Mẹ tôi là vợ lẽ
Cuộc đời tôi đã bắt đầu từ khi đó. Một cuộc đời thiếu đi tình thương yêu của người cha. Tôi được biết bố tôi đã có một người vợ và có được hai người con trai. Bố tôi là người lái xe cho công trường xây dựng, còn mẹ tôi là công nhân tại công trường đó.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình làm nông ở Bắc Bộ, tuổi thơ tôi gắn liền với nhiều nỗi buồn hơn là nhiều niềm vui, và quả thực cho đến bây giờ nỗi buồn đó vẫn đang hiện hữu và theo tôi từng ngày, từng giờ. Có thể nói rằng tôi là một người với quá khứ thật đáng thương, từ khi còn nhỏ đã thiếu đi một nửa tình thương yêu nơi cha mang lại.
Tôi được mẹ kể lại rằng ngày tôi được một tuổi, mẹ bồng tôi vào trong nam để lập nghiệp, và cuộc đời tôi đã bắt đầu từ khi đó. Một cuộc đời thiếu đi tình thương yêu của người cha. Tôi được biết bố tôi đã có một người vợ và có được hai người con trai. Bố tôi là người lái xe cho công trường xây dựng, còn mẹ tôi là công nhân tại công trường đó.
Tại đây bố mẹ tôi đã gặp nhau, trải qua những tháng năm thì sinh ra tôi. Tôi được sự chở che, thương yêu từ nơi cha mẹ được khoảng một năm thì theo mẹ vào nam vì mẹ phải theo công trường. Sau một năm kể từ khi tôi được sinh ra, tôi được mẹ nuôi nấng với thật nhiều tình thương yêu.
Tôi nhớ rằng tôi đã phải cùng mẹ phiêu bạt ở rất nhiều nơi tại các tỉnh thành phía nam. Mẹ tôi là công nhân nề bê tông, và công trình mẹ tôi theo là công trường thủy lợi. Công việc của mẹ tôi thật nặng nhọc bởi luôn ẩn chứa nhiều nguy hiểm và sự độc hại cho sức khỏe từ việc khoan đá, nổ mìn đến việc bốc vác xi măng, cát đá…
Cuộc sống nay đây mai đó của hai mẹ con tôi vẫn cứ tiếp diễn. Tôi vẫn còn nhớ như in rằng thuở nhỏ, vì mẹ tôi phải đi làm mà tôi phải ở nhà một mình cũng có khi thì mẹ tôi gửi tôi ở các nhà hàng xóm. Hằng ngày cứ mỗi buổi sáng, mẹ tôi thường thức dậy sớm, đi chợ, nấu cơm và để phần cơm cho tôi. Mẹ tôi thường bỏ cơm và thức ăn vào trong cái cặp lồng rồi ủ vào trong chăn cho tôi, bởi vào sáng sớm thì tôi chưa ngủ dậy, rồi đến trưa tôi mở cơm và thức ăn ra để ăn. Mẹ tôi thường làm từ sáng đến tận tối mịt mới về nhà, nhiều khi phải đổ bê tông hay nổ mìn thì đến tận khuya khi tôi đã đi ngủ mẹ tôi mới về.
Mẹ tôi thật chịu thương chịu khó, nhìn mẹ tôi lam lũ, quần quật cả ngày để cho tôi có cơm ăn, có áo mặc, để có thể sống và bước đi mà tôi lại càng thương mẹ nhiều. Mẹ tôi đã phải hy sinh cho tôi rất nhiều, mẹ đã phải đánh đổi cả thanh xuân, cả hạnh phúc của mình để dành cho tôi.
Tôi biết rằng mẹ tôi không phải là người sống dựa dẫm, mẹ luôn đứng dậy và bước tiếp bằng chính nghị lực phi thường của mình. Đã bao lần mẹ tôi phải nhịn ăn, nhịn mặc để dành lấy miếng cơm, manh áo cho tôi, chăm sóc cho tôi thật chu đáo từ miếng ăn đến giấc ngủ. Ngày lại ngày cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, tôi nhớ là hồi còn nhỏ tôi đã phải chuyển trường học rất nhiều lần, có khi học ở trường này được một năm thì lại phải chuyển trường khác, và cũng từng đó lần mẹ tôi phải chạy đôn, chạy đáo để lo trường học cho tôi, từ các tỉnh Tây Ninh, Ninh Thuận, Bình Thuận, Lâm Đồng…
Video đang HOT
Mẹ luôn nói với tôi rằng đời của mẹ đã khổ nhiều rồi, đời mẹ đã không được đi học nên cuộc sống vất vả, khổ cực vì thế mà đời con phải được đi học, phải học để cho cuộc sống sau này đỡ vất vả. Cuộc sống sau này được sung sướng hơn đời của mẹ. Từng câu, từng chữ của mẹ vẫn hằn in trong tâm trí tôi, và tôi cũng vẫn phải học, học cho thành đạt để không phụ lòng mong mỏi từ nơi mẹ. Nhiều khi thấy mẹ thức khuya, thấy mẹ trằn trọc suy nghĩ về số phận, về cuộc đời tôi thấy mẹ thật đáng thương.
Cuộc sống tại công trường của hai mẹ con tôi vẫn tiếp diễn mặc cho vòng xoáy xô bồ của của cuộc sống. Hằng ngày mẹ tôi vẫn đi làm, còn tôi thì còn nhỏ chỉ biết cắp sách đến trường và quả thực mẹ tôi là một người mà công trường luôn ngưỡng mộ. Bởi
mẹ tôi chịu thương chịu khó, một mình mẹ tôi nuôi nấng cho tôi, vừa phải đi làm vừa phải quán xuyến mọi công việc gia đình mà không cò người chồng bên cạnh.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi đã lớn lên trong sự đùm bọc chở che từ phía người mẹ thương yêu, đến một ngày nọ thì bố tôi vào trong này và bảo mẹ con chúng tôi về ngoài Bắc để sống. Lúc đó tôi cũng hơi giật mình, tự nhủ tại sao ngày trước thì bố tôi không đón mẹ con tôi về nhà mà mãi đến tận lúc tôi đã lớn thì bố tôi mới nói. Bố tôi không nói ra tuy nhiên tôi có thể đoán được vì người vợ cả của bố tôi do bị bệnh nặng đã qua đời. Bố mong muốn mẹ con tôi về ngoài Bắc để đoàn tụ cùng gia đình.
Lúc đó trong lòng mẹ con tôi vui buồn lẫn lộn. Thứ nhất vì cả hai bố mẹ tôi cũng đều đã có tuổi, bản thân mẹ tôi thì là vợ bé của bố tôi, bây giờ mà cả gia đình tôi về ngoài Bắc thì sẽ không tránh khỏi những lời dị nghị từ mọi người ngoài đó. Thứ hai là sau bao năm xa cách giờ me con tôi mới gặp lại bố tôi, có thể nói là điều mà trước đây tôi không thể nghĩ đến, không biết là sau này như thế nào, cuộc sống sẽ ra sao, có được niềm vui và hạnh phúc hay không.
Mẹ tôi thì vẫn quan niệm rằng nếu mai này khi mình có tuổi thì sẽ về quê ngoại để sống chứ không về bên nội. Mẹ tôi thương tôi, mẹ muốn tôi có bố để sau này có chỗ để lui tới, có bố để bố thương yêu chăm sóc. Cuối cùng thì mẹ tôi cũng đưa ra quyết định là chấp nhận về bên nội để sống với bố tôi, còn tôi thì lúc đó tôi đang học cao đẳng nên không thể chuyển trường về ngoài bắc học được. Và thế là chỉ mình mẹ tôi theo bố tôi về ngoài đó, còn tôi vẫn ở lại trong này học hành.
Rồi mẹ tôi về ngoài Bắc sống với bố tôi, và điều không mong muốn cũng đã xảy ra. Mặc dù bố tôi vẫn hết lòng thương yêu mẹ tôi thế nhưng đối với một số người trong gia đình thì không. Dường như mẹ tôi luôn phải sống trong búa rìu dư luận rằng đã cướp
chồng của người khác, mẹ tôi đã phá vỡ hạnh phúc trong gia đình. Thế nhưng mọi người đâu biết rằng mẹ tôi đã phải vất vả, đã phải chịu nhiều thiệt thòi biết dường nào, thân phận của người vợ lẽ với đứa con thơ.
Mẹ tôi vẫn tiếp tục sống, vẫn phải chịu đựng, vẫn phải nhẫn nhịn hết tất cả vì tôi, mặc cho các dì, các cậu và mọi người bên ngoại vẫn kêu gọi mẹ con tôi về quê ngoại để sống cho bớt khổ. Mẹ tôi vẫn mong tôi có được bố, được mẹ quan tâm, lo lắng, nếu như về quê ngoại để sống bây giờ thì tối lửa tắt đèn thì cũng chỉ có hai mẹ con mà thôi.
Mẹ tôi vẫn là như vậy luôn nhận lấy vào thân mình những nỗi buồn, những áp lực từ cuộc sống này mang lại để cho tôi được sống với một cuộc sống được trọn vẹn niềm thương yêu. Có lẽ điều làm cho mẹ tôi vui nhất là khi tôi lập gia đình, chứng kiến cảnh con mình thành gia lập thất thì mẹ tôi bớt đi được nỗi lo lúc nào cũng đau đáu bên mình là không biết con mình rồi đây sẽ ra sao, có ai thương yêu con mình bằng mình hay không.
Và vợ tôi chính là đáp án cho những trăn trở đó. Vợ tôi là người đã giúp mẹ tôi thương yêu, chăm sóc cho tôi từng bữa cơm, từng giấc ngủ, luôn sẽ chia vui buồn tâm sự cùng tôi. Nhưng niềm vui ngự trị chỉ khoảng một thời gian ngắn, chẳng lâu sau khi tôi lập gia đình, người mẹ thương yêu của tôi đã mãi rời xa tôi. Mẹ tôi qua đời vì căn bệnh ung thư phổi, mặc dù đã nhận được sự cố gắng tận tình cứu chữa của các bác sĩ. Tôi không hiểu tại sao cuộc đời lại quá bất công cho mẹ tôi. Mẹ tôi chưa tận hưởng được niềm vui, chưa được sống một cuộc sống yên lành, hạnh phúc thì đã rời khỏi cuộc đời này để về với tổ tiên.
Điều làm tôi trăn trở và luôn áy náy là bản thân tôi chưa báo đáp chữ hiếu dành cho mẹ, chưa đền đáp công ơn nuôi dưỡng cho mẹ vậy mà mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Có lẽ suốt cuộc đời này tôi không thể nào nguôi ngoai được những lời mẹ tôi
dặn, khi căn bệnh của mẹ tôi đã đến giai đoạn cuối. Mẹ tôi vẫn luôn mong mỏi ở tôi phải ráng học hành cho thành đạt, phải cố gắng đứng dậy bằng chính nghị lực của bản thân mình. Mẹ tôi không nghĩ đến bệnh tật đang hành hạ mẹ từng phút, đang gây đau đớn tột cùng đến bản thân mà chỉ nghĩ đến tôi, mẹ luôn lo lắng cho tôi mà thôi.
Niềm đau vô bờ khi tôi chứng kiến mẹ nằm đó mặc cho mọi người kêu khóc, tiếc thương. Tôi đã mất đi mẹ, một người mẹ vô cùng quan trọng trong cuộc sống của tôi, một người luôn hy sinh tất cả vì đứa con mình. Càng xót xa hơn khi mẹ tôi ra đi khi chưa thấy mặt cháu nội của mình.
Giờ đây mẹ đã không còn nữa, nỗi đau vẫn là nỗi đau, song với tôi, với gia đình mẹ vẫn luôn sống mãi, hình ảnh người mẹ luôn cặm cụi từng ngày từng giờ tần tảo nuôi con không lúc nào có thể vơi đi trong tâm trí. Cháu nội của mẹ đã chào đời, đã và đang sống trong tình thương yêu của hai vợ chồng tôi.
Vợ chồng tôi luôn tự nhủ với nhau rằng hãy yên lòng mẹ ơi, chúng con sẽ cố gắng sống tốt theo di nguyện của mẹ. Chúng con sẽ còn gặp lại mẹ ở thế giới bên kia để kiếp sau chúng con vẫn là con của mẹ, được chăm sóc cho mẹ, được báo đền công ơn dưỡng dục của mẹ bấy lâu.
Theo Vietnamnet
Phải làm người thứ ba dù có con với anh?
Biết Nam có vợ nhưng tôi vẫn yêu anh. Đó là điều điên rồ nhất mà tôi từng làm trong đời mình.
Có lẽ do lúc ấy tôi đã quá lứa lỡ thì nên gặp anh lần đầu, tôi đã say mê, muốn trao cho anh tất cả. Tôi nói với Nam: "Em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến gia đình anh. Xin anh hãy để cho em được yêu anh một cách tự nguyện, không đòi hỏi".
Mới đầu Nam còn ngần ngừ, nhưng sau đó anh cũng xiêu lòng. Và chúng tôi đã có những ngày tháng êm đềm bên nhau cho đến khi tôi tha thiết van xin anh cho tôi một đứa con. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng một người phụ nữ không chồng, khi về già sẽ rất buồn. Nếu có được một đứa con thủ thỉ thì sẽ bù lại được phần nào nỗi trống vắng những khi tuổi già xế bóng.
Mặt khác, suốt khoảng thời gian có anh, tôi đã nhận ra rằng anh không hề yêu tôi. Đó là sự thật hiển nhiên. Anh chỉ cần tôi những lúc vợ chồng anh hục hặc, những lúc bị stress trong công việc hay đơn giản chỉ là những khi anh muốn thay đổi hương vị trong cuộc gối chăn. Nhưng tôi thì khác. Tôi yêu và mong muốn đến cháy lòng có được một đứa con với anh. "Anh đừng lo sem sẽ làm khó dễ. Em hứa sẽ không bao giờ hé môi cho bất cứ ai"- tôi nài nỉ.
Kết cục thì tôi cũng được toại nguyện. Khi biết tôi mang thai, anh có chút lo lắng. Thế nhưng khi tôi quả quyết rằng anh sẽ chẳng liên can gì đến đứa bé, nó chỉ là con của riêng tôi; thậm chí nếu anh muốn, tôi sẽ rời xa thành phố... thì anh yên tâm hoàn toàn. Kể từ lúc biết chắc mình có con, tôi nghĩ có lẽ mình không cần người đàn ông ấy nữa. Tôi đủ mạnh mẽ để làm một người mẹ đơn thân như cách người ta hay nói bây giờ.
Kết cục thì tôi cũng được toại nguyện. Khi biết tôi mang thai, anh có chút lo lắng. (Ảnh minh họa)
Nghĩ là vậy nhưng thực tế lại khác. Khi mang bầu, có những cơn thèm bất chợt giữa đêm hôm khuya khoắc hay khi trời đang giông mưa, bỗng thấy cần quá một người đàn ông bên cạnh. Khi hôi cơm tanh cá, mệt mỏi chẳng muốn làm gì, bỗng thấy thèm một sự an ủi vỗ về... Cứ thế, sự khát thèm như một liều thuốc độc bào mòn lý trí. Tôi bắt đầu nhắn tin, gọi điện, thậm chí đến tận nơi anh làm việc để tìm.
Tôi bắt đầu đày ải Nam trong sự ghen tuông, đố kỵ với người vợ danh chính, ngôn thuận của anh. Điều khiến anh phải chấp nhận những cơn mưa nắng thất thường của tôi chính là đứa con trong bụng. Khi biết đó là con trai, anh rất hào hứng bởi vợ anh chỉ sinh cho anh những "thị mẹt". Tôi nghiễm nhiên cho mình cái quyền được đòi hỏi, mặc cả tình cảm, sự chăm sóc của anh. Dần dần, tôi muốn anh phải trọn vẹn là của mẹ con tôi.
Muốn được như vậy, tôi đã lên hẳn một kế hoạch "bắt cóc" Nam. Tôi bắt đầu gieo nghi ngờ cho vợ anh, đánh tiếng với mẹ anh bằng những tin nhắn vu vơ. Và tôi nói thẳng với anh: "Em muốn có một danh phận vì em chứ không phải vợ anh đã sinh cho nhà anh một đứa cháu trai để nối dõi tông đường". Nghe vậy, mặt anh đỏ lên: "Em quên mình đã hứa những gì rồi hay sao? Nếu biết trước có ngày này, anh đã không nhẹ dạ nghe theo lời em". Tôi cười: "Bây giờ anh hối hận rồi phải không? Nhưng ít ra thì em cũng đã cho anh những năm tháng tuyệt vời. Em phải được đền bù chứ? Nếu anh không muốn ly dị để cưới em thì phải cho mẹ con em một cuộc sống như vợ con anh đang có".
Tôi khủng bố Nam và cả gia đình anh bằng những chiêu trò như thế. Tôi biết chắc là anh sẽ không dám để mọi chuyện đổ bể vì anh còn có địa vị, có các mối quan hệ xã hội phải giữ gìn. Và trên hết, gia đình anh chắc chắn sẽ không vì sợ tốn kém mà để mất mặt.
Thế nhưng tôi đã chờ đợi không phải chỉ một, đôi ngày. Cả tháng nay, Nam không thèm đếm xỉa gì đến mẹ con tôi. Thậm chí tôi nhắn tin, gọi điện anh không trả lời; tôi đến công ty thì anh kêu bảo vệ đuổi tôi về. Cho đến cách nay 3 ngày, anh nhắn tin cho tôi: "Để cho anh yên nếu em muốn tốt đẹp". Tôi thấy trong tin nhắn của Nam có vẻ như đe dọa nhưng tôi không nghĩ ra là anh sẽ làm gì? Và tôi cũng đã mất ăn, mất ngủ từ đó vì phải suy nghĩ tìm cách cách đối phó.
Thế đấy, làm người thứ ba có sung sướng gì đâu? Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu thua? Tôi cũng là một người phụ nữ. Con tôi cũng là con anh, tại sao chúng tôi phải chịu thiệt thòi chỉ vì tôi không phải là vợ trên giấy tờ của anh? Tôi nhất định phải đòi lại quyền lợi chính đáng của mình...
Theo VNE
Vợ tôi đi lấy chồng Ngày mai, vợ tôi sẽ lên xe hoa về nhà chồng, làm vợ của người ta. Giờ phút ấy với vợ mà nói thật thiêng liêng và trọng đại, nhưng với tôi, đó chỉ là một ngày đau khổ và đầy nước mắt. Yêu nhau 3 năm, cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau. Thêm 3 năm nữa, chúng tôi chưa thể có...