Mẹ tôi đang sống hạnh phúc với dượng thì bỗng nhiên bố tôi trở về và muốn chen ngang
Bố tôi bỏ đi biền biệt 12 năm trời nhưng đến khi cuộc sống đang đi vào quỹ đạo thì ông lại trở về và làm nó loạn lên.
Tôi đang học đại học năm cuối, ngoài giờ học trên giảng đường ra thì tôi có nhận gia sư cho một bé gái học lớp 6. Ban đầu tôi dạy 3 bạn nhỏ, chia đều mỗi bạn 2 buổi/tuần. Nhưng về sau vì nhiều lý do nên tôi chỉ dạy mỗi bé An và mẹ của con bé cũng đề nghị hai cô trò học với nhau cả tuần, chỉ nghỉ mỗi thứ bảy, chủ nhật mà thôi.
Việc mẹ bé An muốn tôi dạy thêm nhiều như vậy cũng là vì tâm lý của con bé trở nên bất ổn nhưng lại chỉ chịu tiếp xúc và chia sẻ với một mình tôi mà thôi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi bố mẹ bé An quyết định ly hôn, con bé ở với mẹ nhưng dần dần mẹ bé An nhận thấy rất nhiều chuyện bất ổn trong cuộc sống hằng ngày của con bé. Tôi tiếp xúc với bé An khá nhiều và cũng phần nào hiểu được, thật ra cũng chẳng có gì là lạ, ở cái tuổi này việc bố mẹ ly hôn quả thật là một cú sốc rất lớn với chúng.
Có lẽ vì tôi và bé An có cùng chung hoàn cảnh nên con bé cũng dễ dàng chia sẻ với tôi nhiều hơn, nhất là những điều không dễ dàng gì để nói được với mẹ mình.
Đúng vậy, tôi cũng là một cô gái sống trong hoàn cảnh bố mẹ mỗi người một nơi.
Thế nhưng nếu có gì khác biệt thì bố mẹ bé An chia tay văn minh, họ dù không ở cùng nhau nhưng vẫn có trách nhiệm với con cái. Hằng tuần, tôi đến dạy An học vẫn sẽ có một vài lần gặp bố của bé. Còn kể từ 12 năm trước, ngày bố mẹ cầm quyết định ly hôn của tòa án trên tay, bố tôi liền biệt tăm biệt tích…
Tôi còn nhớ, thời điểm đó tôi cũng tầm tuổi bé An bây giờ, nhỏ hơn một chút. Khi hoàn thiện nốt các thủ tục để còn chuyển hộ khẩu của tôi từ nhà nội sang bên ngoại thì tôi lần đầu ý thức được việc như thế nào là bố mẹ ly hôn. Có lẽ bởi vậy tôi rất hiểu cảm giác của bé An lúc bấy giờ.
3 năm sau khi ly hôn, mẹ tôi quen dượng của tôi bây giờ. Ban đầu cả hai người tuy không giấu giếm mối quan hệ nhưng mẹ tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tiến xa hơn nữa vì phần vì thương con thương cái, phần vì chính bản thân mẹ cũng sợ hãi hôn nhân lắm rồi.
Nhưng rồi thì với sự vun vào của gia đình hai bên và cả sự ủng hộ của tôi, cuối cùng mẹ và dượng cũng nên vợ thành chồng. Sau đó mẹ sinh thêm 2 em trai nữa, thế là tôi vẫn giữ nguyên vị trí được ưu tiên số 1 trong nhà vì là đứa con gái duy nhất mà.
Video đang HOT
Về sau thì tôi sống với ông bà ngoại là chủ yếu vì ông bà cũng có tuổi rồi, các dì đều đã có gia đình riêng nên hợp lý hơn hết là để tôi ở cùng với ông bà. Nói là vậy nhưng thực ra nhà ông bà cũng chỉ cách nhà mẹ với dượng có mấy bước chân mà thôi.
Suốt từ đó, cuộc sống của mẹ con tôi yên ả, nhiều khi tôi cũng cảm ơn vì ở cái tuổi ẩm ương đó, tôi không làm ra hành động gì ảnh hưởng để mẹ và dượng, nếu không thì có lẽ bây giờ tôi sẽ phải hối hận nhiều lắm.
Ấy vậy nhưng cuộc đời luôn có những chuyện mà chẳng ai có thể ngờ. Giữa lúc sóng yên biển lặng, mọi thứ trong cuộc sống đang êm ả trôi đi như vậy thì một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Bố tôi đã trở về sau 12 năm biệt tăm biệt tích.
Đáng lẽ, chuyện bố trở về chỉ nên dừng ở việc ảnh hưởng đến tôi mà thôi vì nói gì thì nói tôi vẫn là con của ông. Thế nhưng lần này trở về ông lại muốn nối lại tình xưa với mẹ tôi.
Dù có là một đứa con nít cũng hiểu rằng đây là chuyện không thể. Chưa nói đến chuyện cảm xúc của con người thì về mặt pháp luật, hiện mẹ tôi là người đã có chồng hợp pháp, bố tôi lấy cớ gì để chen vào?
Ấy vậy nhưng kể từ ngày ông trở về, không một ngày nào mẹ tôi được yên thân. Ông ấy hết nhắn tin cho mẹ nằng nặc đòi quay lại rồi lại nhắn tin xúc phạm dượng tôi. Vẫn chưa đủ, cứ có tí rượu vào ông ấy lại tìm đến nhà ông bà ngoại để mạt sát, chửi rủa…
Ngay bản thân tôi cũng bị ông ấy làm phiền từ trường học đến chỗ dạy thêm. Tôi vốn là đứa khá nhút nhát nên khi sự việc xảy ra tôi chỉ biết đứng đơ người chẳng thể kịp phản ứng lại gì. Bao năm qua dù có chút thiệt thòi vì không được gần bố nhưng tôi luôn được dượng và mọi người trong nhà yêu thương bảo vệ. Hơn nữa, đây lại là bố đẻ của mình, tôi thật sự không biết phải phản ứng thế nào đây.
Gần một tháng nay từ nhà ông bà đến nhà mẹ tôi đều rất đau đầu vì chuyện này, cũng may dượng thương mẹ nên ông chỉ nghĩ đến việc cố gắng bảo vệ vợ con thôi chứ chẳng quan tâm kẻ gây rối kia là chồng cũ của vợ mình.
Gia đình chúng tôi thậm chí đã phải báo công an nhưng chỉ được vài hôm lại đâu vào đấy vì quả thật ngoài gây phiền phức ra thì bố tôi chưa làm gì để pháp luật có thể can thiệp vào.
Ông bà ngoại tôi mệt mỏi đến độ muốn bán quách nhà đi ở chỗ khác cho xong nhưng quả thật đấy không phải biện pháp có thể trị được gốc rễ vấn đề. Cho đến thời điểm này, gia đình tôi vẫn chưa thể tìm được cách nào có thể khiến bố tôi từ bỏ và không làm phiền chúng tôi nữa…
Bỏ bằng đại học, tôi hối hận khi đi theo tiếng gọi của tình yêu
Nhiều lúc, tôi chạnh lòng nghĩ đến tấm bằng đại học đang nằm sâu nơi góc tủ. Có khi tôi nhớ đến bố mẹ, chắc họ vẫn nghĩ con gái mình đang sống vô cùng hạnh phúc.
Tốt nghiệp đại học, tôi đưa người yêu về quê gặp bố mẹ và xin phép cưới. Bố không nói gì nhiều, chỉ hỏi hai đứa đã nghĩ kỹ chưa. Cưới xin là chuyện cả đời, không được theo cảm tính rồi quyết định vội vàng.
Nhưng mẹ thì khác. Mẹ nói chuyện rất lâu, phân tích cho tôi hiểu, lấy chồng tức là mình sẽ phải làm vợ, làm mẹ, làm dâu, có nhiều lo toan mà tuổi trẻ không để tâm đến.
Mẹ bảo, nhà tôi sống ở quê đơn giản, người ta thành phố lại giàu sang, khó hòa nhập. Trong khi tôi vừa ra trường, còn chưa xin được việc làm, về làm dâu khác gì ăn bám, dễ bị coi thường.
Tôi gạt đi bởi mọi thứ tôi đều đã nghĩ đến. Anh hơn tuổi tôi, đã đi làm, nhà có điều kiện kinh tế nên việc chồng hỗ trợ vợ là bình thường. Khi thu xếp mọi việc ổn, tôi đi làm cũng không muộn.
Nếu không lấy anh ấy, tôi sẽ khó kiếm được ai yêu thương mình như thế. Nhà anh ấy cũng rất quý người, vui vẻ, dễ chịu.
Tôi một mực tin tưởng vào lựa chọn của mình. Bố mẹ nói gì, tôi cũng cho rằng, ông bà suy nghĩ quá nhiều.
Từ ngày có con, anh bắt đầu thay đổi, trốn tránh phụ vợ làm việc nhà và chăm con nhỏ (Ảnh: Freepik).
Giai đoạn đầu của hôn nhân đúng như tôi tưởng tượng. Vì tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn nên được lòng bố mẹ chồng. Anh cũng rất chiều chuộng tôi. Nhưng thời gian hạnh phúc không kéo dài được bao lâu.
Từ ngày có con, anh bắt đầu thay đổi. Anh lấy lý do mẹ chưa từng bắt làm gì để trốn tránh phụ vợ việc nhà, chăm con nhỏ. Ngoài thời gian đi làm, cứ về đến nhà, anh lại ôm điện thoại chơi điện tử.
Khi tôi càu nhàu, anh giận dỗi, lấy lý do đi làm mệt còn bị vợ gây thêm áp lực, rồi bỏ đi chơi với bạn bè. Những lần anh đi thâu đêm diễn ra ngày càng nhiều. Anh bỏ mặc tôi tự lo toan mọi việc, thậm chí lương tháng cũng lâu lắm không đưa.
Mọi việc chợ búa tôi đều phải ngửa tay xin mẹ chồng. Mặc dù bà không phàn nàn, tôi vẫn thương cho phận mình. Hóa ra chồng tôi bản chất là người đàn ông trong hình hài đứa trẻ, được mẹ chăm chút từ bé nên ham chơi, lười làm, không có ý chí phấn đấu.
Bố mẹ muốn anh lấy vợ sớm với hy vọng sẽ tu chí làm ăn hơn. Vì vậy, từ ngày về làm dâu, mẹ chồng thường xuyên ngọt nhạt, khuyên tôi không cần vội đi làm.
Quả thật, tôi sống ở nhà chồng không phải lo kiếm tiền, nhưng vô cùng vất vả với những việc không tên. Từ lúc mở mắt ra đến lúc nhắm mắt lại là chăm con, dọn dẹp, chợ búa, cơm nước cho cả đại gia đình.
Tôi vất vả như vậy nhưng ai cũng nghĩ là chuyện đương nhiên, chẳng coi trọng hay công nhận. Nhiều lúc, tôi chạnh lòng nghĩ đến tấm bằng đại học đang nằm sâu nơi góc tủ. Có khi tôi nhớ đến bố mẹ mình, chắc họ vẫn nghĩ con gái đang sống vô cùng hạnh phúc.
Một hôm, con gái tôi bị sốt, cứ khóc mãi không nín. Chồng nói có mỗi việc ở nhà chăm con cũng không xong, trong khi anh đi làm đã đủ mệt mỏi.
Tôi chán nản thở dài: "Anh thấy em có được ngồi chơi lúc nào không? Em đang bận nấu cơm, con khóc thì dỗ con cho em. Nó là con của mình em à?".
Chỉ có thế mà anh tát tôi mạnh đến độ choáng váng đầu óc. Tôi ôm con ngồi khóc, muốn từ bỏ cuộc sống này nhưng không biết phải làm thế nào.
Tôi không có công việc, không có tiền tiết kiệm, không dám làm phiền bố mẹ vì thấy xấu hổ. Kết quả này bố mẹ đã cảnh báo từ trước nhưng tôi cố tình chuốc lấy, giờ không dám quay về làm gánh nặng cho bố mẹ.
Cảm thấy quá buồn chán, tôi xin phép bố mẹ chồng đưa con về nhà ngoại. Vừa vào đến cổng, nhìn thấy bố mẹ, tôi òa khóc. Bao ấm ức, tủi thân, tôi trút hết lên vai áo mẹ.
Mẹ nghe kể mà không kìm được nước mắt vì thương con. Bố xót con gái, ngồi chết lặng trên ghế, thốt lên: "Về đây, bố mẹ nuôi. Có bằng cấp, có sức khỏe không lo không sống được". Nghe vậy, cả mẹ và tôi đều bình tĩnh trở lại.
Giống như người đang lênh đênh trên biển chợt nhìn thấy bờ, tôi thấy lòng nhẹ nhõm và vững tâm hơn.
Tôi quyết định xin phép bố mẹ chồng. Tôi sẽ ly hôn với người chồng vô trách nhiệm để có cuộc sống xứng đáng hơn.
3 điều phụ nữ nên giữ bí mật nếu muốn sống hạnh phúc Không công khai 3 điều này chính là bước đơn giản nhất để bắt đầu cuộc sống thảnh thơi, không nhiều chuyện rắc rối. Không thể phủ nhận một sự thật rằng mạng xã hội giúp mọi người kết nối và chia sẻ về cuộc sống với nhau dễ dàng, nhanh chóng hơn. Những cái thả tim hoặc những lời bình luận an...