Mình yêu nhau chuyên nghiệp anh nhé
Em sinh ra và lớn lên nơi phố thị phồn hoa rực rỡ, sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, bạn bè.
Sài Gòn ngày mát mẻ, em đặt tay gõ những dòng đầu tiên cho mục Hẹn hò sau những ngày làm tàu ngầm đọc những câu chuyện tình của mọi người.
Đối với một cô gái chưa bao giờ giỏi văn như em, để viết những dòng chữ giới thiệu bản thân hay tìm bạn bốn phương thật sự đã viết viết xóa xóa 7749 lần, nên nếu em viết không tốt, anh vẫn cho bọn mình cơ hội tìm hiểu nhau nhé.
Được 31 nồi bánh chưng nhưng em vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Bài ca muôn thuở của các bà hàng xóm và mọi người xung quanh là… Ai cũng biết rồi đó.
Hỏi em có buồn không? Thật ra là một chút thôi, vì em đợi anh đấy, rồi bọn mình sẽ….
Mình yêu nhau chuyên nghiệp nhé.
Video đang HOT
Mình yêu nhau chuyên nghiệp có được không anh? Không lừa dối, luôn thẳng thắn, luôn chia sẻ. Đừng chuyện gì cũng giấu diếm, chuyện gì cũng kêu vì đối phương nên không muốn nói, rồi dối nhau đủ điều. Nói dối đâu có phải là tình yêu.
Mình yêu nhau chuyên nghiệp có được không anh? Hẹn hò nghiêm túc, yêu đương lâu dài, có thành ý cho tương lai. Đừng chỉ yêu cho vui, yêu để khỏa lấp chỗ trống, yêu vì chưa tìm được mối khác “ngon” hơn. Như vậy, nghiệp dư lắm anh ạ.
Mình yêu nhau chuyên nghiệp đi anh. Yêu thì nói là yêu, nhớ thì nói là nhớ, chia tay là khi không còn tình cảm nữa. Đã ra đi cũng đừng quay đầu về. Lời chia tay không phải trò đùa, đừng nói ra dễ dàng thế, rồi cũng dễ dàng ra đi khi muốn. Chuyên nghiệp là không nói hai lời đâu anh.
Mình yêu nhau chuyên nghiệp đi anh. Mấy giờ rồi còn đứng núi này trông núi nọ. Chúng ta đều đã có tuổi. Không nghiêm túc thì tốt nhất để im cho nhau lối đi riêng.
Mình yêu nhau chuyên nghiệp nhé anh. Em mệt rồi không muốn chơi bời nữa. Nếu có thể hai đứa chung một nhà, rồi cứ thế bên nhau, chuyên nghiệp tới khi già, được không anh?
Và em muốn cùng anh làm những chuyện điên rồ nhất chỉ những người yêu nhau mới làm.
Có phải anh thắc mắc ngoại hình em không? Em có thể bật mí khi chúng ta hẹn hò được không anh? À thời đại 4.0, ngoại hình ăn đứt nét đẹp tâm hồn như này, anh có thể là người ngoại lệ gửi mail cho em vì thích trò chuyện cùng em hơn xét bề ngoài trước không? Không hứa sẽ hợp nhãn anh nhưng cũng không khiến anh thất vọng đâu. Chào anh – chàng trai tháng 6.
Nghe con khóc ré lên, tôi run rẩy lao vào ôm con trong nước mắt và ân hận vô cùng khi suýt phạm sai lầm tày trời
Tôi để con nằm trong phòng một mình rồi ra ngoài đóng cửa lại trong đau đớn.
Tôi quen biết anh trong một lần đi siêu thị. Khi đó tôi mới chia tay bạn trai nên thần trí lúc nào cũng mơ hồ vì khóc quá nhiều. Trong lúc đi dạo một cách vô định, tôi đã làm vỡ một chậu thủy tinh đắt tiền. Khi nhân viên yêu cầu tôi đến trả tiền cho món hàng, tôi gần như đứng không vững nữa. Hơn 20 triệu, con số quá lớn với một nhân viên bán hàng bán thời gian như tôi.
Cũng may anh bỏ tiền ra giúp tôi. Tối đó, chúng tôi đã có tình một đêm với nhau. Tôi cứ nghĩ sau đêm đó, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa. Nhưng rồi số phận run rủi, anh tìm được số điện thoại rồi hẹn gặp tôi. Cứ thế, chúng tôi yêu nhau rồi tổ chức đám cưới.
Tôi cứ nghĩ làm vợ anh là một điều may mắn và hạnh phúc. Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra mình đã quá sai lầm. Chồng tôi không phải là một người giàu có như bề ngoài anh hay thể hiện. Thay vào đó, dù đang là chủ một cơ sở gỗ khá lớn nhưng anh lại đang vay nợ lên tới hàng chục tỷ đồng. Ngay cả căn nhà bề thế vợ chồng tôi đang ở cũng không biết sẽ bị tịch thu lúc nào.
Chồng tôi không phải là một người giàu có như bề ngoài anh hay thể hiện. (Ảnh minh họa)
Suốt mấy tháng bầu bì, tôi vẫn phải đi làm dù ai cũng hỏi có chồng giàu thì làm để làm gì? Tôi chỉ biết cười ngượng bảo đi làm cho thoải mái, sợ ở nhà lại trầm cảm. Nhưng thật ra, tôi phải đi làm để tự kiếm tiền sinh đẻ.
Ngày đi sinh, nhìn người ta được đăng kí sinh dịch vụ, được chăm sóc kỹ càng mà tôi tủi thân biết bao. Trong khi tôi chỉ sinh thường, phải để mẹ mình chăm đẻ. Chồng tôi vẫn đang lao đầu kiếm tiền trả nợ, lấy khoản này đắp khoản kia. Những ngày nằm viện, mẹ tôi mới biết tôi sống khổ sở, thiếu thốn và có nguy cơ bị tống ra khỏi nhà bất cứ lúc nào. Bà cứ nhìn tôi rồi nhìn con gái tôi mà sụt sùi buồn bã.
Hiện tại con tôi mới hơn 3 tháng và hôm qua, tôi nhận được tin căn nhà đã bị tịch thu, chúng tôi phải chuyển ra ngoài căn nhà trọ bé tí. Cảm giác hụt hẫng, chán nản dâng lên khiến tôi như kẻ mất trí. Tôi khóc suốt, chẳng cho con bú. Lúc nào trong đầu tôi cũng lo sợ sẽ bị bạn bè cười chê, bị hàng xóm dè bỉu. Tôi suy nghĩ nhiều đến mức bỏ cơm trưa và cơm chiều.
Đã thế, chồng tôi còn lao vào nhậu nhẹt bê tha vì chán nản. Anh còn gằn giọng mắng mỏ mẹ con tôi là thứ ăn hại, ăn bám. Khi anh ngủ rồi, tôi vẫn còn chìm trong nước mắt. Không hiểu sao trong lúc đó, tôi chỉ muốn chết đi cho nhẹ nhàng. Nhưng tôi chết rồi thì ai chăm con tôi đây?
Trời ơi, suýt chút nữa thôi, tôi đã phạm phải một sai lầm tày trời chỉ vì quá tuyệt vọng. (Ảnh minh họa)
Suy nghĩ một hồi, tôi cho con bú rồi đặt con nằm xuống giường, đắp chăn, hôn con lần cuối mà nước mắt rơi lã chã. Nhưng khi cầm chai thuốc trừ sâu đổ chuẩn bị đưa lên miệng thì tiếng con khóc ré lên khiến tôi giật nảy người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi đến thế, vội lao vào ôm con, tôi vừa ôm lấy con vừa khóc nức nở. Trời ơi, suýt chút nữa thôi, tôi đã phạm phải một sai lầm tày trời chỉ vì quá tuyệt vọng với cuộc sống bế tắc.
Cũng may khi được mẹ ôm ấp vỗ về, con bé nín khóc. Ôm con vào lòng, tôi vẫn không hết run sợ và vẫn không thể ngưng khóc. Tôi thương con quá, càng thương con, tôi càng ân hận vì hành động ngu dại của mình. Chỉ một chút nữa thôi, nếu con không khóc lên, có lẽ tôi đã chẳng còn ngồi đây mà viết những dòng chữ cay đắng, đau đớn này.
Nhưng mọi người ạ, giờ vợ chồng tôi trắng tay rồi, thậm chí chồng tôi còn có khả năng phải đi tù vì vỡ nợ quá nhiều. Chưa khi nào tôi tuyệt vọng thế này? Những ngày sau đây, tôi biết phải sống làm sao đây?
Thu nhập năm gần 50 tỷ mà thường nghĩ đến cái chết Tôi 27 tuổi, là nữ. Những ngày gần đây tôi thường nghĩ nhiều hơn đến cái chết như một sự giải thoát cho chính mình, cho sự yếu đuối, lừa dối của bản thân. Tôi sinh ra trong gia đình thuần nông. Quê tôi rất nghèo, đại học là một điều xa xỉ đối với những đứa trẻ ngày ấy. Bố mẹ mất...