Mệt mỏi với vợ sắp cưới nhưng tính vẫn trẻ con
Xin em đừng vì những nóng giận tức thời mà đạp đổ tất cả. Tôi cũng có giới hạn, vượt qua nhiều lần tôi sẽ trở nên chai sạn.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi và em sinh ra ở một vùng quê miền Trung, là bạn học chung từ cấp một đến cấp 3. Chúng tôi cùng 27 tuổi. Em vào Sài Gòn học đại học rồi ở lại đây. Sau tốt nghiệp đại học, tôi cũng Nam tiến vào TP HCM lập nghiệp. Tôi và em gặp nhau, có tình cảm với nhau tính đến nay đã được 9 tháng, chúng tôi quyết định Tết năm nay sẽ về quê cưới. Em là một người con gái xinh xắn, biết cách cư xử với người lớn, em và tôi đều yêu thương nhau nên đối với tôi, hạnh phúc coi như đủ đầy, chỉ cần cố gắng để xây dựng cho tương lai. Chuyện của tôi, nhìn bên ngoài thì yên ấm nhưng bên trong lại bộn bề lo lắng, bất an. Ra Tết đầu năm vừa rồi, sau mấy tháng không xin được việc làm, em xin vào một công ty bán bảo hiểm, gọi là nhân viên telesales.
Do công việc vất vả, hay phải đi giao thư cho khách mời hội thảo giữa trời nắng mưa ở Sài Gòn, cộng với lương thấp, áp lực, tôi thương em lắm, cũng như mong muốn của em, tôi khuyên em xin nghỉ. Hiện tại em học may ở nhà chị gái, mỗi tháng tôi đều chủ động đưa em tiền để trang trải chi phí sinh hoạt. Tôi đang làm cho một công ty thuộc lĩnh vực xây dựng, mức lương hơn 10 triệu nên cũng chỉ đủ cho sinh hoạt và các khoản phát sinh như vé về Tết, quà cáp cho gia đình, tiền đám hỏi và đang chuẩn bị tiền để đám cưới nên tháng nào cũng rất khó khăn. Dù không dư dả gì nhưng tôi cũng không để em thiệt thòi, áo quần, giày dép, quà những ngày lễ tôi đều mua cho em những thứ tốt nhất. Tôi thương em, cũng không đặt nặng vấn đề kinh tế cho em, tôi quan niệm mình sau này sẽ là trụ cột trong gia đình, lấy em về chỉ cần may vá đơn giản chứ cũng không muốn em cày ngày đêm như thợ may. Mọi áp lực về tiền bạc đều tự mình chịu, nhiều lúc đi ăn hàng quán với em dù có khó khăn tôi cũng thấy vui. Em là người hiểu chuyện, muốn tôi chia sẻ mọi thứ, không muốn là gánh nặng của tôi.
Chuyện tình cảm của chúng tôi rất tốt đẹp, chỉ duy nhất một điều làm tôi rất buồn, đó là tính của em rất trẻ con. Em và tôi đều là con út trong nhà, được cưng chiều từ nhỏ nhưng đã yêu nhau, xác định đến với nhau thì dù có chuyện gì cũng nên vì nhau mà sống vị tha. Từ ngày đầu yêu nhau, chúng tôi tuần nào cũng xảy ra xích mích. Một lần, chúng tôi đi rừng tràm ở Long An, đường xa, em giận tôi nói đường xa mà cứ nói gần để đi, điều đó làm em mệt. Đi vào trong rừng tràm, chúng tôi đi nhầm ngã rẽ nên khá xa, em đòi quay lại nhưng do có đi một lần nên tôi chủ quan nghĩ rằng chỉ có một đường đi. Em rất mệt, tôi nói em mệt thì anh cõng, em cũng không chịu. Khi nhìn thấy cuối đường không có lối đi, em bực tức quay mặt đi về, không nói một lời. Tôi đi sai đường, mặc dù xin lỗi rất nhiều nhưng trên đoạn đường về thành phố, em mặt nặng mày nhẹ không nói. Buổi đi chơi đó thất bại.
Video đang HOT
Tuần nào em cũng giận. Có tuần, giận vì không nhắn tin, có tuần giận vì tôi đi làm về nhà luôn mà không chịu nhắn tin báo là không qua, rồi bảo tôi muốn làm gì thì làm. Một lần, chúng tôi đi Bửu Long ở Đồng Nai, tôi chụp cho em rất nhiều ảnh. Khi chúng tôi ra bến đạp vịt chơi, do trời mưa nên phải vào sớm nên có thể đổi vé để lấy lại tiền, tôi chạy đến quầy đổi vé. Cũng là do tôi không tốt, chạy trước em nên sau khi đổi xong, em đòi về. Trên đường về em cũng không nói một lời nào, đi một mạch ra tới nhà xe, lên xe về tới nhà, dù tôi có hỏi kẻo sợ em đói nhưng cũng không trả lời. Lần đó em gọi điện về nhà hủy hôn, tôi phải nhờ chị gái em đứng giữa tư vấn, giúp đỡ. Lòng tôi từ đây tự hỏi, liệu yêu thương thôi có là đủ, mình có hạnh phúc không?
Người tôi yêu là một cô gái tốt, tôi rất thương em. Dù tôi có nhiều lúc vô tâm nhưng vẫn luôn cố gắng xây dựng hạnh phúc, luôn vì em và yêu thương hết lòng. Xin em đừng vì những nóng giận tức thời mà đạp đổ tất cả, tôi cũng có giới hạn, vượt qua giới hạn nhiều lần, con người sẽ trở nên chai sạn. Tôi không muốn một ngày nào đó, mình phải lắc đầu nhìn mối quan hệ này đi vào lối cụt.
Theo VNE
Có mang thai, sinh con mới biết lòng mẹ chồng
Mẹ chồng tôi vốn là người "khẩu xà tâm Phật", hay mọi người thường gọi là ác khẩu. Tuy là con dâu mẹ ngót đã 20 năm nhưng đôi khi tôi vẫn cảm thấy tự ái vì những lời nói của mẹ.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi bị vô sinh thứ phát sau khi sinh đứa con gái đầu lòng. Suốt gần 20 năm chạy chữa, mọi hy vọng lại được làm mẹ của tôi dường như tắt lịm. Vợ chồng tôi đành tự nhủ dù sao cả hai cũng đã có một đứa con gái ngoan ngoãn, thông minh và biết nghe lời. Năm 42 tuổi, tôi bỗng dưng thấy người có cảm giác khác lạ, chán ăn, mệt mỏi. Thử que, tôi sững người khi phát hiện mình đã mang thai. Thông tin này khiến vợ chồng tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì mong ước của 2 vợ chồng đã trở thành hiện thực, lo vì tôi đã từng này tuổi, sức khỏe lại không được tốt, không chắc có thể mang thai và sinh nở một cách bình an như trước.
Mẹ chồng tôi biết tin đã khuyên tôi nên bỏ cái thai đi. Bà nói: "Mẹ nghĩ mày nên bỏ cái thai đi. Ngay từ thời con gái sức khỏe đã kém, lại thêm bao năm chạy chữa vậy, lỡ biến chứng gì xảy ra thì khổ. Chán chê chẳng đẻ, từng này tuổi rồi đẻ đái gì nữa". Tuy biết rằng mẹ có ý tốt nhưng lời nói của mẹ làm tôi rất tự ái, đau lòng.
Khi vợ chồng tôi nói rằng thương con, lại muốn giữ đạo đức, không thể bỏ đứa con đi được, mẹ chồng tôi đã đồng ý. Biết được tôi có bầu, mẹ chồng tôi thường xuyên đi chùa cầu bình an cho mẹ con tôi. Mẹ chồng thường dành với chồng để đưa tôi đi khám thai. Mẹ có người họ hàng bán trái cây nhập khẩu ngon, mẹ sẵn sàng hỏi mua cho tôi ăn. Sau tất cả, mẹ không muốn tôi và con gặp bất cứ vấn đề nào.
Khi thai nhi được 22 tuần tuổi, mẹ chồng tôi không ngại thuê xe cho tôi đi từ quê ra Hà Nội để đến gặp một bác sỹ siêu âm rất giỏi sàng lọc dị tật tim bẩm sinh. Khi thấy tôi ngần ngừ vì chi phí thuê xe, thăm khám đắt đỏ, mẹ còn mắng sa sả: "Mày mà không đi xem trước sau nó bị thế nào lại khổ cái thân già này, khổ chúng mày cả đời ấy".
Tuy nói vậy nhưng trên đường đi, mẹ chăm chút cho tôi từng tý một. Lúc ngồi chờ lâu, mẹ thường xuyên hỏi xem tôi có mệt không, có bị say xe không rồi mang nước cho tôi uống. Thấy bác sỹ nói con tôi bình thường, tôi cũng thấy mắt mẹ long lanh nước.
Khi tôi bước sang tháng thứ 8 của thai kỳ, cơ thể bắt đầu chậm chạp, phù nhiều chỗ, thấy chồng tôi bận đi công tác trong Quảng Bình, mẹ chồng tôi đến nhà ở cùng để giúp đỡ tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng cho tôi đi làm, con gái tôi đi học. Khi tôi nói mẹ không cần sang nhà ở, 2 mẹ con tôi có thể lo được, mẹ chồng tôi bảo: "Nói dại, lỡ mày sinh non thì 2 mẹ con có tự lo được hay không?"
Hôm đó, khi thai nhi được 35 tuần tuổi, tôi đột nhiên bị ra máu, tôi có linh cảm rằng con tôi sắp chào đời. Lúc đó là khoảng 1 giờ đêm, tôi đành nói với mẹ chồng vì chồng tôi không có nhà. Mẹ chồng tôi bảo: "Biết ngay mà, nếu không có mẹ ở đây có phải khổ không?"
Sau đó, bà đã nhanh chóng gọi taxi đưa tôi đến bệnh viện gần nhà. Bác sỹ nói thai nhi bị nhau tiền đạo, cổ tử cung không mở, nếu không được mổ ngay, thai nhi có thể bị thiếu oxy máu, cần nhanh chóng chuyển viện lên tuyến trên.
Mẹ chồng tôi lại chạy đôn chạy đáo xin giấy chuyển viện cho tôi, chỉ trong khoảng nửa tiếng, tôi và mẹ đã đến bệnh viện tuyến trên, sẵn sàng lên bàn mổ. Tuy có y tá hỗ trợ nhưng mẹ chồng tôi vẫn muốn tự tay đẩy xe lăn cho tôi vào phòng mổ. Trên đường mẹ còn dặn: "Nhớ là có mẹ chờ ở ngoài nhé".
Hơn một giờ sau, con trai tôi cất tiếng khóc chào đời, bé nặng 3kg3, rất kháu khỉnh. Bế đứa cháu nội trên tay, tôi thấy mẹ chồng tôi lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong cuộc đời người phụ nữ, mang thai, sinh con là trải nghiệm hạnh phúc nhưng cũng là khổ đau nhất. Trải qua 9 tháng thai kỳ khó nhọc, tôi mới hiểu được tấm lòng của mẹ chồng và càng thêm biết ơn bà.
Theo Afamily
Trước ngày sinh bố chồng cho ăn 1 bữa ngon để sau đề nghị cô 1 việc khiến cô chết lặng Hoài vừa nói vừa bốc 1 miếng ăn ngấu nghiến, đã từ lâu lắm rồi cô không biết đến mùi thịt. Còn bố chồng cô bỗng nhiên rầu rĩ ngồi xuống ghế. ảnh minh họa Trước kia không nghe lời bố mẹ mà nhất quyết lấy anh chồng ở quê, Hoài cứ ngỡ chỉ cần yêu nhau là vượt qua được hết khó...