Mẹ tôi nhịn ăn suốt cả tuần chỉ vì 1 câu lỡ lời của bố
Trong suốt 1 tuần, ngoài táo và nước lọc mẹ tôi nhất quyết không ăn uống bất kỳ thứ gì, tất cả bắt nguồn từ một câu lỡ miệng của bố.
Một buổi chiều nắng đẹp cách đây 2 năm, khi tôi đang ngồi vạ vật ở mấy lò luyện thi đại học thì nhận được tin nhắn của mẹ.
“Mày có em rồi nha!”
Vâng! Đến tận khi tôi 17 tuổi mẹ tôi mới quyết định sinh cho tôi thêm một nhóc em. Lúc ấy tôi chỉ hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn thấy vui nhiều hơn.
Ở cái tuổi của mẹ khi đi khám thai bác sĩ đã yêu cầu theo dõi đặc biệt vì thuộc diện sản phụ cao tuổi. Nhưng có lẽ vì lúc này kinh tế gia đình tôi đều đã khá giả hơn cái thời mẹ có bầu tôi rất nhiều nên tâm lý mẹ cũng thoải mái, không bị áp lực gì hết.
Khi có bầu tôi, mẹ đến tận khi lên bàn mổ mẹ cũng chỉ tăng có 5kg. Riêng tôi khi chào đời đã 3,9kg rồi, nói đúng ra thì trong suốt thai kỳ, cơ thể mẹ tôi gầy gò đi rất nhiều. Thế nhưng bầu thằng út, mới chỉ tam cá nguyệt đầu tiên mẹ đã tăng cân thấy rõ. Ai nhìn thấy cũng khen nấy khen để vì quả thật bình thường mẹ tôi thuộc dạng thấp bé nhẹ cân.
Bởi vì khá là lớn tuổi mới mang thai nên mẹ cẩn thận giữ gìn sức khoẻ hơn nhiều, bố tôi và ông bà nội ngoại cũng cẩn thận chăm chút chế độ dinh dưỡng cho mẹ nên đến tận ngày sinh nở mẹ tôi đã thật sự nặng gấp đôi theo đúng nghĩa đen. Từ 41kg lên 82kg!
Mẹ tôi cũng chẳng quan tâm đến việc gầy béo thế nào đâu. Thằng út khó nuôi hơn tôi, ốm đau dặt dẹo suốt nên mẹ chẳng còn tâm trí đâu mà lo mình đẹp hay xấu nữa. Tuy vậy nhưng từ ngày thằng út ra đời, cả nhà tôi lúc nào cũng vui tươi vô cùng.
Thằng út được hơn 6 tháng nhưng mẹ tôi vẫn giữ vững số cân nặng 75kg. Đây quả thực là con số mà chưa bao giờ mẹ tôi nghĩ tới, mẹ cũng khá thoải mái với những “ngấn mỡ bụng yêu thương” của mình. Tôi thì nhìn mẹ có chút lạ lẫm nhưng vẫn thấy mẹ đẹp nên chẳng có ý kiến gì hết.
Video đang HOT
Mà quả thật thì mẹ tôi đẹp thật, bà trẻ hơn cái tuổi của mình rất nhiều. Mặc dù chăm thằng út khá vất vả những bù lại mẹ lúc nào cũng trong trạng thái tinh thần rất tốt nên nhìn mẹ khoẻ khoắn hơn rất nhiều.
Mãi cho đến mấy hôm trước, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tết rồi. Như thường lệ mẹ bắt đầu rục rịch chuẩn bị đón Tết. Đã gần Tết lại vào đúng đợt giảm giá mạnh nên mẹ chủ yếu là đi tìm quần áo Tết. Sau khi đã đặt kha khá đồ cho 3 bố con tôi, mẹ quyết định mở tủ quần áo của mình ra xem liệu có cần phải mua cái gì không.
- Ôi anh ơi! Đồ Tết mấy năm trước em mặc chật hết rồi này!
- Tôi đang ngồi xem TV thì thấy mẹ hớt hải chạy ra nói chuyện với bố.
- Chật thì mua đồ mới thôi.
- Nhưng mà tiếc của. Toàn đồ đẹp, hai bố con anh nhìn mà xem.
Mẹ tôi giơ mấy cái áo dài màu đỏ lên cho bố con tôi xem. Công nhận là đẹp thật! Bình thường gu thời trang của mẹ tôi không đùa được đâu, chẳng qua giờ phải cho thằng út bú nên mẹ chỉ cần ăn mặc thoải mái là được.
Tôi đang định bảo với mẹ là mấy cái áo dài đó đến tôi còn không mặc vừa được nữa cơ mà. Cốt chính là để mẹ cảm giác mình cũng có “đồng bọn cùng béo”. Thế nhưng, bất ngờ thay, người bố luôn yêu chiều vợ của tôi lại quyết định nói ra một câu tự huỷ vô cùng.
- Ôi em ơi là em! Mấy cái này em mặc lúc em còn nhỏ gọn, bây giờ em nở ra đến mấy chục cân rồi thì chui vừa làm sao được.
Nói xong bố tôi còn cười một cách rất vô tư. Còn tôi chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O nhìn bố. Thôi xong…
Mẹ tôi không nói gì hết chỉ lẳng lặng vào trong phòng ngủ. Bắt đầu từ hôm ấy mẹ tôi quyết tâm giảm cân.
Thế nhưng điều đáng sợ là mẹ tôi không ăn uống bất kỳ thứ gì hết. Ngoài mấy trái táo, nước lọc và cốm lợi sữa mà thôi…
Đến ngày thứ 3 thì tôi sợ đến tái xanh mặt mày, tôi đoán chắc chắn nguyên nhân là tại câu nói vô tư của bố hôm trước liền nhắc ông đi xin lỗi mẹ đi. Thế nhưng mẹ tôi là người một khi đã quyết tâm làm việc gì thì không bao giờ bỏ cuộc. Thế là tôi và bố suốt 1 tuần trời như ngồi trên đống lửa vì phi vụ giảm cân của mẹ.
Cũng may sau một tuần thì mẹ bắt đầu đọc được những chế độ ăn uống giảm cân khoa học hơn nên đã dừng lại việc chỉ uống nước và ăn táo kia đi.
Chỉ vì một câu lỡ lời của bố mà mẹ tôi quyết tâm đến như vậy, nhìn thấy mẹ bắt đầu ăn uống bình thường bố mới thở phào nhẹ nhõm. Bố tôi nhìn tôi khóc dở mếu dở nói rằng “chắc bố sợ đến già mất thôi”.
Buồn khi không được bố mẹ chia đất, chồng nói một câu mà tôi cảm kích
Những lời chồng nói khiến đầu óc tôi được mở mang hơn.
Ba tháng trước, mẹ tôi bị bệnh, các anh chị ở quê chuyển bà lên thành phố để được chữa trị tốt hơn. Nhà tôi cách bệnh viện nơi mẹ đang điều trị 15 cây số.
Trong bệnh viện luôn có chị gái tôi túc trực, còn vợ chồng tôi ngày nào cũng thay nhau đến thăm và mang đồ ăn cho hai người. Lúc gia đình xảy ra chuyện, tôi mới biết chồng rất quan tâm đến gia đình vợ. Những hôm tôi mệt, chồng tự đi chợ nấu ăn và mang đồ vào bệnh viện cho mẹ vợ.
Ngày mẹ tôi được xuất viện, chồng tôi còn nhiệt tình giữ bà ở lại an dưỡng vài tháng. Mẹ ở chơi với chúng tôi được một tuần, sau đó nhớ nhà nên đòi về. Trước khi về, chồng tôi đích thân đi mua thuốc và đồ ăn bổ dưỡng cho mẹ vợ. Lúc thấy chồng mua quá nhiều đồ đắt tiền, tôi hỏi hết bao nhiêu nhưng anh không chịu nói.
Chồng bảo chúng tôi làm việc ở xa, không thể chăm sóc mẹ lúc ốm đau nên bỏ ra chút tiền mua thuốc bổ biếu mẹ đáng là gì. Khi mẹ ra về, chồng tôi còn đưa biếu bà 10 triệu khiến tôi rất hạnh phúc, không ngờ anh ấy lại là người tâm lý thế.
Mẹ về được vài ngày, chồng tôi bảo từ tháng sau chúng tôi sẽ biếu bà nội và ngoại mỗi người 2 triệu để chi tiêu sinh hoạt hằng ngày. Bố mẹ hai bên đều lớn tuổi, chẳng biết sống được bao lâu nữa, đợi đến khi nhiều tiền mới báo hiếu thì họ không còn trên đời nữa. Những điều chồng nói rất có lý và tôi đã ủng hộ.
Ngày hôm qua, mẹ gọi điện báo tin nói là rất vui khi vợ chồng tôi biếu tiền. Nhân tiện đó, mẹ nói đã cắt mảnh đất bên cạnh cho vợ chồng anh trai tôi xây nhà. Còn ngôi nhà mẹ đang ở sẽ cho con trai của chị gái tôi. Mẹ nói là chị gái tôi số khổ, lấy nhầm chồng, giờ phải mang con về nhà ngoại sống. Mẹ mà không cưu mang mẹ con chị ấy thì hai người còn khổ nhiều.
Những lời mẹ nói làm tôi rất buồn, sau đó tôi nói với chồng về việc chia tài sản không công bằng của mẹ. Tôi bảo anh chị chưa bao giờ bỏ tiền ra phục vụ mẹ, thế mà được chia đất. Còn vợ chồng tôi tốn rất nhiều tiền trong đợt mẹ bị bệnh vừa rồi mà không được chút tài sản nào.
Chồng tôi nói các anh chị chưa có nhà, tôi có nhà cao cửa rộng còn bon chen làm gì chút đất. Anh bảo vợ phải nghĩ thông thoáng ra, đừng so đo với anh chị em trong nhà mà mất hết tình thân.
Những lời chồng nói làm đầu óc tôi được đả thông. Tôi đã không lấy nhầm chồng, anh là con người đạo đức nhất mà tôi từng biết. Cảm ơn chồng vì đã có anh đã đồng hành trong suốt cuộc đời này!
Mẹ luôn xem tôi là cái bóng của anh trai kể từ sau ngày anh mất Tôi hiểu nỗi đau trong mẹ là rất lớn, thế nhưng chẳng lẽ tôi không thể sống cuộc sống của chính mình sao? Tôi và anh trai chỉ sinh cách nhau hai năm. Mẹ sinh anh vất vả vô cùng vì sức khoẻ của anh anh không tốt từ khi mới ra đời. Anh tôi liên tục ốm đau, bệnh viện chẳng khác...