Mình ly hôn thôi anh, em không muốn dùng chung chồng
Vợ chồng mà sống khổ đau như thế này, thì kết thúc đi anh! Đừng để những tháng ngày bên nhau trở thành dằn vặt, ám ảnh…
Anh à, chúng ta dừng lại nhé! Những ngày tháng qua đi như thế chỉ làm tốn thời gian của hai ta mà lại chẳng có ý nghĩa gì. Dù thế nào em cũng đã rất cố gắng để giữ lại một gia đình hoàn hảo cho mình và con, nhưng em phải xin lỗi con, xin lỗi bản thân mình vì đến bây giờ thật sự em đã không thể cố gắng được nữa. Em thấy mình mệt mỏi, chông chênh lắm. Em thấy mình sắp đuối nhưng chẳng với được cọc. Anh à, mình buông tay anh nhé! Em đã quá tự tin vào mình, em đã sai rồi khi ngày nào cũng đánh lừa bản thân mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, tất cả đều ổn. Em sai rồi khi cứ tự mình gieo thêm hi vọng cho mình, em sai rồi phải không anh?
Từ ngày ta quen nhau là lúc anh mất tất cả, đến bây giờ anh vẫn chưa có gì cả. Có phải anh đã lấy em vì sự biết ơn bên anh khi ấy không anh? Có phải anh lấy em không phải vì tình yêu nên giờ anh mới không quan tâm tới suy nghĩ và cảm nhận của người chung chăn gối với anh như thế! Em thật sự đã rất đau khi anh lại quên mất có em trên đời này, anh quên mất em vẫn chờ anh ở nhà, quên mất những lời anh đã nói và hứa với em, anh thực sự đã quên hết rồi… Em có thể chấp nhận chồng đi nhậu nhẹt với bạn bè bên ngoài nhưng làm sao em có thể chấp nhận việc chồng mình lại cùng những cô gái khác vui thú bên ngoài mặc kệ mình trong giông bão như thế!
Hết lần này đến lần khác, em cho anh cơ hội, cơ hội làm chồng, làm bố của con em. Có phải em đã sai rồi? Có phải em càng cứ tha thứ và cho anh cơ hội thì anh lại càng cho phép mình được sai, được phản bội, được mặc kệ nỗi đau của em?
Anh à, mình dừng lại thôi. Thời gian qua bao cay đắng em đã chịu, bao nhiêu khổ cực em đã rất cố gắng để chúng ta là một gia đình nhưng sao mọi thứ cứ đi xa dần, xa dần. Em đã cố gắng nhiều mà sao ông trời vẫn bắt em không ngừng khổ tâm, suy nghĩ. Hay là em chưa đủ tốt, hả anh?
Video đang HOT
Càng đau khổ nhiều có nghĩa là em rất yêu anh, càng muốn anh thay đổi và càng mong anh hiểu vì anh em đã buồn như thế nào, thì anh càng sai chồng sai… Người ta nói nếu còn yêu nhau thì sẽ về với nhau, còn nợ nhau thì sẽ còn bên nhau. Có phải chúng ta đã hết yêu và cũng không còn nợ, nên chúng ta không còn cơ hội nào nữa.
Em đã bỏ qua nhiều người tốt chỉ để đến với anh. Em đã hi sinh tuổi thanh xuân ngắn ngủi để sinh cho anh một đứa con, em đã từng bỏ qua tất cả để đi cùng anh, em đã từng vì anh nhiều như thế… Đông lạnh về rồi, em nhớ quá anh à, trước kia anh hay ôm em vào lòng khi trời lạnh, nhớ những ngày không phải suy nghĩ gì, mà chỉ ôm anh ngủ một giấc với em là đủ. Em nhớ những ngày anh nằm bên em nghe em nói đủ thứ chuyện không đầu không cuối mà không thấy phiền, em thấy nhớ những ngày ấy quá…
Anh à, có phải khi thời gian qua đi, người ta ở bên nhau dần trở nên thay đổi, càng làm đau nhau phải không? Em buông tay đây anh… Em thà một mình nuôi con, còn hơn là chung chồng với đàn bà khác!
Theo Emdep
Tình yêu đâu thể nào nói đáng hay không?
Điều nuối tiếc nhất trên thế gian này với em là chuyện của chúng mình. Em đã từng dành cả thanh xuân tươi đẹp của mình để yêu anh...
Vì đã từng yêu!
Có nhiều lúc, tự hỏi hình như ta đã từng yêu rất lâu, rất đậm sâu, để rồi đến khi chia tay, lại chẳng thể nói với nhau một câu, phải không nhỉ?
Đó, có lẽ là cảm giác đau đớn nhất. Một khi chấp nhận quay mặt đi, ta quyết định từ bỏ mọi luyến tiếc, từ bỏ mọi yêu thương đẹp đẽ, để rồi nhận lại những nỗi đau còn vương vãi trong lòng.
Vì đã từng yêu, mới thấy rằng người mình yêu nhất lúc ấy lại chẳng phải là người cuối cùng đi cùng mình đến suốt cuộc đời.
Vì đã từng yêu, mới thấy yêu chẳng phải là chuyện đơn giản. Nhiều khi chỉ thấy bản thân cứ mãi ngu ngốc, cứ tự rước nỗi đau đớn vào người, để rồi day dứt, để rồi luôn hỏi tại sao, để thấy sầu muộn cứ dâng lên như cơn bão.
Vì đã từng yêu, mới thấy việc tìm ra nguyên nhân để trả lời câu hỏi tại sao cho những gì đã đổi thay hoàn toàn là chuyện vô ích. Đáng lẽ ngay từ đầu, ngay từ giây phút ấy, khi chứng kiến những yêu thương của đối phương đã úa màu, ta đã phải tỉnh lại.
Vì đã từng yêu, mới thấy người mình đã trao trọn tình yêu và đã từng yêu mình sẽ luôn là một trong những người hiểu mình nhất. Điều ta muốn giữ lại không chỉ là những yêu thương đậm sâu tuyệt đẹp của hôm nào, mà là người đã hiểu ta đến thế nào.
Tình yêu nào cũng đều có sự vun đắp từ hai người. Nếu chẳng thể tiến xa hơn hãy để mọi thứ đúng mực như vốn có. Khi đã hết yêu, sự lặng im cũng đã đủ để đối phương hiểu được.
Khi đã chấp nhận buông tay, hãy tự cho phép mình một cơ hội nữa để mạnh mẽ, đứng lên, vượt qua và bước tiếp. Đó không phải để so sánh với bất kì ai hay để chứng minh ai đúng ai sai, chỉ là bản thân ta nên tự làm điều đó cho chính mình. Đã yêu rất thật lòng, thì chẳng có gì phải luyến tiếc. Người ta chỉ tiếc vì đã không ngỏ lời yêu thương hoặc yêu đối phương không đủ nhiều, chẳng ai so đo tính toán vì đã từng yêu.
Tình yêu, đâu thể nào cân đo đong đếm, đâu thể nào nói đáng hay không?
Theo Emdep
Chỉ cần nắm tay đã thấy hạnh phúc quên lối về Em chẳng hiểu từ lúc nào em thích được nắm tay anh, nắm rất lâu, nắm thật chặt, không muốn buông bỏ. Em cũng chẳng hiểu vì sao em lại thích hai đứa mình nắm tay nhau, đi cạnh nhau như thế. Em chỉ biết rằng em thấy bình yên và ấm áp. Giữa cuộc sống nhiều bộn bề lo toan này, giữa...