Mơ mơ màng màng, nhớ người tình cũ
Em không biết mình yêu ai, ở bên người yêu hiện tại, em chỉ cảm thấy tẻ nhạt chứ không như yêu người cũ.
Em chào chị Thanh Bình.
Em năm nay 24 tuổi, em mới ra trường và đi làm được 1 năm. Khi còn là sinh viên em có một mối tình đầu 2 năm rất đẹp. Sau vì lí do hết yêu mà cậu ấy chia tay em. Cậu ấy thực sự là một người rất hợp và hoàn hảo đối với em. Kể cả sau khi chia tay em vẫn luôn thấy cậu ấy tốt dù cậu ấy là người thay đổi tình cảm. Sau thời gian chia tay đó em và cậu ấy vẫn liên lạc xem nhau như bạn bè, thỉnh thoảng gặp nhau và lại nói chuyện rất hợp. Khi em biết cậu ấy có người yêu mới thì em không liên lạc nữa có lẽ vì em không chịu nổi khi người mình yêu có người yêu.
Từ thời gian lúc chia tay đến bấy giờ đã là 3 năm rồi. Sau khi cậu ấy chia tay bạn gái, cậu ấy nhắn tin lại với em và 2 đứa lại là bạn bè tốt hay tâm sự với nhau. Tới bây giờ thì cậu ấy rất yêu em, lí do chia tay bạn gái mới của cậu ấy là vì em.
Lúc em đi làm thì em có nhận lời yêu 1 anh cùng công ty. Em cũng không biết tình cảm mình ở mức độ nào nhưng có lẽ em không yêu anh nhiều lắm, không nhiều như mối tình đầu. Công việc của anh cũng bận nên không quan tâm em nhiều như tình yêu thời sinh viên. Và em lại suy nghĩ không biết lựa chọn của mình bây giờ về người chồng tương lại liệu đã đúng hay chưa. Và trong thời gian này em với người yêu cũ vẫn nhắn tin, lúc tình cảm với anh người yêu mới có vấn đề em lại không biết rằng là tình yêu mình dành cho ai nữa.
Gặp lại tình cũ em thấy không còn yêu người hiện tại nữa (Ảnh minh họa)
Nói chuyện, gặp mặt người yêu cũ thì rất là vui vẻ, có đủ chuyện để nói nhưng với anh thì cũng không nói chuyện nhiều. Yêu nhau nhưng em thấy có vẻ nhàm chán. Nhiều lúc em muốn quay lại với người yêu cũ nhưng chúng em một người bắc, một người miền Trung, em lại có công việc ổn định ở quê rồi. Nếu tiếp tục với cậu ấy em sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Em nên thế nào đây chị. Em không biết mình nên lựa chọn thế nào thì đúng đắn. Em mong chị cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Video đang HOT
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy rối bời, không hiểu tình yêu mình dành cho ai. Em cảm thấy dường như mình còn tình cảm với người cũ, nhưng cơ hội đến với người ấy không nhiều nên em cũng không dám mạnh mẽ quyết định. Với người bạn trai hiện tại của em, em cảm thấy không có nhiều rung động, mọi việc nhàm chán và tẻ nhạt. Em không biết, rốt cục mình yêu ai.
Em cũng cần phải cân nhắc xem, tình cảm xưa cũ có thật là tình yêu không hay nó chỉ là chút tình thoảng qua vì chuyện cũ không rủ cũng tới? (Ảnh minh họa)
Thực ra, việc em cảm thấy tẻ nhạt với người yêu hiện tại là điều chẳng có gì lạ khi mà trong lòng em cứ khấp khởi nghĩ về người cũ. Em cứ mơ màng, rồi nhớ nhung người cũ thì làm sao có thời gian để cảm nhận được tình yêu mà bạn trai em dành cho em. Việc đứng núi này trông núi nọ như thế chắc chắn khiến em không hài lòng với mối quan hệ hiện tại.
Lúc này, em nên tạm dừng cả hai mối quan hệ lại và cân nhắc xem em thực sự dành tình cảm về ai và sau đó đưa ra quyết định cho mình. Em chỉ chọn một và khi đã chọn thì tập trung tình cảm, thời gian và tâm huyết cho cuộc tình đó. Đừng đứng núi này, trông núi nọ để rồi đánh mất đi tất cả. Em cũng cần phải cân nhắc xem, tình cảm xưa cũ có thật là tình yêu không hay nó chỉ là chút tình thoảng qua vì chuyện cũ không rủ cũng tới? Hơn nữa, em cũng phải xác định, nếu sự xa xôi, xách trở quá lớn thì tình yêu đó có đủ mạnh để vượt qua? Đừng vì những cảm xúc nhất thời mà làm mất đi thứ có giá trị bên mình.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Khampha
Chồng như khách trọ miễn phí ở nhà
Sáng đi sớm, tôi về muộn, rất muộn, thậm chí là không về với lý do qua đêm nhà bạn vì nhậu nhẹt, chồng tôi đã trở thành khác trọ trong nhà này.
Lấy chồng, sống với nhau được 5 năm, có lẽ đó là quãng thời gian quá dài của một cuộc hôn nhân chăng? Cả hai vợ chồng đã từng yêu thương nhau hết lòng, kết quả là đính hôn và sinh ra một cô con gái kháu khỉnh. Nhưng 5 năm qua, hình như chồng chưa hiểu tôi, hoặc là tình cảm đã nhạt dần. Người ta nói, hôn nhân 5 năm đầu là một quãng thời gian đẹp nhất, trải qua 5 năm đó, con người phải đối với cả vạn nỗi lo. Nào là lo chồng hay vợ ngoại tình, lo kinh tế suy sụp, lo tình cảm nhạt phai... Và từ những gánh nặng đó là kết quả của cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Qua 5 năm, người ta sống với nhau vì nghĩa nhiều hơn vì tình. Phải chăng là như vậy, nên giờ đây, sau cái 5 năm hạnh phúc ấy, chồng tôi trở thành một vị khách trọ miễn phí trong nhà này.
Sáng, anh xách cặp đi làm, cả ngày không có lấy một cuộc điện thoại hay hỏi han gì vợ. Nếu muốn có thông tin của chồng, không còn cách nào ngoài việc tôi chủ động liên lạc với anh. Rồi buổi trưa, là người mẹ nên thi thoảng tôi chạy về nhà xem con cái thế nào nếu hôm nào con không đi lớp. Còn con đi lớp cả ngày, tôi cũng phải gọi điện hỏi cô giáo thường xuyên xem con có ăn uống đầy đủ, có ốm hay có chán ăn hay không. Chồng thì ngoài phận sự, đó không phải là trách nhiệm của anh, anh nghĩ vậy.
Nghĩ lại, đời mình thật khổ, hầu hạ chăm sóc chồng như thế mà chồng vẫn lạnh lùng, thờ ơ. Chẳng hiểu đàn ông cần gì hơn nữa? (ảnh minh họa)
Tối đến, chẳng thấy khi nào chồng về sớm, nhưng không bao giờ chủ động nhắn cho vợ một cái tin hay gọi một cuộc điện thoại thông báo mình về muộn và mấy giờ về. Cứ mặc định là, không về thì là có việc bận. Còn bận việc cơ quan, việc riêng, việc tư hay thậm chí là đi với cô nào, vợ cũng không cần biết. Còn cơm nước, tôi cứ nấu rồi ăn khi nào xong, chồng bảo không cần đợi. Nhưng làm sao lại không đợi được, nếu như đang ăn mà chồng về thì sao. Và thế là tất nhiên, trong những lần như vậy, tôi lại là người chủ động nhấc điện thoại lên và bấm máy: "Mấy giờ anh về để em còn chờ cơm?". Nghĩ lại, đời mình thật khổ, hầu hạ chăm sóc chồng như thế mà chồng vẫn lạnh lùng, thờ ơ. Chẳng hiểu đàn ông cần gì hơn nữa?
Đã đến 2 tháng nay, chưa hôm nào chồng về nhà sớm để ăn cùng bữa cơm tối với vợ và con. Chỉ có tôi chủ động chờ cơm anh, có sớm nhất cũng phải 8h. Có nhiều hôm anh không về và gọi điện bằng cái giọng say mềm, bảo anh ngủ ở nhà bạn vì vợ bạn đi vắng, hay là nhậu say quá không về được. Có hỏi thì cũng chẳng biết chồng ở đâu, và cũng không biết chồng ngủ ở nhà bạn này. Thế là đành chấp nhận sự thật này như một lẽ hiển nhiên.
Thời gian đầu anh như thế, tôi có nổi máu ghen, rồi lùng sục xem anh ở đâu, làm gì, với ai, nhưng lực bất tòng tâm, tôi không thể làm được việc đó. Tôi không có cách gì biết những người bạn của anh gồm những ai, vì mỗi hôm anh đi với một người. Nếu như anh có ngoại tình, tôi cũng đành chịu vì về nhà anh lại chối bay, chối biến.
Vả lại, tôi có làm to chuyện thì anh cũng chối, và nếu cứ làm to chuyện thì anh được lợi, người chịu thiệt là tôi. Vì anh sẽ chẳng thèm tiếp chuyện tôi chứ đừng nói là tình cảm với vợ, còn ly dị thì tôi không làm được. Nếu như có một người phải nói ly hôn thì chắc chắn là tôi rồi, vì anh đã không muốn đề cập tới chuyện đó. Còn nếu có chuyện ly tan thì cũng chắc chắn rằng, tôi và con sẽ ra đường. Thế nên, tôi cứ âm thầm chịu đựng, cứ nhịn chồng, phục vụ chồng chu đáo, sống như cái bóng trong nhà vậy, mặc chồng làm gì thì làm.
Thế nên, tôi cứ âm thầm chịu đựng, cứ nhịn chồng, phục vụ chồng chu đáo, sống như cái bóng trong nhà vậy, mặc chồng làm gì thì làm. (ảnh minh họa)
Đã 2 hôm nay chồng không về nhà, tất nhiên chông có gọi điện bảo đi công tác đột xuất. Quần áo thì có lấy đi thật, không biết chồng về nhà lúc nào. Nhưng nghe anh nói thế thì tôi cũng biết thế, tôi không còn cách nào hơn nữa. Giờ điều tra làm sao đây, chẳng lẽ phải theo dõi xem anh đi với ai, ở đâu à? Tôi có gọi đến cơ quan anh thì họ nói anh đi công tác thật. Và mấy ngày đó, ngoài cái tin anh đi công tác ra, tôi không biết anh về nhà khi nào, làm gì, có khỏe không...
Hôm nào về nhà, việc đầu tiên của anh là tắm, muộn thì không ăn cơm, còn sớm mà chưa ăn thì ăn một bát rồi đi ngủ. Cả mấy tháng nay, vợ chồng cũng không ân ái, thi thoảng có hứng lên thì anh chiều tôi một tí, coi như là trách nhiệm rồi lại thôi. Anh có trêu đùa con nhưng chỉ được không quá 10 phút. Đúng là, căn nhà này đã như phòng trọ của anh, anh đi đi về về chủ nhà là tôi không hay biết, anh về lúc nào, làm gì mặc anh, chỉ cần hàng tháng anh đưa tiền cho tôi lo sinh hoạt gia đình và chăm con cái.
Tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, cũng nói với anh nhiều nhưng anh làm ngơ như không có gì xảy ra. Anh bảo, tôi muốn nghĩ sao thì nghĩ, làm gì thì làm. Tức là, nếu tôi có muốn bỏ anh cũng không có gì là to tát. Nói như vậy thì chỉ có tôi thiệt thòi thôi. Tôi chán nản quá, mệt mỏi quá rồi. Giờ phải làm sao trong tình trạng này đây. Mẹ con tôi khổ quá rồi!
Theo VNE
Vợ hút thuốc như điên, chồng mất mặt Vợ à, khi anh nói ra những lời này, anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Cái chuyện phụ nữ hút thuốc anh vốn thấy nó chỉ hợp với mấy cô gái &'dân chơi', mấy bà trung niên ngồi uống nước chè. Chứ không thể hợp với một người vợ làm công chức như em. Anh đã nín nhịn, đã cố gắng góp...