh hai đứa con, một trai, một gái. Cuộc sống như vậy tưởng là viên mãn vì lúc nào anh cũng chăm chỉ đi làm, kiếm tiền, yêu thương vợ con. Đi làm xa nhưng anh không quên gọi điện về nhà mỗi ngày và ngày nào cũng hỏi con có quan không, có ăn được nhiều không, làm tôi mừng lắm. Tôi thấy, anh đúng là người đàn ông lý tưởng, tôi đã không chọn lầm…
Thế rồi một ngày tôi hay tin, anh ngoại tình. Đau đớn hơn là anh đã có con riêng với người đàn bà khác, không phải là một đứa mà là hai đứa. Tôi chết lặng, thật sự không thể nào không tin khi mà nhìn đứa con ấy giống hệt anh. Anh thừa nhận tất cả, cầu xin tôi tha thứ. Anh nói đó là lỗi lầm trong quá khứ, anh muốn tôi bỏ qua cho anh và anh đã bù đắp bằng tình yêu và sự quan tâm dành cho mẹ con tôi. Tôi thừa nhận anh rất quan tâm và yêu thương chúng tôi nhưng ngần ấy thôi chưa đủ. Trong thời gian anh đi làm xa, chính anh đã có con với cô ta, khi đó đã cưới tôi rồi. Bây giờ người đàn bà ấy tìm ra nhà anh và về ăn vạ. Anh phải có trách nhiệm với con của mình chứ, sao mà từ bỏ được?
Lòng tôi rối bời, tôi thực sự không biết nên làm gì lúc này, nỗi đau này quá lớn. Tha thứ cho anh ư, tha thứ dễ dàng như vậy sao? (ảnh minh họa)
Anh bảo, anh sẽ có trách nhiệm nhưng chỉ là trách nhiệm với con anh, còn người đàn bà ấy thì không. Cô ta cũng chỉ là người chấp nhận có con với anh, hứa sẽ không làm gì ảnh hưởng tới gia đình anh nhưng bây giờ lại đòi về đây ăn vạ. Anh không thể tưởng tượng nổi…
Anh khóc lóc suốt mấy ngày, van xin tôi vì gia đình, vì con cái, nghĩ cho gia đình này mà bỏ qua cho anh. Anh thề là sẽ không bao giờ làm điều gì khiến tôi đau khổ nữa.
Lòng tôi rối bời, tôi thực sự không biết nên làm gì lúc này, nỗi đau này quá lớn. Tha thứ cho anh ư, tha thứ dễ dàng như vậy sao? Tôi đâu biết anh lại trắng trợn có đến hai đứa con riêng, một đứa đã là quá rồi…!
Bây giờ, lấy chồng lần hai mà lại bỏ thì tôi không còn mặt mũi nào, tôi sẽ không dám nhìn mặt ai nữa. Nhưng tôi phải làm sao bây giờ, tôi thật lòng không dám tin vào tất cả những gì đang xảy ra. Ai hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm sao đây? Ước một gia đình giản đơn lại khó thế sao?
Theo Eva
Cô đơn một mảnh đời
Cô Nhài xuống ở hẳn trên thuyền ở Vực Nải đã được hơn chục năm. Ngôi nhà lá cọ ở giữa làng cả năm cô mới ghé qua đôi lần. Có việc gì lắm người ta mới thấy cô đặt chân lên đất. Quanh năm cô sống ở trên thuyền, làm bạn với cá, với sen...
Người ta kể rằng hồi trẻ cô đẹp lắm, làn da trắng muốt, tóc đen chấm gót. Vẻ đẹp mộc mạc tao nhã như hoa nhài. Đẹp là vậy mà chả ma nào thèm ngó ngàng tới, chẳng phải vì cô chanh chua, ngoa ngoắt mà ngược lại cô rất nết na thùy mị. Chỉ đơn giản là nhà cô có ổ bệnh cùi và lao. Ông nội cô bị cùi rụng hết ngón tay chân, vô phúc hai chú ruột của cô cũng bị cùi. Đến bố khỏe mạnh nên may mắn lấy được vợ, nhưng ông cũng qua đời khi vừa bước qua tuổi bốn mươi vì bệnh lao. Hai năm sau khi bố cô mất, mẹ cô vì đau buồn, vì lao lực nên cũng ra đi.
Bố mẹ mất khi hơn mười tuổi, cô được các anh chị chăm bẵm. Nghèo khó nhưng anh em vẫn sát cánh hết mực yêu thương nhau. Nhưng phận đời thật trớ trêu, cả hai anh trai cô dù khỏe mạnh nhưng đã ngoài ba mươi mà chẳng ai lấy được vợ. Làng trên xóm dưới, cứ thấy anh trai cô tán tỉnh để ý đến cô gái nào là y như rằng gia đình họ cấm tiệt. Buồn chán hai anh lần lượt vào tận vùng Tây Nguyên lập nghiệp. Chị gái cô cũng vậy, con gái có thì chị đành đi kiếm lấy đứa con để trông cậy lúc về già. Trách chi ông trời vô tình, hay chăng mấy đời trước gia đình cô đã gây nên nghiệp chướng gì cho cam nên kiếp này phải trả nợ. Chị gái cô sinh khó, đứa bé đã chết ngay trong bụng mẹ khi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Chị gái cô hóa điên đã đâm đầu xuống Vực Nải tự vẫn vài ngày sau đó.
Bao lần anh trai giục cô vào Tây Nguyên ở cùng mà cô cứ khất lần. Cô bảo vào sao được khi mồ mả cha mẹ, chị gái và cháu còn ở ngoài này lấy ai hương khói. Từ ngày chị gái mất, cô chuyển lên thuyền ở Vực Nải sống bằng nghề chài lưới và trông cá thuê. Rất ít khi người ta thấy cô lên bờ, mà có lên cô cũng bịt kín mặt như sợ người khác nhìn thấy dung nhan của mình. Đến ngày giỗ, hay ngày tảo mộ cô cũng thường đi vào ban đêm. Đình đám thì cô thường không đến, người dân trong làng cũng không giao lưu tiếp xúc. Chỉ có người chủ Vực Nải là còn hay ra tiếp tế gạo và củi lửa cho cô.
Người ta lại đồn thổi rằng cô là một thây ma, cái thuyền nhỏ của cô cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong sương sớm. Vài kẻ trộm cá đã nhìn thấy cô mặt xanh, xõa tóc lướt trên mặt nước. Tin một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần được thêm thắt đến ly kỳ, rùng rợn như các câu chuyện ma. Để giờ đến trẻ con khóc là người ta lại dọa: "Nín ngay không cho ra Vực Nải với bà Nhài bây giờ".
Chẳng biết các tin đồn ác ý đó có đến tai cô không, nhưng ít ai dám bén bảng ra Vực Nải nữa, có lẽ vậy cũng tốt, vì bọn trộm cá cũng không dám đến. Còn cô thì ngày càng tránh né mọi người. Cô sống riêng trong thế giới của mình, thi thoảng cô đậu thuyền lại góc chị gái đã tự vẫn ngồi nói chuyện một mình. Những đêm trăng sáng cô lại trút xiêm y vùng vẫy tắm tiên giữa bạt ngàn hoa sen. Hay những trưa hè cô xõa mái tóc dài thướt ra gội trước mũi thuyền. Cuộc sống của cô thật kỳ lạ, cô hạnh phúc với những điều người khác cho là khó hiểu, an phận với tất cả những dòng chảy cuộc đời.
Theo VNE
Phụng dưỡng bố mẹ có phải là việc của con trai? Cả xóm còn mỗi nhà này chưa làm đường bê tông nối từ đường lớn của xã vào. Hôm ba anh em gặp nhau chị cười bảo: "Anh cả bốn phần, cậu út bốn phần còn anh chị cũng có hai phần góp vào làm đỡ ông bà cái đường cho ăn tết được ngon". Vậy mà cậu em xửng cồ lên: "Làm...