Mệt vì vợ nhà giàu và tiểu thư
Không có điều kiện thuê người giúp việc, mọi công việc nhà vợ tôi đều ỷ lại cho tôi làm…
Tôi năm nay 28 tuổi, còn vợ tôi 27. Chúng tôi quen nhau trong một lớp học tiếng Anh, có thời gian chuyện trò dần dần giữa hai đứa nảy sinh tình cảm. Vợ tôi là một cô gái không thuộc vào dạng sắc nước hương trời nhưng trông cũng ưa nhìn, còn tôi chỉ là một sinh viên tỉnh lẻ, nghèo khó, ham học hỏi và có chí cầu tiến.
Không có điều kiện thuê người giúp việc, mọi công việc nhà vợ tôi đều ỷ lại cho tôi làm
Ngày đầu tiến cô ấy đưa tôi về gia đình chơi, tôi đã choáng ngợp trước dinh cơ của ba mẹ người yêu. Một cảm giác tự ti thoáng qua trong đầu nhưng rồi cuối cùng tôi cũng tự nhủ mình chân thành, có kiến thức, cầu tiến có sức khoẻ thì sớm muộn cũng thành công nên cứ tự tin.
Ban đầu bố mẹ cô ấy cũng hơi lo ngại, khinh thường tôi ra mặt nhưng một thời gian sau biết tôi là người hiền lành, ngoan ngoãn hơn nữa lại có một bản thành tích học tập giỏi giang nên dần cũng chấp nhận cho hai đứa đi lại.
Yêu nhau một thời gian thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Về chung sống với nhau không lâu thì vợ tôi bắt đầu thể hiện thói tiểu thư, đỏng đảnh, lười làm, ham chưng diện và hời hợt trong cuộc sống gia đình cũng như trong mọi việc.
Mới đầu tôi cũng không dám nói gì với vợ vì mặc cảm mình dưới cơ hơn nữa lại đang sống trong căn nhà bố mẹ vợ cho nên đôi khi cũng im lặng cho qua chuyện. Vậy là được đà vợ tôi càng lấn tới nhiều khi tỏ thái độ khinh thường tôi ra mặt. Cô ấy hay sai vặt tôi việc nhà như kiểu ” anh lấy hộ em cái hộp son, cái lược…”.
Vợ chồng trẻ mới cưới nên chưa có điều kiện thuê Ôsin nên công việc nhà cửa, giặt giũ quần áo đến nấu ăn, dọn dẹp sân vườn vợ tôi đều ỷ lại cho tôi. Có lần tôi góp ý với vợ mong cô ấy cũng nên động chân, động tay đến việc nhà nữa vậy là vợ tôi nổi đoá lên lấy cớ đang mang bầu, nghén ngẩm, mệt mỏi… và cô ấy kết thúc cuộc chiến bằng câu; “Anh thấy không hợp thì đi đi, ra khỏi nhà tôi. Tôi hết chịu đựng nổi một ông chồng nhà quê, giúp vợ được tí việc nhà thì kể nể, sợ thiệt!”.
Đã thế nhiều lần tôi đã phải đau đầu vì vợ suốt ngày ca thán về chuyện thỉnh thoảng về quê tôi có quà cáp cho bố mẹ đẻ và các em tí chút. Thỉnh thoảng cũng có người thân quen ở quê nên chơi ở lại qua đêm cô ấy cũng cảm thấy khó chịu.
Video đang HOT
Quá đáng hơn vợ chồng có chuyện gì là cô ấy sang mách luôn với bố mẹ đẻ và ngay hôm đó tôi được mẹ vợ sang giáo huấn cho một bài học… Điều đó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, stress.
Ức cái trong con mắt của bố mẹ vợ thì tôi có được như ngày hôm này là nhờ cả vào gia đình nhà vợ và họ coi thường tôi không ra gì. Thực tế tôi cảm thấy quá ức chế, sống như thế này mãi chắc rằng vợ chồng không thể hoà hợp và hạnh phúc được. Tôi có nên góp ý trực tiếp với vợ và rồi quyết định đường ai nấy đi không? Hay là cứ sống như thế này để rồi phải chịu nhục?
Theo Đất Việt
Bất lực nhìn con trai đau khổ vì bị cắm sừng
Tối hôm ấy, cả nhà tôi mất ngủ. Con trai tôi vứt hết áo quần rồi đuổi con dâu ra khỏi nhà. Có lẽ, niềm tin vào vợ bao lâu nay trong nó đã bị dập tắt bằng sự phản bội trắng trợn ấy.
Tôi không phải là một bà mẹ chồng khó tính thích bắt nạt nàng dâu. Cả đời tôi, một mình nuôi con khôn lớn cũng mong cho nó tìm được một người vợ hiền biết chăm lo cho gia đình.
Nhưng ngày con trai dẫn bạn gái về ra mắt, tôi đã e dè không ưa gì nó cả. Nhìn cái kiểu con gái tiểu thư mới lần đầu tiên đến nhà bạn trai mà cứ đỏng đảnh, đi tới đi lui chỉnh váy áo rồi liên tục cầm gương trang điểm... Tôi rất lo lắng vì sợ con trai lấy nó về sẽ khổ.
Tôi ra sức ngăn cản và khuyên nhủ con trai nên suy nghĩ cho kỹ. Vì lương tâm cùng lý trí của một người mẹ, tôi thực sự thấy bất an cho con mình.
Con trai tôi không nghe lời, nó cười xòa và giải thích với tôi: "Đó là mẹ mới gặp một lần nên không hiểu, chứ thật ra cô ấy hiền lành mà biết quan tâm đến người khác lắm ạ". Gạt đi tất cả những lời khuyên của tôi, con trai tôi đã quyết định làm đám cưới linh đình để đón con bé về làm vợ.
Những ngày đầu về làm dâu, tôi thực sự choáng váng vì cái kiểu tiểu thư của con dâu. Thời gian con dâu đứng trước gương trang điểm còn nhiều hơn thời gian chăm lo cho gia đình. Tôi cố nén tất cả rồi tự mình chấp nhận rằng bản thân đã thuộc thế hệ cổ hủ nên chưa quen với bọn trẻ hiện đại. Mình từ từ bảo ban thì nó sẽ hiểu và làm được.
Đã thế, khi tôi góp ý thì nó lại cứ muốn cãi tay đôi. (Ảnh minh họa)
Nhưng càng ngày, sự điệu đà và vụng về của con dâu càng khiến tôi không thể chấp nhận nổi. Tôi nhận ra con dâu của mình đã vụng lại còn lười nhưng luôn muốn hưởng thụ, thích ăn ngon mặc đẹp. Đã thế, khi tôi góp ý thì nó lại cứ muốn cãi tay đôi.
Mỗi lần tôi than thở với con trai thì nó lại bảo vệ vợ rằng cô ấy là công chúa nhà giàu, có vụng về cũng là chuyện bình thường. Huống chi con gái đẹp bây giờ ai chẳng thích soi gương trang điểm.
Nghe con trai bênh vợ ra mặt, tôi thấy buồn vô cùng nên cũng không than vản thêm nữa. Tôi chỉ trách sao con trai mình lại khờ khạo đến thế.
Có hôm, đang ăn cơm thì con dâu õng ẹo chê tôi nấu mặn. Tôi thấy bực vô cùng vì từ ngày về làm dâu, nó chưa từng xuống bếp. Tất cả những bữa cơm đều một tay tôi làm. Tôi tưởng con trai ngồi bên sẽ nhắc nhở vợ, ai dè nó hùa theo bênh vợ chằm chặp.
Nó bảo tôi đúng là mặn thật, rồi quay sang hí hửng khoe: "Mẹ thấy chưa, vợ con là cao thủ nếm món ăn đó. Mẹ phải rút kinh nghiệm nhé!...". Tôi không ngờ con trai mình có thể nói ra những lời đó. Hóa ra cả hai vợ chồng chỉ coi tôi là đầu bếp, nấu ngon thì tụi nó ăn, không ngon thì phải rút kinh nghiệm??
Có lần nhà bác cả ở dưới quê lên chơi, tôi thì loay hoay trong bếp tất bật chuẩn bị nấu nướng nhưng con dâu lại cứ bật nhạc inh ỏi trên lầu để tập thể dục giữ dáng. Tôi gọi con trai lên bảo vợ xuống phụ mẹ thì nó lại đưa đẩy rằng sao mẹ bảo vợ con vụng giờ lại kêu cô ấy vào bếp? Cô ấy tiểu thư thế lỡ không làm vừa ý mẹ thì mẹ lại mắng khiến cô ấy tủi thân.
Câu đáp trả ngớ ngẩn của con trai khiến tôi méo mặt vì độ bênh vợ chằm chặp của nó. Con dâu vụng thì tôi mới bảo nó vào bếp để vừa phụ giúp vừa học cách nấu nướng cho quen, chứ chẳng lẽ tôi sẽ sống mãi mà nấu cho tụi nó ăn? Giải thích một hồi mà con trai vẫn không chịu lên gọi vợ, tôi đành cặm cụi làm một mình trong bực tức.
Cho đến một thời gian sau, tôi thấy lạ khi con dâu cứ đi đêm về hôm mà lần nào nó cũng trang điểm đậm rồi ăn mặc rất sang trọng. Tôi thắc mắc với con trai coi chừng vợ thì nó lại cười hô hố bảo tôi lo thừa. Vì vợ nó dạo này làm thêm bên tư vấn bảo hiểm của nước ngoài. Cô ấy tranh thủ đi tư vấn cho mọi người vào buổi tối, mà làm cho công ty nước ngoài thì mình phải ăn mặc tươm tất chứ!
Hôm thứ bảy tuần trước, tôi bảo vợ chồng con trai về nhà bác cả ăn đám giỗ. Con dâu tôi bảo bận đi tư vấn nên không đi được. Vì giỗ mẹ ruột tôi, tức bà ngoại của con trai nên tôi nhắc nhở con dâu là sang một lúc rồi đi đâu làm gì thì đi. Nhưng con dâu nhất quyết nói không là không. Thấy tôi nằn nì mãi, con trai lại lên tiếng bênh vực. Nó bảo tôi vợ nó có việc quan trọng nên mới không đi ăn giỗ được chứ không phải vợ nó cố ý trái lời tôi.
Thấy con trai kiên quyết, tôi cũng chẳng đòi hỏi nữa. Tôi sửa soạn chuẩn bị đi thì thấy con dâu trang điểm ăn mặc đẹp lên xe đi thẳng. Con trai tôi còn chạy ra gọi với theo dặn vợ chạy xe cẩn thận, tôi trông mà phát bực.
30 phút sau, tôi và con trai cũng lên xe đi đám giỗ. Dọc đường gặp vụ tai nạn, vì tắc đường nên con trai tôi quay xe đi đường vòng. Nào ngờ tới một ngã tư dừng đèn đỏ, tôi nhìn thấy con dâu mình bước ra từ một chiếc ô tô và khoác tay tình cảm với một người đàn ông lớn tuổi đi vào nhà hàng sang trọng. Ông kia còn quay sang choàng tay lên vai con dâu.
Nhìn con trai dày vò trong đau đớn, một người mẹ như tôi cũng thấy đau theo. (Ảnh minh họa)
Tôi quay sang thì thấy con trai nhìn đăm đăm vào nhà hàng đó. Đến khi đèn xanh, con trai tôi vẫn không lái xe đi được, nó run lẩy bẩy, người phía sau thì liên tục bấm còi giục. Thấy vậy, tôi bảo nó dắt xe lên vỉa hè. Không ngờ con trai tôi vứt luôn xe dưới lòng đường sau đó chạy băng qua đường, bất chấp xe cộ. Ngã tư thì rộng lớn, tôi vừa sợ mất xe, vừa sợ con trai gặp chuyện, nên rút chìa khóa rồi chạy theo.
Khi tôi đuổi kịp vào nhà hàng thì thấy con trai tôi đã bị bảo vệ bẻ tay ra sau và bị giữ chặt. Vợ nó mồm miệng gào lên, tóc tai rối tung, còn gã đàn ông kia cũng quần áo xộc xệch.
Tối hôm ấy, cả nhà tôi mất ngủ. Con trai tôi vứt hết áo quần rồi đuổi con dâu ra khỏi nhà. Có lẽ, niềm tin vào vợ bao lâu nay trong nó đã bị dập tắt bằng sự phản bội trắng trợn ấy.
Nhìn con trai dày vò trong đau đớn, một người mẹ như tôi cũng thấy đau theo. Đã mấy ngày trôi qua, tôi thấy nó chỉ nhốt mình trong phòng rồi khóc như một đứa trẻ bị ai đánh đập. Bao nhiêu lần tôi gõ cửa định an ủi nó nhưng lại không thể đủ can đảm. Tôi biết phải làm gì để con trai mạnh mẽ và không đau khổ bây giờ?
Theo 2sao
Con gái ai cũng có xứng Em luôn tự ti về chính mình,tự ti vì những gì em đang có, tự ti vì em không xinh đẹp bằng người ta, vì em không tai năng bằng người ta.Em không dám mở lòng mình vì em sợ, em không tin ràng trong mắt một người:Em là tuyệt vời nhất. Anh nói với em rằng anh thích em, anh yêu em.Dù...