Mẹ và dì
Mẹ tôi vừa mất cách đây vài tháng, sau một đợt bệnh nan y kéo dài. Mất mẹ là một điều kinh khủng, tôi nghĩ chẳng ai trên cõi đời này muốn mình có lúc phải nếm trải. Nhưng biết sao được, khi số phận đã đưa mẹ tôi xa khuất thật rồi…
May là tôi có dì. Sẩy mẹ, bú dì. Chắc chưa có câu nói nào đúng với tôi đến vậy. Những ngày tháng đi học, đôi khi tôi có cảm giác rất chán nản và muốn bỏ ngang. Có những lúc bị đau bệnh, cô quạnh. Rồi hai lần bị mất sạch, do khờ dại cả tin đổ tiền vào một cuộc xin việc và bị lừa; thêm một lần cho bạn mượn, bạn chẳng trả, còn nói những câu khó nghe.
Lúc ấy tôi chỉ cần lấy điện thoại nhắn tin cho dì, và dì sẽ gọi lại cho tôi, trấn an. Sau đó, dì cố gắng để hướng dẫn cách giải quyết sớm nhất cho tôi. Vì, chỉ có dì mới hiểu rõ đứa cháu gái của mình. Khi rất cần, không còn biết nương tựa vào ai, đứa cháu gái mới báo cho dì, cầu cứu. Dì sống cho người khác, dì lớn lên trong cái nôi chia sẻ. Tôi cố gắng học theo, nhưng không sao làm được như dì.
Có một lần tôi lỡ lầm phải đi bệnh viện “giải quyết”. Không dám thổ lộ với mẹ, tôi đã gom hết can đảm thú nhận với dì. Dì hoảng hốt, chê trách rồi bật khóc vì giận đứa cháu khờ ngốc. Nhưng cuối cùng, dì cũng đã dang tay bảo bọc che chở, đưa tôi khỏi vực thẳm của sợ hãi, suy sụp. Lúc run rẩy bước ra khỏi căn phòng lạnh ngắt ngập ngụa mùi thuốc ấy, nhìn thấy dáng dì cam chịu chờ đợi ngoài hành lang, tôi đã tự thề với lòng, sẽ không để dì thêm một lần nào phải đối diện với nỗi tủi hổ, lo lắng do mình gây ra nữa.
Video đang HOT
…Nhớ những ngày ở bệnh viện, khi bản thân phải đối diện với sự thật khủng khiếp rằng, mẹ sẽ mất sau vài tháng nữa, tôi thật chẳng biết bấu víu vào cái gì để hy vọng. Rất nhiều lần, tôi vừa giặt đồ cho hai mẹ con ở nhà trọ gần bệnh viện, vừa xả nước hết cỡ để giấu đi những tiếng nấc. Không gì đáng sợ hơn buổi sáng ở bệnh viện, khi bác sĩ chỉ cho tôi hình chụp CT của mẹ, và nói rằng không còn cơ hội cho mẹ. Giây phút đó, tôi đau đớn hiểu rằng, điều gì cũng có thể sửa chữa, làm lại được, ngoại trừ cái chết.
Dì đã đồng hành cùng mẹ con tôi khoảng thời gian khó khăn đó. Lặng lẽ làm những chuyện nhỏ nhất có thể. Chừng đấy ngày tháng mẹ bệnh, gia đình tôi neo người, may nhờ có dì buông bỏ hết mọi thứ, túc trực bên mẹ. Nhờ dì, mà tôi đã có thể chuẩn bị tâm lý cho cuộc chia ly ấy. Dì bảo, thêm một ngày, mẹ tôi đau một ngày, khổ sở một ngày!
Ảnh thờ là tấm hình tôi chụp cho mẹ ở biển, trong lần đi du lịch gần như là duy nhất. Mẹ sống tằn tiện, tiết kiệm, hầu như chẳng mua sắm gì cho mình. Hành trang mang theo ngày đi xa mãi chỉ vỏn vẹn vài ba bộ đồ. Dì cháu tôi vừa soạn ra vừa khóc. Dì cũng thích tấm hình ấy, bởi dì nói, vẫn như thấy mẹ còn ngồi đó, đang cười rất tươi, chứ không hề đi đâu vắng cả.
Dì bảo, không ai mơ thấy mẹ về hỏi gì, tức là mọi sự đầy đủ. Tất cả chúng ta rồi sẽ cùng gặp lại nhau, phải không mẹ? Những ngày mẹ bệnh nan y, chăm mẹ, tôi thấy mình không mệt. Những ngày mẹ đã mất, làm cơm cúng mẹ, dọn dẹp nhà cửa, tôi cũng không hề cảm thấy mệt, chỉ có cảm giác buồn và nhớ mẹ da diết…
Ngày xưa con có mẹ, giờ may con vẫn còn dì. Bầu trời còn đó, cuộc sống vẫn còn đó. Mẹ ơi! Dì ơi!
Theo Guu
Vô cùng lo lắng vì chồng quan tâm tới cháu gái quá mức
Tôi nhận thấy từ khi cô cháu đến, chồng chỉ nói chuyện với cháu, rất ít nói chuyện với tôi. Thực tế là cô cháu cũng không chơi với con tôi nhiều mà bận nói chuyện với chồng tôi.
Tôi đang cùng chồng và con gái đi du lịch ở biển. Hôm qua trước khi đi, chồng nói cô em cùng cha khác mẹ và cô con gái 17 tuổi sẽ đến chỗ chúng tôi đi nghỉ một ngày để lấy một món đồ. Chồng nói tôi gọi điện cho cô em gái đó nói hay là chỉ để cô cháu gái đến, còn cô em gái không cần đi vì bận việc và tốn kém. Chồng nói con gái tôi 5 tuổi đi nghỉ với bố mẹ sẽ buồn, có chị họ kia sẽ vui. Tôi không nghi ngờ gì và làm đúng như chồng đề xuất. Cuối cùng chỉ cô cháu 17 tuổi đến chỗ chúng tôi nghỉ.
Tôi nhận thấy từ khi cô cháu đến, chồng chỉ nói chuyện với cháu, rất ít nói chuyện với tôi. Thực tế là cô cháu cũng không chơi với con tôi nhiều mà bận nói chuyện với chồng tôi. Anh là người rất kỹ về tiền bạc mà ngay khi cô cháu đến lại đồng ý đi xuống uống cà phê ở tầng một của khách sạn 5 sao và rủ cô cháu đi, không rủ tôi (lúc đó tôi và con gái mới ngủ trưa dậy). Bình thường chồng tôi không tiêu tiền ở những quán cà phê như vậy.
Vô cùng lo lắng vì chồng quan tâm tới cháu gái quá mức.
Buổi sáng, trước giờ bay của cháu, chồng nói tôi nhắc cháu mang áo tắm theo. Tôi không để ý và chỉ nói đi đến vùng biển thì cháu biết mang áo tắm chứ cần gì phải nhắc. Tối nay sau tất cả những gì tôi quan sát, vợ chồng tôi đã cãi nhau, tôi yêu cầu anh phải để cháu ngày mai rời khỏi ngay. Theo các bạn, chồng tôi có ý định gì với cô cháu kia không? Tôi muốn có nhận xét khách quan của các bạn vì chỉ sợ mình có ảo tưởng gì.
Vài thông tin thêm để các bạn hiểu hoàn cảnh gia đình tôi: Tôi là vợ thứ 3 của chồng, quen anh sau khi anh đã chia tay vợ thứ hai. Chồng tôi chưa bao giờ kể tại sao lại chia tay vợ hai, còn vợ cả chia tay vì cô đó ngoại tình. Bố chồng có 4 vợ đồng thời với nhau. Tôi trước đây có lúc nói đùa rằng anh đừng bắt chước bố, chỉ dừng lại ở vợ 3 thôi nhé. Giờ tôi có cảm giác bất an. Từ khoảng 2 năm nay, tôi cảm thấy tình cảm của chồng đối với tôi không mặn nồng như xưa. Tôi chỉ nghĩ có thể thời gian làm phai nhạt thôi. Cảm ơn.
Theo VNE
Bà giúp việc "môi giới" cháu gái mình cho chồng tôi ngoại tình Như các bà mẹ khác tôi thường để ý những người giúp việc đã lớn tuổi, lai lịch rõ ràng, khoẻ mạnh...nhưng đã thử lấy một vài người và kết quả không như ý... Tôi là một người phụ nữ hiện đại, quả thật là lúc nào cũng bận rộn và không thể thoát ra khỏi vòng quay của công việc. Sáng đi...