Mổ mắt mà tim mẹ đau
Cả đêm, bà không ngủ được, không phải vì đôi mắt khó chịu mà vì nỗi đau nhức nhối các con mình vừa cứa vào tim.
Nghĩ ngợi chán rồi bà Thìn cũng quyết định lên thành phố mổ mắt. Bà bị đục thủy tinh thể mấy năm nay, định chung sống suốt đời như thế nhưng mắt ngày càng khó chịu. Tháng trước, con trai về thăm, thấy bà đi lại khó khăn nên giục: “Mẹ sắp xếp rồi lên mổ sớm đi, chứ để lâu thì khổ”.
Bà lừng chừng không muốn đi nhưng con đã nói như vậy lẽ nào từ chối. Bà vất vả sinh ba đứa con nhưng rồi chỉ còn lại thằng con út. Hồi nhỏ, nó cũng ốm đau suốt. Để nuôi được nó, bà cực nhọc đủ đường. Vậy nên dù khó khăn, bà vẫn quyết cho nó học hành đến nơi đến chốn để sau này không lam lũ như bà.
Ảnh minh họa.
Học xong đại học, con trai ở lại thành phố lập nghiệp rồi lấy vợ, mua xe, mua nhà. Cũng là nó tự thân vận động, chứ bà nuôi nó học xong là đã cạn sức. Có nhà mới, con trai động viên bà lên ở cùng nhưng bà không đi. Bà có tuổi rồi, bỏ quê, lòng vướng bận nhiều lắm.
Hồi vợ chồng nó có đứa con đầu, bà cũng lên trông giúp. Đến khi cháu đi nhà trẻ, bà lại về quê. Vườn rộng, bà trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt. Gà nuôi cả đàn nhưng hiếm khi bà làm một con để ăn, có chăng chỉ là khi có con cháu về ăn cùng. Phần vì tính bà tiết kiệm, phần vì làm con gà, bà ăn lay lắt cả tuần không hết.
Tuần nào, bà cũng thuê xe ôm chở đồ ăn ra bến xe gửi cho con. Thi thoảng, vợ chồng nó cũng gửi tiền về cho bà. Có tiền bà lại mua thêm đàn gà, đàn vịt, sửa lại chuồng trại, gọi người đến lắp cái vòi phun để đỡ phải xách nước từ giếng ra vườn tưới hằng ngày. Đồ sạch người ta tìm đến tận nhà mua. Bà có thêm một khoản để tích cóp.
Sống một mình, cơm nấu một bữa ăn cả ngày nên cũng chẳng chi tiêu nhiều cho bản thân, nhưng đám ma, đám cưới, đám giỗ thì hầu như tháng nào cũng có. Hàng xóm láng giềng ốm đau cũng qua lại thăm nom cân đường, hộp sữa. Rồi các khoản ở làng… nên bà vẫn phải dè xẻn chi tiêu.
Cũng chẳng muốn phiền đến con nên bà tự đón xe lên thành phố. Vợ chồng nó trách bà không báo trước để ra đón. Tối đó, cơm nước xong, bà chơi với cháu một lúc rồi đi ngủ sớm để sáng mai vào viện khám. Chợp mắt được một lát thì bà tỉnh giấc vì khát nước. Bà ra cầu thang định xuống bếp, vô tình nghe con trai và con dâu bàn bạc: “Mai anh rút tiền mà nộp viện phí cho bà”. “Anh đã bảo tháng này chưa có lương”. “Em cũng chưa có lương, vậy rút tạm tiền tiết kiệm đi”. “Tiền tiết kiệm sang tuần mới đáo hạn, rút giờ coi như công toi”. “Vậy mai, anh nói lại với bà, tuần này vợ chồng mình bận, tuần sau bà mổ vậy. Mà anh bảo bà lên đây ở luôn đi. Bà được gần con cháu, vợ chồng mình cũng đỡ về quê tốn kém, lại không phải thuê giúp việc nữa”.
Tim bà đau nhói như có nhát dao vừa lia qua. Tay vịn cầu thang, bà lẳng lặng quay về phòng. Nhớ lại những đêm vật vã trong bệnh viện để chăm con khi nó bệnh, ngày cầm cuốn sổ hộ khẩu đến lạy lục cán bộ ngân hàng để vay tiền cho con học đại học, ngày đi mượn bộ quần áo đẹp để dự lễ tốt nghiệp của con kẻo nó thấy mẹ quê mùa mà xấu hổ… nước mắt bà cứ thế trôi xuống môi mặn chát. Cả đêm, bà không ngủ được, không phải vì đôi mắt khó chịu mà vì nỗi đau nhức nhối các con mình vừa cứa vào tim.
Nhưng ngày mai, bà vẫn sẽ vào viện khám và mổ mắt… bằng chính những đồng tiền bà dành dụm.
Theo phunuonline.com.vn
Video đang HOT
Con dâu vay lãi hơn 1 tỷ để chữa ung thư cho mẹ chồng nhưng lúc chết bà lại để tiền cho con gái
Toàn bộ tiền tiết kiệm gần 1 tỷ bà để lại cho con gái bà. Di chúc này đã được lập từ trước khi bà bị ốm cơ.
Chồng đi làm xa được gần 1 năm thì chồng Hạ bỏ đi biệt tích cùng người tình. Cô còn chưa kịp đau đớn cho số phận mình thì mẹ chồng đã ngất ngay khi hay tin con bỏ đi và phải nhập viện cấp cứu. Vào viện thì bác sĩ phát hiện bà bị ung thư.
Gia đình Hạ khuyên con gái đưa cháu về nhà rồi tính tiếp nhưng cô lại không nỡ bỏ mẹ chồng bơ vơ lúc này. Nhà chẳng còn ai, em gái chồng thì lấy chồng xa, giờ cô bồng con đi thì bà biết nương tựa vào đâu những ngày cuối đời. Con gái cô lại quý mến bà nội vô cùng:
- Mẹ ơi mình đừng đi đâu mẹ nhé, con thương bà lắm. Mẹ để cho con ở bên chăm bà đi mẹ.
- Được rồi mẹ sẽ không đưa con đi đâu cả, mình ở đây với bà.
Hàng xóm láng giềng ai cũng nói Hạ ngu:
Ảnh minh họa
- Ôm rơm rặm bụng làm gì. Bà ấy có con gái thì để nó về lo cho mẹ nó, rồi anh em nó khắc liên lạc với nhau, thằng kia kiểu gì chả về. Mình ở lại được gì, nó có cần gì mình nữa đâu mà bảo hàn gắn. Tốt nhất giờ lo cho thân mình với con mình đi.
Nhưng Hạ nghĩ tới mình với mẹ chồng xưa nay chưa hề khúc mắc, bà lại thương yêu cô như con đẻ. Dạo cô sinh con, chồng đi vắng, lúc còn đau chưa ngồi dậy được, toàn bà lau rửa cho cô. Giờ bà ốm đau lại bỏ mặc bà sao đành, mà giờ có bảo đi con gái cô cũng nhất định không chịu.
Vậy là Hạ ở lại chăm mẹ chồng. Ung thư thì tốn kém lắm, bác sĩ nói muốn điều trị thì cức xác định tốn tiền vô cùng. Bản thân Hạ thì đâu có nhiều tiền, hết tiền chị đã muốn đưa mẹ về nhà nhưng con gái cứ ôm lấy chị:
- Mẹ ơi, mẹ chữa cho bà đi, con muốn bà sống thêm với con cơ.
- Nhưng mà mẹ...
- Con xin mẹ đấy, mẹ xin với bác sĩ cho bà sống thêm đi...
Lời của con khiến chị không cầm được nước mắt. Vậy là chị liều đi vay tiền để chữa trị cho mẹ chồng, giúp bà kéo dài thêm sự sống được tới lúc nào hay lúc ấy.
Mọi người trong làng lúc này cũng không trách chị nữa mà hiểu được tấm lòng của chị nên động viên. Họ bảo:
- Thôi cố gắng thuốc thang cho bà ấy, coi như mình mất tí công thôi. Bà ấy cũng có sổ tiết kiệm 1 tỉ sau thì phần mày chứ phần ai mà lo.
- Dạ
Hạ cũng đinh ninh thế nào mẹ chồng cũng cho mình số tiền ấy nên cứ thế đi vay nợ về chữa bệnh cho bà. Bệnh của bà cầm cự được gần 1 năm thì bà qua đời. Ngày đưa bà ra đồng cũng chỉ có 2 mẹ con Hạ, tối hôm ấy con gái bà mới bước chân về.
- Sao lúc mẹ ốm đau chẳng thấy cô đâu, chết cũng không về chịu tang mà giờ mới về.
- Ốm đau đã có con dâu quý chăm rồi còn gì. Giờ tôi về đây chỉ là để nhận phần di chúc thôi.
Hóa ra mẹ chồng cô đã lập di chúc, và rồi khi đọc tới cái di chúc ấy mọi người mới tá hỏa. Toàn bộ tiền tiết kiệm gần 1 tỷ bà để lại cho con gái bà. Di chúc này đã được lập từ trước khi bà bị ốm cơ. Hạ như chết đứng. Tiền vay lãi chữa bệnh cho mẹ chồng lên đến hơn 1 tỷ phải cầm cố ngôi nhà này rồi, lấy đâu ra mà trả.
Em gái chồng đọc xong di chúc là đi thẳng mặc kệ chị dâu ôm con khóc nức nở. Bà con hàng xóm lại được phen chửi rủa mẹ con Hạ là ngu:
- Chẳng bao giờ mẹ chồng tốt với con dâu đâu. Ngu thì ráng chịu thôi, giờ thì có mà ra đứng đường.
- Dại lắm cháu ạ, nói từ đầu mà có nghe đâu. Ngày đấy bán quách cái nhà này đi về nhà đẻ ở thì có phải giờ sung sướng không.
Ảnh minh họa
Suốt đêm ấy Hạ chỉ biết ôm con khóc, không ngờ mẹ con mình hết lòng với mẹ chồng mà bà lại đối xử như thế. Bà không thương con, thương cháu sao?? Giờ Hạ mới biết mình ngu nhưng cũng đã muộn rồi.
Chỉ 2 ngày sau chủ nợ tới tịch thu nhà. Mẹ con Hạ nước mắt giàn giụa xách cái túi ra khỏi căn nhà. Giờ chị biết lấy gì mà nuôi con, tiền đã dồn cho mẹ chồng chữa bệnh cả rồi. Hạ giờ cũng chẳng còn nước mắt mà khóc, chỉ thương con...
- Mẹ ơi con xin lỗi... Tại con...
- Không phải tại con đâu... Thôi mình đi con...
Hai mẹ con định ôm nhau bước đi thì bất giác có tiếng gọi:
- Hạ... Hạ... Đứng lại chị bảo.
- Có chuyện gì vậy chị Yên (cháu gái ruột của mẹ chồng Hà).
- Hôm trước có con Hạnh (em gái chồng Hạ) nên chị không muốn nói. Không phải mẹ chồng không thương em đâu. Bà còn cuốn sổ tiết kiệm 2 tỷ nhờ chị giữ hộ và bảo bà chết thì cho 2 mẹ con em đây này. Nhưng bà cũng không muốn em ở đây đâu, mẹ con em cầm tiền đi nơi khác sinh sống, ở đây lại bị làm phiền đấy.
- Thật thế không chị.
- Thật mà, đi ra ngân hàng chị rút tiền cho.
Đúng là như một giấc mơ vậy. Hóa ra mẹ chồng Hạ cũng tính cả rồi. Đúng là ăn ở tốt thì không lo bị phụ, vậy là con cô sẽ không khổ nữa rồi.
Theo kenhsao.net
Đàn ông hậu ngoại tình: 'Ăn phở' vài giờ, trả giá cả đời bằng 3 thứ quý giá này Đàn ông thay lòng đổi dạ được ít mất nhiều, được vài giây hưng phấn, cả đời không thể lấy lại được 3 thứ vô giá này. Dưới đây là 3 thứ đàn ông nào trót dại "ăn phở" cũng đánh mất, càng đọc càng hối tiếc khôn cùng. Bị miệng đời mỉa mai, bàn tán về hành vi của mình khiến đàn...