Mẹ tôi phải trốn chạy, biệt tăm nhiều năm liền vì bị con riêng và cha dượng đánh đập
Mẹ kể rằng, thời con gái của mẹ ở nhà quê ít ai chưa có chồng ở tuổi đôi mươi, chỉ có mẹ 23 tuổi mới lập gia đình vì người yêu mẹ là ba tôi đang đi theo cách mạng.
Ảnh minh họa.
Một năm sau ngày cưới, tôi ra đời trong niềm vui mừng khôn xiết không chỉ có ba mẹ mà của cả ông bà, các cô, các chú bên nội, bởi ba tôi là con cả trong gia đình, sau này tôi sẽ là trưởng nam.
Lên 5 tuổi tôi vẫn chưa có em mặc dù đất nước đã giải phóng, vì theo mẹ, ba tôi bảo khi nào kinh tế dư giả thì đẻ thêm cũng chưa muộn. Thế nhưng bỗng dưng cuối năm ấy ba tôi lâm bệnh do vết thương cũ tái phát, gia đình tìm đủ thầy, đủ thuốc chữa trị, song ba vẫn không qua khỏi, ba vĩnh viễn ra đi khi tôi chưa tròn 6 tuổi.
Suốt 3 năm chịu tang ba, mẹ con tôi vẫn ở chung và được sự bao bọc đầy yêu thương của ông bà nội và các chú, các cô mặc dù tất cả đều đã có gia đình riêng. Đặc biệt hầu như mỗi tháng có tới 10 đêm bà nội vào buồng ngủ cùng mẹ con tôi, đêm nào cũng vậy bà với mẹ thủ thỉ với nhau đủ thứ chuyện trên đời tới khuya mới ngủ.
Bữa nọ tôi chợt tỉnh giấc bỗng nghe được chuyện của bà và mẹ :
-Thôi thì con đồng ý đi chứ để người ta đi lại nhiều tội lắm.
-Nhưng con nghe người cùng làng nói là anh ta rất cục tính, vợ trước đã nhiều lần bị đánh, con sợ lắm.
-Đàn ông đánh vợ cũng có nhiều lý do, biết đâu lúc sống với nhau con lại làm cho nó hiền tính lại. Nói thật, từ ngày chồng con xấu số mãn phần, ba mẹ đều nghĩ con là con gái, các em coi con như người chị cả. Ba con vẫn hay bảo mẹ &”bà bảo con dâu nếu có ai yêu thương thì cứ lấy, mới 30 tuổi, đầu còn xanh lắm, nó phải có chồng chứ không thể ở vậy cả đời được”.
-Con không thể bỏ được con của con.
-Đây với đó làng trên làng dưới chứ xa xôi gì, mới lại lúc này tùy cháu đích tôn của mẹ, nó theo con hay ở với ba mẹ đều được mà, khi nó lớn lên chắc chắn nó sẽ về phụng thờ ông bà chứ.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Mẹ với dượng tôi chỉ đăng ký kết hôn rồi làm vài mâm cỗ sơ sài gọi là đủ &”thủ tục” để mẹ đi lấy chồng, lúc ấy tôi cũng chỉ nén nỗi nhớ trong lòng chứ không thể hiện nỗi buồn ra mặt. Cũng kể từ ngày đó, mặc dù trời mưa hay nắng ngày nào tôi cũng xuống nhà dượng một lần vào buổi sáng sớm hoặc gần tối để nhìn được mặt mẹ mới thôi.
Còn dượng tôi, thật ra ông ấy và hai cô con gái là con riêng của dượng đều lớn tuổi hơn tôi chưa làm tôi phật ý, song gần như nó luôn có một khoảng cách ngăn rất khó giải thích. Hơn một năm sau mẹ tôi sanh em, chính cô em gái kháu khỉnh đã làm tôi thường xuyên tới nhà dượng và mẹ hơn, rồi cũng từ đó tôi bỗng phát hiện mẹ tôi hình như mang nặng một nỗi buồn gì đó, bởi khi thấy tôi mẹ thể hiện niềm vui rất gượng gạo.
Tôi lên lớp 6 thì được nội gởi ra thị trấn học, ở nhà người chú là con ruột của em ông nội tôi, nên mọi sinh hoạt cũng như ở nhà chứ không gì thay đổi, có điều cả tuần mới được gặp mẹ một vài lần vào chiều thứ bảy và chủ nhật nên luôn nhớ nhung mẹ và đứa em gái cùng mẹ khác cha. Rồi bỗng gần cuối năm học đó tôi nhận được tin như sét đánh nói rằng &”mẹ đã ẵm em trốn khỏi nhà dượng”, tôi tức tốc chạy bộ hơn 10 cây số về nhà gặng hỏi ông bà nội nguyên do. Bà nội khóc và ôm tôi vào lòng nói :
-Nội cũng không ngờ ông ta tàn ác quá, mẹ con chỉ biết than thở với nội rằng từ ngày cưới đến giờ tuần nào ít nhất cũng bị ông ta đánh một lần, mấy tháng qua ông ta còn tổ chức cho hai đứa con riêng ổng đánh và làm nhục mẹ chỉ vì tội không biết đẻ con trai…
Tôi thở dài vẻ hậm hực, nhưng nội lại bảo:
-Chuyện người lớn, để người lớn giải quyết, con không được manh động gì, nội đã cho chú và cô con đi tìm mẹ.
Nhân dịp hè năm ấy tôi đã lấy trộm của nội tới 500 ngàn đồng, trị giá bằng một cây vàng trốn nhà đi, cứ nghe phong phanh tin mẹ ở đâu tôi lại tìm đến, suốt hai tháng ròng rã nhưng không gặp đành bất lực quay về vì việc trước mắt tôi cần phải học để có được tương lai tươi sáng sau này. Gần đến tết năm ấy người mà lâu nay tôi kêu là dượng đưa một người đàn bà khác về nhà làm vợ, tôi mừng vì mẹ tôi có cớ để ly hôn.
Thêm nữa, có một nguồn tin khá tin tưởng là người bà con với gia đình tôi ở tỉnh Đồng Nai nói rằng đã một lần gặp được mẹ tôi, nhân dịp nghỉ tết một tuần tôi xin ông bà nội cho một trăm ngàn để cùng chú Ba tôi xuống tận nhà người bà con tìm hiểu. Song người bà con cho biết hồi tháng 10 trong chuyến buôn trái cây đường dài có gặp mẹ ở chợ Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang chứ không biết chính xác địa phương mẹ tôi ở. Mãi đến mùng 4 tết, qua nhiều ngày dò la tôi và chú mới tìm thấy mẹ ở một vùng quê cách trung tâm huyện Cai Lậy hơn 10 cây số.
Chú và tôi khẩn cầu mẹ tôi phải về vì chồng của mẹ đã có vợ, mẹ năn nỉ chú cho ở lại vì nhiều tháng qua nhờ vợ chồng một người bạn thân mà mẹ đã tạo dựng được cuộc sống ở đây; thêm nữa, giữa mẹ và ông ấy có chung với nhau một đứa con, nếu trở về thế nào ông ta cũng làm khó dễ. Mẹ bảo:
-Thế nào ông ta cũng làm đơn ly hôn thì mới sống hợp pháp với người khác, khi có đơn chú hoặc con gởi thơ bảo đảm theo đường bưu điện xuống để mẹ ký.
Quả tình, chỉ một năm sau người đàn bà là vợ chưa chính thức của dượng tôi sinh một cậu con trai, chưa đến một tuần dượng đưa đơn ly hôn đến nhà nhờ ông bà nội tôi tìm mẹ tôi để ký. Ông bà nội và cô, chú tôi cũng đã chờ đợi điều này từ lâu nên chỉ sau hai tuần thủ tục đã hoàn thành, gần một tháng sau cô tôi xuống Tiền Giang đưa mẹ tôi về ra Tòa ly hôn. Tòa xử mẹ tôi được quyền nuôi con, ông ấy cũng chẳng làm khó dễ vì ổng &”không thích có nhiều con gái”.
Khi tôi lập gia đình riêng thì mẹ tôi bán đất đai nơi ở mới rồi về mua đất cất nhà sống ở gần tôi, mặc dù vợ chồng tôi năn nỉ mẹ về ở chung vì khi ông bà nội mất đi đã để lại căn nhà rất rộng rãi. Mẹ bảo :”Nếu chỉ mình mẹ thì không sao, bởi mẹ là con dâu của gia đình, song mẹ vẫn còn em con không phải là máu mủ dòng họ nội, cho dù các chú, các cô con rất tốt song mẹ vẫn tránh những chuyện không hay lỡ xảy ra…”. Rồi đứa em cùng mẹ khác cha của tôi khôn lớn, mẹ vẫn bảo nó thi thoảng lui tới với cha đẻ, song nó cũng đến được mấy lần thấy cha đẻ không tỏ ra quan tâm nên nó cũng thôi qua lại và ông ấy cũng chưa bao giờ đến nhà của mẹ tôi thăm nó một lần.
Lớn rồi tôi mới hiểu, mẹ tôi là một trong những người phụ nữ can đảm lắm mới dứt bỏ được nạn bạo hành bằng cách trốn đi. Thế nhưng cho đến thời điểm hiện tại vẫn còn không ít phụ nữ cùng trong cảnh ấy khó dứt bỏ bởi… &”mỗi nhà mỗi cảnh”. Nếu có được một điều ước tôi sẽ ước cho tất cả mọi người sống trên cõi đời này đều tìm được yêu thương và tự do.
Phạm Hoàng Ninh
Chồng mất tôi đuổi ngay đứa con riêng của anh ra đường rồi đi lấy chồng mới, 10 năm sau...
Rồi mặc cho đứa trẻ ấy kêu khóc, tôi đẩy nó ra đường với 3 bộ quần áo. Không lâu sau, tôi lại kết hôn với một vị giám đốc, tiền của còn nhiều hơn cả của Hoàn.
ảnh minh họa
Năm 25 tuổi, tôi gặp Hoàn và rung động trước sự chân thành của anh. Vợ Hoàn đã mất, để lại đứa con nhỏ 8 tuổi. Bố mẹ tôi bảo rằng thiếu gì đàn ông mà đâm đầu vào gã đã có một đời vợ và một đứa con ấy nhưng sau khi biết Hoàn có khối tài sản khủng và yêu chiều tôi thì họ ủng hộ nhiệt liệt.
Lấy Hoàn về, tôi sướng như tiên, phải nói là tôi không phải làm bất cứ việc gì cả. Cơm thì có ô sin nấu, nhà ô sin cũng dọn, chỉ có đôi khi tôi phải chăm con riêng của chồng mà thôi. Nhưng chẳng hiểu sao đứa bé lại ghét tôi như hắt nước đổ đi, cứ thấy tôi là nó khóc lóc, hét ầm lên khiến Hoàn cứ tưởng tôi làm gì nó. Ấn tượng ban đầu về con riêng của chồng không tốt nên tôi càng ngày càng ghét nó. Tôi phó mặc nó cho ô sin rồi lo cái thân mình cho sướng.
Rồi nó cũng thành cái gai trong mắt tôi kể từ khi tôi có bầu. Mọi sự chú ý của Hoàn cũng dành cho đứa con sắp chào đời của tôi. Thế mà hôm đó, nó lại làm đổ nước ra cầu thang khiến tôi bị ngã sảy thai. Sau vụ đó, tôi ghét nó đến cùng cực. Những lúc Hoàn không có ở nhà, tôi toàn lấy cớ đánh nó. Tôi còn dọa: "Mày mà mách với bố thì liệu hồn, tao sẽ tống mày ra đường. Dù gì mày cũng đã khiến cho con tao mất, bố mày sẽ không bênh mày đâu".
Có lẽ vì sợ tôi và cũng hối lỗi vì hành động đổ nước ra sàn, thằng bé không dám hó hé gì với Hoàn. Tôi càng sướng, khi nào Hoàn vắng nhà tôi cũng làm đủ mọi cách để hành hạ nó cho bằng được.
Rồi đùng một cái, Hoàn bị tai nạn giao thông, nghe bác sỹ bảo anh không qua khỏi mà tôi rụng rời tay chân. Tôi với Hoàn mới cưới nhau được 2 năm, con cũng chưa kịp có thế mà anh đã bỏ tôi mà đi. Bố mẹ tôi thấy vậy thì khóc lên khóc xuống trách tôi không nghe lời họ, giờ thành quả phụ rồi còn khóc lóc nỗi gì.
(Ảnh minh họa)
Cũng may là tài sản của Hoàn khá nhiều nên tôi được hưởng hết. Tôi thuê người giả làm giấy tờ rồi chiếm luôn tài sản của con riêng của chồng. Ngày lo xong đám tang của chồng, tôi nói với nó:
- Bố mày chết rồi đó, giờ chả có ai bênh mày nữa đâu. Nhà này giờ là nhà của tao. Mày cút ra đường mà sống.
Nói rồi tôi vứt cho nó 3 bộ quần áo. Tôi đuổi nó ra đường mặc cho nó cứ van xin ở lại. Tôi cười nhếch mép:
- Mày đã thấy vai trò quan trọng của tao chưa? Trước kia tao nói mày không nghe, mày còn thái độ với tao? Giờ bố mày chết rồi thì mày không còn là cái đinh gỉ gì nhé. Cút.
Rồi mặc cho đứa trẻ ấy kêu khóc, tôi đẩy nó ra đường với 3 bộ quần áo. Không lâu sau, tôi lại kết hôn với một vị giám đốc, tiền của còn nhiều hơn cả của Hoàn. Bố mẹ tôi bảo:
- Thế mà may con ạ, chưa có con cái gì thế mà lại may, chứ có rồi có đứa nào nó thèm lấy mày.
Tôi gật gù công nhận bố mẹ nói đúng.
Tưởng lấy được chồng giám đốc là sướng. Ai ngờ cưới hỏi xong xuôi chồng tôi mới hiện nguyên hình là một kẻ cờ bạc có tiếng, nợ nần chồng chất. Anh ta đánh hơi được tôi đang có tiền nên tìm mọi cách để cưa tôi cho bằng được. Lấy tôi về, anh ta hành hạ tôi đủ kiểu, bảo tôi mà hé răng nửa lời là anh ta cho tôi đi đời luôn.
Tôi một phần vì sĩ diện không muốn bố mẹ mình biết nên cứ ngậm bồ hòn làm ngọt chịu đựng tất cả. Nhưng càng im lặng, chồng tôi càng phá. Anh ta moi hết số tài sản mà Hoàn để lại cho tôi để nướng vào cờ bạc. Tôi rút hết tiền ra gửi vào một tài khoản khác hoặc nhờ giữ hộ thì anh ta đánh đập tôi để tôi nhả ra cho bằng được.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Đến khi tôi thân tàn ma dại thì bố mẹ tôi cũng biết chuyện. Ông bà bắt tôi bỏ hắn ta nhưng hắn ta không cho, bắt tôi phải chịu chết với hắn. Cuộc sống của tôi cứ như ở trong địa ngục. Hôm đó, hắn ta đánh tôi đến ngất đi, tôi không chịu nổi nữa bèn ôm quần áo trốn đi.
Tôi lết đi trong đêm, vô vọng vì không biết sẽ đi đâu về đâu thì bỗng gặp một chàng trai cao lớn. Cậu ta dìu tôi vào vỉa hè hỏi han rồi bỏ tiền thuê cho tôi một cái nhà nghỉ. Cậu ta dặn rằng cứ ở đó, mai cậu ta sẽ quay lại.
Lúc đầu gặp cậu thanh niên đó, tôi cứ ngờ ngợ nhưng không thể nhớ ra cậu ta là ai. Ngày hôm sau, cậu ta quay lại đưa cho tôi 5 triệu rồi nói:
- Dì cầm tiền đi thuê nhà mà sống. Con biết dì bị thằng cha đó hành hạ suốt 10 năm rồi. Sống vậy khổ lắm. Con sẽ tìm việc cho dì.
Đến lúc này tôi mới ngớ người, thì ra cậu bé đó là đứa con riêng của chồng cũ tôi đã đuổi ra khỏi nhà 10 năm trước. Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Nghe nó kể lại rằng thì ra Hoàn đã để dành cho nó một khoản tiền khác và gửi gắm nó cho một người dì ở quê nuôi. Sau khi học xong cấp 2, nó đi du học ở Mỹ và mới trở về.
Tôi cầm trong tay 5 triệu của thằng bé mà nước mắt cứ chảy. Người ta bảo rằng đời có nhân quả cũng chẳng sai chút nào. Giờ đây tôi phải sống như thế nào đây?
Theo blogtamsu
Tôi bất lực khi không thể biết chồng có con riêng hay không Tôi bây giờ không biết làm sao để kéo anh về gia đình, tôi có nên gặp cô gái đó, hoặc đến phòng trọ tìm cô ta và mẹ cô ta rồi xác minh đứa bé có phải là con chồng? Ảnh minh hoạ Tôi không đẹp lắm, dáng người nhỏ, được đánh giá trẻ hơn so với tuổi. Giờ tôi đã 33...