Minh Hằng khoe vòng 1 táo bạo sau nghi án lộ vết tích dao kéo
Nữ diễn viên xinh đẹp của “Ngôi nhà hạnh phúc” tiếp tục tự tin diện chiếc đầm cắt cúp táo bạo khoe những đường cong gợi cảm. Cô cũng tự tin giơ tay cao tạo dáng như câu trả lời cho việc mình có “nhúng” dao kéo vòng 1.
Tối qua, 31/5, dù xuất hiện muộn nhất trong buổi khai trương nhà hàng Gạo do diễn viên múa Linh Nga làm hình ảnh đại diện nhưng Minh Hằng vẫn thu hút mọi sự chú ý nhờ vẻ rạng ngời và trang phục cực sexy, gợi cảm. Nữ diễn viên tự tin khoe vòng một trong bộ cánh được cắt xẻ táo bạo.
So với thời gian trước, Minh Hằng gầy đi trông thấy. Chiếc đầm này không chỉ khiến cô nổi bật giữa đám đông mà còn tôn lên vóc dáng mảnh mai của người đẹp sinh năm 1987.
Mới đây, trong một sự kiện của làng giải trí, Minh Hằng cũng diện chiếc đầm hở vùng nách vị bị “phanh phui” vết sẹo nâng ngực. Tuy nhiên, cũng như mọi lần, nữ ca sĩ, diễn viên xinh đẹp đều chọn cách im lặng trước mọi tin đồn.
Minh Hằng tự tin giơ cao tay, để lộ vùng nách để tạo dáng chụp hình. Hiện tại, cô đang bận rộn trên phim trường Vừa đi vừa khóc cùng Lương Mạnh Hải.
Mái tóc tém ngắn của cô cũng được khen ngợi mang lại sự trẻ trung nhưng không kém phần quyến rũ cho Minh Hằng.
Video đang HOT
Bà mẹ một con Linh Nga cũng nổi bật không kém với chiếc đầm xanh. Trong buổi khai trương của quán, cô mời rất nhiều bạn bè trong giới đến chia vui.
Mai Phương Thúy bị mất điểm với chiếc đầm thùng thình.
Cô chụp hình cùng diễn viên Linh Nga.
Trang Nhung cũng tươi tắn đi dự tiệc. Sau một thời gian ở ẩn, gần đây chân dài đang xuất hiện trở lại.
Ngô Thanh Vân và người đẹp Thủy Hương cười tít mắt khi hội ngộ.
Bà xã Bình Minh – Anh Thơ chụp hình cùng trang điểm Hạ My. Kể từ sau khi sinh công chúa thứ hai, Anh Thơ vẫn chưa lấy lại được vóc dáng.
Bình Minh cũng bận rộn với nhiều dự án phim ảnh mới. Đã lâu anh không thường xuyên xuất hiện tại các sự kiện, đây là lần hiếm hoi anh đưa vợ đi tiệc trở lại.
Hoa khôi thể thao Thu Hương ngày càng quyến rũ và xinh đẹp. Cô vẫn giữ được vóc dáng mảnh mai như thời son rỗi.
Hai chị em Phương Linh – Phương Ly mặc cùng phong cách đến chúc mừng Linh Nga.
Vợ chồng Thúy Hạnh – Minh Khang cũng trốn con đi ăn.
Ngọc Quyên và bạn nhảy.
Minh Hằng chụp hình cùng đạo diễn Việt Tú và Lương Mạnh Hải.
Theo vietbao
Người đàn ông sắp gục ngã vì vợ con bỗng dưng bị điên
Con gái tôi bị bệnh năm cháu 13 tuổi. Từ một đứa trẻ lém lỉnh, thông minh và hay nói cười, cháu trở thành một đứa bé ít nói, lầm lì, thường thích ở một mình, chỉ nói chuyện một mình và từ chối giao tiếp với tất cả mọi người trừ anh sinh đôi của cháu.
Không bao giờ tôi có thể tưởng tượng bất hạnh này có thể đến với mình. Đau đớn hơn, nó không đến một lần mà nó đến dồn dập và mỗi lần là một nỗi đau khác nhau. Vợ tôi rồi cả các con tôi lần lượt rời bỏ cuộc sống bình thường và đắm chìm vảo những ảo mộng điên cuồng, còn tôi thì chỉ biết bất lực đứng nhìn...
Tôi đã đọc nhiều bài báo viết về nỗi đau của cha mẹ khi con mình gặp bất hạnh. Tôi chỉ biết đó là nỗi đau theo đúng những gì họ miêu tả chứ tôi không hiểu thực chất của nỗi đau đó là gì cho đến khi tôi gặp nó và bị nó đeo bám. Có lẽ vì thế nên tôi quyết định viết câu chuyện của mình. Đầu tiên là vì tôi muốn lòng mình được nhẹ nhõm đi phần nào và tôi muốn chia sẻ chuyện của mình cho những người không quen. Những người không quen sẽ nhìn nhận câu chuyện của tôi một cách khách quan và đưa ra cho tôi lời khuyên đúng đắn và quý giá. Những người không quen cũng sẽ không phán xét tôi hay các con tôi. Họ không lấy tôi và các con tôi ra làm chuyện cười trong những buổi tán gẫu. Đối với tôi, đó là điều quý giá.
Tôi năm nay 56 tuổi. Vợ tôi mất đã gần 20 năm nay. Tôi ở cùng một con trai. Chỉ cách đây một tháng thôi, tôi còn ở cùng một con gái nhưng cháu mới mất sau một tai nạn ô tô. Vợ tôi là con gái nhà giàu. Tôi là con của một gia đình hoàn toàn bình thường. Thế nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng hề bị cấm cản vì bố mẹ vợ là những người tân tiến, suy nghĩ thoáng. Bố mẹ vợ tôi không đòi gia đình con rể phải môn đăng hộ đối. Ông bà nói, chỉ cần con gái ông bà yêu tôi thế là đủ. Chẳng những thế, khi tôi về làm rể, bố mẹ vợ còn để lại toàn bộ quyền quản lý khách sạn của gia đình cho tôi vì "bố mẹ đã đến tuổi nghỉ ngơi rồi. Giờ để hai con tự lo liệu việc kinh doanh là hợp lí". Nhờ có sự giúp đỡ và hậu thuẫn của gia đình nhà vợ, tôi thành công rất nhanh. Câu chuyện đời tôi như một giấc mơ. Một nhịp bước lên làm ông chủ mà chẳng hề gặp bất cứ khó khăn nào. Tôi mừng vì mình đã làm tốt và có thể lo cho kinh tế của gia đình.
Kết hôn 2 năm, vợ tôi sinh đôi một trai một gái. 2 đứa trẻ xinh xắn như hai thiên thần. Đôi lúc tôi tự hỏi tại sao cuộc đời tôi lại có thể may mắn nhường ấy. Nhưng hóa ra, hạnh phúc không bao giờ đến mãi với một người. Bất hạnh và hạnh phúc luôn luôn đan xen. Đó là quy luật của cuộc đời và là sự công bằng cuộc đời dành cho mỗi người. Khi hai con tôi được 3 tuổi thì vợ tôi bỗng hóa điên. Không một ai biết nguyên nhân. Vợ tôi không hề gặp phải bất cứ cú sốc tinh thần nào, cuộc sống hàng ngày cũng rất thoải mái. Cô không phải chịu căng thẳng hay suy nghĩ, vậy thì tại sao cô có thể bị điên? Bác sĩ nói việc phát điên của vợ tôi là do di truyền, không phải do áp lực cuộc sống. Tôi không hiểu thế nào gọi là điên do di truyền. Bố mẹ vợ tôi hoàn toàn bình thường, trong nhà vợ cũng không hề có ai bị điên.
Vậy thì bệnh của vợ tôi là di truyền từ đâu mà có? Vì là di truyền nên không thể chữa được, không có hi vọng để chữa. Tôi không tin. Tôi nghĩ bác sĩ đã sai cho đến khi mẹ vợ tôi vừa khóc vừa kể rằng bệnh của vợ tôi giống hệt bà nội của vợ. Bà nội cũng phát điên ở tầm tuổi của vợ tôi, bà bỏ nhà đi và cho tới giờ, không ai biết bà ở đâu. Gia đình chỉ lập bàn thờ để tương trưng chứ thực chất, không một ai biết bà nội còn sống hay đã chết.
Dù mẹ kể vậy, tôi vẫn đưa vợ đi mọi nơi để chạy chữa nhưng tất cả đều không mang lại hiệu quả gì. Vợ tôi lúc nào cũng trong trạng thái mơ màng, không nhận biết được sự việc ở xung quanh. Có thi thoảng, cô bỗng dưng la hét rồi nhảy múa điên cuồng. Những lúc ấy, không ai dám vào giữ cô vì cô sẵn sàng đánh và cào tất cả mọi người nếu họ có ý định can thiệp vào việc cô đang làm. 2 năm sau khi phát bệnh, vợ tôi mất. Cô tự uống rất nhiều nước rửa bát và cả thuốc diệt chuột, vợ tôi đi rất nhanh, trong đau đớn. Vợ phát điên đối với tôi đã là một bất hạnh không thể tin được nên khi cô đột ngột ra đi, tôi càng khó chấp nhận sự thật này hơn. Lúc ấy tôi cũng chỉ muốn mình có thể điên được. Nếu như vậy, tôi sẽ quên được toàn bộ câu chuyện này và sống không lo âu, nghĩ suy. Nhưng tôi còn hai con và tôi phải chăm lo cho các con.
Tôi không đi bước nữa mà ở vậy nuôi con. Bọn trẻ rất ngoan và nghe lời. Chúng cũng rất thông minh, học giỏi nên hầu như tôi không phải lo lắng nhiều. Có lẽ, hai đứa cũng biết được bất hạnh không có mẹ chăm sóc như các bạn khác của mình nên bọn trẻ không bao giờ mè nheo hay làm nũng tôi. Con tôi rất tự lập. Lúc đó, tôi lại thầm cảm ơn ông trời vì đã cho 2 thiên thần này đến ở cùng tôi, cho tôi được làm bố của hai con nhưng bất hạnh lại đến. Khi vợ tôi mất, tôi đã nghĩ có lẽ nào con của tôi cũng sẽ mắc bệnh như mẹ chúng nhưng rồi tôi lại sợ hãi gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Tôi không dám nghĩ đến chúng và làm mọi cách để quên đi căn bệnh kia cho tới ngày chúng tự đến. Con gái tôi bị bệnh năm cháu 13 tuổi.
Từ một đứa trẻ lém lỉnh, thông minh và hay nói cười, cháu trở thành một đứa bé ít nói, lầm lì, thường thích ở một mình, chỉ nói chuyện một mình và từ chối giao tiếp với tất cả mọi người trừ anh sinh đôi của cháu. Tôi đưa con đi khám. Câu trả lời tôi nhận được là câu trả lời tôi không bao giờ muốn nghe nhất. Đúng như tôi đã nghĩ cách đó gần chục năm, con tôi bị bệnh tâm thần do di truyền hệt như mẹ cháu. 2 năm sau, con trai tôi cũng mặc bệnh này. Tôi đã làm gì để trời phải trừng phạt tôi đến mức này? Tại sao không để tôi chịu bất hạnh này mà lại dồn hết lên hai đứa trẻ bé bỏng của tôi.
Hàng trăm câu hỏi vì sao được tôi đặt ra nhưng không có câu trả lời. Tôi muốn phát điên. Bọn trẻ thu mình lại, chúng chỉ chơi và trò chuyện với nhau. Không ai hiểu trong thế giới của chúng có gì, chúng đang nghĩ gì và chúng cần gì. Hai con từ chối nói chuyện với tôi. Chúng hét ầm lên khi tôi tiến gần lại. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trong cuộc đời mình. Nhưng dường như thế vẫn chưa đủ với cuộc đời. Nó còn muốn tôi chịu nhiều đau đớn hơn nữa. Tháng trước, con gái tôi vừa mất. Cháu mất trong một tai nạn giao thông. Con gái tôi từ ngày hóa điên chưa từng bước chân ra khỏi nhà. Cháu không muốn đi đâu cả. Cháu chỉ muốn được ở trong thế giới của mình. Thế mà ngày hôm đó, bỗng dưng cháu đòi ra ngoài. Cháu tự mở cổng, tự ra ngoài chơi và cháu bị xe đâm. Vết thương quá nặng nên con tôi không cứu được. Cuối cùng, gia đình vốn đã rất hạnh phúc của tôi chỉ còn lại tôi và con trai bị tâm thần của tôi.
Tôi đã không còn trẻ nữa. Thời gian lưu lại trên thế gian này có lẽ sẽ sớm hết. Tôi không tiếc gì ở cuộc đời này nữa. Tôi chỉ lo cho con trai mình. Ai sẽ chăm sóc con tôi khi tôi mất đi? Đó là điều khiến tôi suy nghĩ nhất. Tôi thấy có nhiều bậc cha mẹ muốn tìm cho con mình một người thương yêu ở bên cạnh chăm sóc. Tôi cũng muốn làm như vậy. Chuyện tiền nong là chuyện mà cô gái đó sẽ không phải lo vì cơ ngơi của tôi đủ để con trai tôi và cô gái ấy sống một cuộc đời sung sướng trong đầy đủ. Nhưng liệu có cô gái nào như thế không? Con tôi là một thanh niên bị tâm thần.
Có ai chấp nhận lấy một người tâm thần, lúc nào cũng có những hành vi như đứa trẻ ba, bốn tuổi để làm chồng. Và nếu có một người như vậy thật thì liệu tôi có quá ác không khi để cô kết hôn với con trai tôi. Con trai tôi bị điên thế nên có lẽ cháu sẽ không biết đối với người mà mình coi là vợ thì mình sẽ phải làm gì với cô gái đó, phải đối xử với cô như thế nào cho phải phép... Nói đúng hơn, cô gái đó sẽ không bao giờ nhận được tình yêu của con tôi. Vậy nên, mong muốn của tôi liệu có thể thực hiện được và liệu con tôi có thể có một người vợ được không?
Theo ANTD
Mong em đừng hờ hững Tình yêu của anh gây cho em áp lực hay bởi vì em đã có người khác rồi? Em à, hiện tại trong anh đang có rất nhiều suy nghĩ, dù muốn nói ra lắm nhưng anh lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu và diễn giải những suy nghĩ của mình như thế nào cho em hiểu. Có quá nhiều điều...