Mẹ và mối tình của cha tôi
Từ ngày lớn lên tôi chưa bao giờ thấy cha mẹ nặng lời với nhau. Ai cũng khen gia đình tôi hạnh phúc. Cha tôi hết việc ở công sở về tới nhà bao giờ cũng nở nụ cười với vợ con.
Mẹ tôi cũng vậy, thấy chồng về là dù đang làm gì cũng chạy ra đón, dắt cho chồng chiếc xe đạp. Mẹ không để con cái làm việc này. Tôi có cảm giác mẹ dành hết tình cảm cho cha. Mẹ bảo, cha đi làm về mệt, cần phải có chế độ ưu tiên! Nghe đến ngộ.
Cha mẹ tôi có kỷ niệm về mối tình đầu đẹp lắm, có thể viết thành tiểu thuyết. Tôi không ngờ ở cái vùng núi heo hút này lại có một mối tình lãng mạn đến vậy. Mẹ tôi mua hẳn một chiếc hòm tôn để đựng thư của hai người. Mẹ coi đấy là báu vật. Lúc vắng cha, mẹ thường lấy thư ra đọc, rồi tủm tỉm cười một mình. Một hôm, chị em tôi nói đùa với mẹ: “Mất cái hòm của mẹ rồi!”. Mẹ kêu toáng lên, mắng chị em tôi “không biết trông nhà trông cửa”. Rồi mẹ khóc hu hu như một đứa bé. Khi biết bị đùa, mẹ trợn trừng mắt, vồ lấy hòm thư, mở ra đếm đi đếm lại xem có thiếu gì không…
Cha tôi được chuyển công tác về Hà Nội, cách nhà hơn trăm cây số, mỗi tháng chỉ về thăm nhà một lần. Lần nào cha về mẹ cũng vui, như xa nhau mấy năm trời gặp lại.
Năm đó tôi thi đậu vào Trường ĐH Sư phạm Hà Nội 1. Cha đưa tôi đến nhập trường. Rồi cha dẫn tôi đến nhà một người bạn có tên là Quỳnh. Cô Quỳnh trẻ trung, xinh xắn, có một con trai kháu khỉnh đang học lớp 3. Gặp cha con tôi, cô Quỳnh thật hân hoan. Trong nhà cô, cái gì trông cũng đẹp, từ bình hoa, bộ ly cốc, cho tới những bức tranh treo tường… Hôm ấy, cô Quỳnh đưa tôi ra Chợ Hôm, hỏi tôi thích gì, muốn mua gì? Tôi không biết nói thế nào, vì cái gì tôi cũng thích. Tôi nhớ mãi món bún ốc chiều hôm ấy…
Tôi học ở Cầu Giấy, thỉnh thoảng cô Quỳnh tới thăm, đưa tôi về nhà chơi. Cũng từ đấy mà tôi và Tuấn Anh (con trai cô) thân thiết và quý mến nhau. Một lần tôi bị bệnh nặng, cô Quỳnh đã chăm sóc tôi rất chu đáo. Tôi đem chuyện này kể với mẹ. Mẹ cảm động rơi nước mắt. Mẹ khuyên tôi phải biết tôn trọng, lễ phép với cô Quỳnh. Rồi mẹ chuẩn bị quà cho cô Quỳnh, rất nhiều thứ đặc sản của miền núi. Cha bảo mẹ, em cứ bình thường! Mẹ nói như mắng cha: “Anh chỉ được mỗi cái nghiên cứu khoa học thôi, còn xã giao thì kém lắm, người ta thương con mình thì mình tiếc gì!”. Tôi thấy nét mặt cha rạng rỡ hẳn lên.
Hôm ấy mẹ con cô Quỳnh về thăm quê ngoại ở Hà Đông, cô bảo tôi tới coi nhà. Dạo này tôi đang ôn thi hết học phần. Cô đưa cho tôi mấy cuốn tiểu thuyết đọc cho đỡ buồn. Tôi đang vùi đầu vào ôn thi, còn đâu thời gian để đọc tiểu thuyết. Nhưng, lúc mỏi mệt, tôi lật lật mấy trang sách để gọi là “có biết”. Tôi giở cuốn Tiếng chim hót trong bụi mận gai của nữ văn sĩ Úc Collen Mc Cullough, thì thấy một lá thư rất dài. Tôi không còn tin vào mắt mình, đó là thư của cha tôi gửi cho cô Quỳnh – một bức thư chứa chan tình cảm, không kém những bức thư mà cha từng gửi cho mẹ tôi hồi hai người yêu nhau. Lá thư không đề ngày tháng, nhưng trông cũ kỹ, chắc cô Quỳnh phải đọc nó nhiều lắm. Tôi thấy thương và xót xa cho mẹ. Tôi như người bước hụt, chới với trong khoảng trống. Tôi suy nghĩ miên man, tự nhủ mình sẽ giữ kín chuyện này. Mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường. Cha vẫn hay ghé thăm tôi và mẹ con cô Quỳnh.
Rồi một ngày mẹ bỗng đổ bệnh nặng, nằm viện mấy tháng trời, cô Quỳnh nghỉ việc chăm sóc mẹ tôi đến tận lúc lâm chung. Trước khi ra đi, mẹ thủ thỉ thều thào với tôi: “Mẹ đi thấy lòng mình thanh thản lắm. Các con hãy coi cô Quỳnh là mẹ, coi Tuấn Anh là em ruột của mình. Nói với cô Quỳnh, mẹ cảm ơn cô nhiều lắm! Còn mối tình của cha con với cô Quỳnh, để cho các con hiểu trái tim người đàn ông hơn!”. Câu nói vừa dứt, trái tim mẹ cũng ngừng đập. Tôi sụp đổ hoàn toàn… Cha tôi khóc, mái đầu bạc hẳn đi, cứ dụi vào đôi bàn tay mẹ còn chút âm ấm, cha không còn vẻ cứng rắn và đạo mạo như thường ngày. Cô Quỳnh xót xa lặng lẽ…
Video đang HOT
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn đau đáu một câu hỏi: “ Sao mẹ lại biết được mối tình vụng trộm của cha? Phải chăng như người ta nói “thông minh như người sắp chết!”. Và phải chăng, qua câu chuyện tình của cha mà tôi hiểu được trái tim, nghị lực, đức hy sinh của mẹ, cũng như tấm lòng nhân ái của người phụ nữ?
Theo Dantri
Cánh hoa mỏng manh và sự chênh vênh vô giá
Có những ngày đi qua ta rất vội
Nhoẻn môi cười như thể rất hồn nhiên
Nhưng ẩn sâu trong mắt nỗi ưu phiền
Đêm buông xuống nằm ru hồn tơi tả.
Có những ngày nắng Hè rơi nghiêng ngả
Ngắm hoa rơi vàng ngập cả lối đi
Xác hoa gầy ngỡ lá rụng mùa Thu
Chợt ngơ ngẩng... ơ hay... mùa sang vội.
Có những ngày cơn mưa về lầy lội
Như vỡ òa sau ngày nắng hanh hao
Ta cũng vỡ òa trên rệu rã niềm đau
Hoàng hôn vỡ nơi chân trời... tắt lịm.
Những ngày ta... trong miền ngây dại.
(Thơ Ruby_Phan)
Có thể với ai đó, đây sẽ là một bài thơ không đi vào lòng, có thể với ai đó nó chỉ là tâm trạng dễ hiểu của một đứa con gái thời nay, chỉ va vấp một chút là trách đời chênh vênh, tâm trạng ủ dột. Riêng với ta nó lại có một giá trị khác, nhiều hơn câu chữ, nhiều hơn mối tình chỉ là gió lộng, nhiều hơn cả những hứa hẹn thương nhau trọn kiếp.
Đó là lý do vì sao ta trong một ngày chỉ mới ho he được một chút sau cơn tưởng chừng kiệt quệ đã phải ngồi và ghi lại những cảm nhận này. Ta không thuộc bài thơ này mặc dù nó là rất ngắn, bởi vì ta ở nửa chừng nhớ quên, nửa chừng lẫn lộn, như nhã ca ta hát đã lạc giọng, sai lời.
Là ta đây mà! Là tôi vội vàng trao gửi để nói lời tạm biệt, cười cho đã đời để giấu giếm những lo âu còn ngổn ngang bề bộn. Ta lơ ngơ buồn vì sợ không có ngày trở lại.
Là ta đây mà! Là ta trong Hè mà bước đến Thu rồi lòng man mác.
Là ta đây mà! Rệu rã với những tin đến như sét đánh, để rồi ngây dại mà tự nâng mình lên trong chiều lịm.
Ta biết nói gì khi Bi nói cho ta?! Chỉ nhấn thanks một cái thôi rồi ta từ buồn phiền mà thành cứng rắn lắm.
Còn nữa Cánh hoa mỏng manh của Tém nữa, giúp ta rất nhiều, nâng đỡ rất nhiều trong khi ta thất vọng, chấp chới giữa cuộc sống này. Ngày ta nhận ra cuộc đời rất ngắn là ta nhận được những tri ân mà ta chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được - sự tri ân từ những người chưa một lần gặp mặt.
Cuộc đời có mối siêu đến đâu, ta cũng vẫn mang ơn những người nói họ lòng ta, buồn cùng ta.
Dòng P/s: Dành tặng "tình yêu" của Bi... là tình trọn với ta... tình chẳng xa gần...
Thep PNO
Chọn nhầm Anh đã là một giảng viên trẻ khi tôi đang học năm thứ hai trường kinh tế. Chúng tôi quen rồi yêu nhau khi anh rời miền Bắc vào nhận nhiệm sở ở TP.HCM. Anh bộc trực, đạo mạo, hiền lành, ít bạn bè và ít nói. Ai tiếp xúc với anh đều cho rằng anh là một người đàn ông mẫu mực,...