Mẹ ruột khóc lóc vật vã gây sức ép bắt em b.ỏ chồn.g
Ba mẹ ruột nói với em rằng anh là người đà.o m.ỏ, moi tiề.n, chỉ biết ba mẹ của anh. Mẹ em rất buồn, ngày nào cũng khóc. Mẹ khóc hơn 3 tháng nay như thế. Thậm chí mẹ nói em ngu và đòi t.ự t.ử.
Em là người đứng giữa một bên là mẹ ruột, một bên là chồng. Vì thế, em rất rối trí. Suốt ngày em không làm được việc gì.
Em đã lấy chồng mới được 7 tháng nay nhưng giờ em định chia tay chồng. Chồng em là người đàn ông gia trưởng, rất yêu thương gia đình (ba mẹ của anh) và luôn gây cho em những áp lực về tài chính.
Anh là người tài giỏi trong công việc, rất nhanh nhẹn và thông minh. Gia đình chồng khó khăn hơn gia đình em. Ba mẹ anh nghề nghiệp không ổn định, lại không có ruộng vườn gì nhiều, không lương hưu.
Còn em có nghề nghiệp ổn định. Em ở nhà mẹ đẻ ở thị xã Vĩnh Long. Anh đang làm ở Cần Thơ. Ba mẹ chồng em thì đang ở huyện khác của Vĩnh Long.
Lúc hai đứa mới cưới, tiề.n lễ đen (nạp tài) của đằng nhà trai được ba mẹ chồng em đưa cho nhà gái là 6 triệu. Nhưng sau đó, anh đề nghị trích ra 1 triệu mua sắm quần áo cho ba mẹ chồng, 1 triệu mua sắm quần áo cho ba mẹ vợ. Anh nói là muốn thể hiện tình cảm với ba mẹ 2 bên.
Rồi tiề.n mua nhẫn cưới, anh đề nghị hai đứa chia đôi. Nhưng chiếc nhẫn cưới ấy lại do nhà trai đem qua nhà gái vào ngày cưới. Lễ vật nhà trai mang đi ăn hỏi, họ toàn mua loại rẻ nhất.
Rồi đêm tân hôn của hai vợ chồng, ba mẹ chồng cho vợ chồng em ngủ chăn đệm cũ (đã sử dụng hơn 1 năm). Tất cả những điều này khiến ba mẹ em cảm thấy bị co.i thườn.g nên họ rất giận nhà chồng.
Sau khi cưới, anh muốn gửi tiết kiệm vào tài khoản ngân hàng. Anh nói thẳng với em thẳng rằng: mỗi tháng anh bỏ vô 2 triệu, em bỏ vô 2 triệu làm tài khoản chung.
Rồi 1 lần anh và em về nhà ngoại thăm ông bà ngoại em. Em đã mua sữa cho ông bà rồi, nhưng anh muốn biếu ông bà 500 ngàn. Điều đáng nói ở đây là anh bảo em đưa 250 ngàn, anh đưa 250 ngàn biếu cụ.
Mỗi tháng anh cho em Út của anh đi học 1 triệu đồng. Còn với em thì anh luôn bảo thu nhập chia đôi để phụ anh. Chưa hết, anh lại mong em phải thường xuyên quan tâm, về quê thăm ba mẹ anh ở dưới quê. Nhưng thật sự em thấy chán nản.
Chủ nhật em phải làm thêm nên có 1 lần em không rảnh để đi đám giỗ nhà ngoại anh (không tổ chức tại nhà anh) thì anh trách móc, nói em ham tiề.n. Anh luôn nhắc em: “Vợ chồng mua cho gia đình 2 bên đều nhau. Cho bên này cái gì thì bên kia cái đó”.
Video đang HOT
Ngoài tất cả những điều này ra thì anh rất sốt sắng giúp đỡ, chia sẻ với em khi em có gì khó khăn, bận rộn. Đến thời điểm này, anh đã nghĩ lại và không còn chia đôi tiề.n bạc với em nữa, không bắt em làm bất cứ điều gì. Anh đi làm bao nhiêu tiề.n lương bao nhiêu đều đưa cho em giữ hết.
Nhưng có vẻ như tất cả sự thay đổi của anh đã muộn. Ba mẹ em đã không còn tin tưởng anh nữa. Vì thế ba mẹ em cứ kêu em nên ly dị anh (tụi em chưa có con). Anh thì năn nỉ em, nói là anh đã sửa đổi, anh biết anh sai. Nhưng ba mẹ em nghĩ: tính tình khó đổi.
Ba mẹ ruột nói với em rằng anh là người đà.o m.ỏ, moi tiề.n, chỉ biết lo cho ba mẹ của anh. Mẹ em rất buồn, ngày nào cũng khóc. Mẹ em khóc hơn 3 tháng nay như thế. Thậm chí mẹ nói em ngu và mẹ đòi t.ự t.ử.
Em không biết có còn yêu anh hay không, nhưng nhìn ba mẹ như vậy thì em rất khổ sở. Còn anh, lúc nào anh cũng muốn gặp em. Nhưng giờ vợ chồng em gặp nhau thì phải gặp lén lút vì sợ mẹ em biết. Vợ chồng gặp nhau mà chẳng khác nào trốn đi gặp “bồ nhí”. Lúc nào em cũng rất sợ.
Nhiều lúc mẹ thấy em vẫn gặp gỡ chồng nên lại buồn khóc làm em thấy chán nản. Em không vui trước mặt anh thì mẹ em không buồn nhưng anh lại giận em. Em vui với anh thì mẹ em trách móc.
Hai tuần nay, mẹ em còn bỏ nhà đi. Không đêm nào bà ở nhà với ba con em (em ở chung với ba mẹ đẻ) mà không khóc vật vã.
Em là người đứng giữa một bên là mẹ ruột, một bên là chồng. Vì thế, em rất rối trí. Suốt ngày em không làm được việc gì.
Giờ nghĩ tới việc em “tái hôn” hay “ở vậy” suốt đời thì em cũng phân vân lắm. Em sợ tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Em đã có một đời chồng thì “người sau” có chấp nhận em không? Em nên làm gì đây mọi người?
Em cám ơn sự chia sẻ chân thành từ tất cả mọi người!
Theo VNE
"Nếu sợ yêu tốn kém, một chút tình cũng đừng hòng mong có"
Đàn ông chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém, sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được.
Thân gửi Đàn ông chớ dại gái - tác giả bài viết "Đấy, mình cao giá nên cũng được nhận món quà đắt giá".
Tôi viết những dòng này khi đọc đến câu "Thật bất công quá mức" của anh. Nhưng thiết nghĩ dù gì cũng nên tôn trọng và suy nghĩ thật công tâm cho những lý lẽ mà người đàn ông tôi cho rằng "vô cùng ích kỷ" đã viết ra. Thế nên tôi đã quay lại đọc và cố gắng nuốt hết mớ lập luận khiến tôi thấy anh không chỉ ích kỷ, mà còn vô cùng hoang tưởng.
Tôi bỗng dưng thấy sợ hãi nếu một ngày nào đó anh hay ai đó giống anh dùng vẻ ngoài "sang chảnh" và xấp tiề.n "không biết là nhiều đến bao nhiêu" khuyến mãi thêm vẻ hiền lành, đạo mạo và lịch thiệp để theo đuổi tôi hay bất kỳ một cô gái bình thường nào khác.
Và điều khủng khiếp hơn là tôi hay cô gái xấu số nào đó không biết người đàn ông cũng ra dáng phẩm hạnh đó lại là người viết ra những điều mà bất cứ người con gái nào đọc được cũng cảm thấy khin.h b.ỉ.
Anh chỉ mới đi SH, anh mới chỉ đủ hào phóng để tặng một cái thẻ điện thoại 200 nghìn cho người mới quen. Và như những gì tôi nghĩ chắc anh cũng chỉ là một chàng thanh niên trẻ có chút thành công (với điều kiện những thứ mà anh đang có không phải là của ba mẹ hay anh chị anh cho).
Con gái chúng tôi đúng là thích hoa, thích quà. Tôi nghĩ điều đó chẳng có gì sai. Người con gái nào cũng muốn được yêu thương và việc tặng quà không hề có ý nghĩa là bòn rút, hôi của hay tham lam gì cả (Ảnh minh họa)
Nhưng những gì anh có và những điều anh nghĩ làm tôi có cảm tưởng như đang đọc một bài viết của người có tài sản cỡ vài trăm nghìn đô ấy chứ. Xin lỗi, thứ anh có so với nhiều người đàn ông bên ngoài bây giờ tôi gặp chẳng có gì nổi bật hơn, nhưng tư tưởng của anh thì quả thật là "ánh hào quang sáng chói" trong mắt mọi người. Kiểu như ánh đèn pin bình thường nhưng cứ chăm chăm rọi thẳng vào mắt người khác khiến ai cũng sợ chẳng dám nhìn ấy ạ!
Đầu tiên, anh nói là anh tin rằng: "Bạn yêu ai không quan trọng. Quan trọng là bạn yêu người đó trong bao lâu". Có lẽ vì anh nghĩ yêu ai không quan trọng, nên cuộc đời bạn đến nay chỉ gặp những người không ra gì. Một cô gái chỉ vì 200 ngàn để cho anh sờ mó khắp cơ thể thì thái độ và biểu hiện của cô ấy nếu có cố gắng chắc cũng không thanh cao được là bao. Và tôi chắc anh nhìn thấy điều đó nên mới buông lời "tán tỉnh bâng quơ".
Bản thân anh biết người đối diện không hề có nhân phẩm, anh lại tự trêu ghẹo, tự nộp tiề.n để được sờ mó, rồi lại buông lời khinh miệt kiểu như "Đời là thế, ông mày bỏ tí tiề.n ra là lòi mặt chuột ngay". Nói thật, anh nên đổi bút danh đi, nói về dại gái chắc anh là số một rồi đấy.
Ngay từ lúc bắt đầu anh đã tự hạ thấp bản thân mình rồi thì còn trách ai không có đạo đức. Anh biết người ta tham tiề.n mà tự dâng ra, rồi trách sao người ta lại lấy? Vì anh mãi mãi chỉ chăm chăm nhìn vào những người chăm chăm nhìn vào những thứ anh có - dù nó chẳng là gì - nên mãi mãi banh cũng không tìm được cho mình một người yêu đúng nghĩa.
Anh yêu chính anh. Anh cho rằng anh rất cao sang? Anh cho rằng ai vây quanh anh cũng chỉ vì thứ anh đang ve vãn nên sẽ chẳng bao giờ có được một tình yêu thật lòng vì chính anh chẳng bao giờ chân thành cả.
Đàn bà có nhiều hạng đàn bà, đàn ông cũng có nhiều hàng đàn ông. Anh khư khư giữ tiề.n của anh rồi hàng ngày ôm cái suy nghĩ nông cạn của mình và tìm đến với những người không ra gì mà đán.h đồng hết thảy con gái đều xấu xa như vậy. Có bao giờ anh dừng nghĩ rằng bản thân anh có tiề.n không?
Có bao giờ anh thử dẹp cái suy nghĩ hẹp hòi và lối mòn ấy để gặp gỡ và cư xử chân thành với những người khác không? Hay có bao giờ anh ngừng việc lấy tiề.n ra để thử người khác không? Nếu anh chưa từng, và sẽ giữ mãi tư tưởng ấy, thì xin chào mừng anh đến với "hội những người đàn ông hoang tưởng".
Anh nói: "Nhiều em gái tỏ ra thùy mị, dịu dàng lúc mới làm quen. Chúng tôi lại phải sấn tới lên lịch hẹn hò với em gái nhiều hơn nữa. Đồng nghĩa với ví tiề.n của đàn ông theo đó mà cạn vơi. Nếu chỉ chi trả tình phí thông thường thì e rằng đến mùa hoa quýt cũng chẳng xích lại gần hơn được với các em". Chắc anh có thói quen ghi chép và tính toán tình phí để sau khi chia tay ngẫm nghĩ coi vố này anh mất bao nhiêu tiề.n nhỉ? Hay là ghi lại để tính xem thứ anh bung ra với thứ anh nhận lại có song phẳng chưa?
Xin thưa với anh, con gái chúng tôi đúng là thích hoa, thích quà. Tôi nghĩ điều đó chẳng có gì sai. Người con gái nào cũng muốn được yêu thương và việc tặng quà không hề có ý nghĩa là bòn rút, hôi của hay tham lam gì cả. Việc tặng quà cho nhau vào những dịp đặc biệt chỉ là cách để thể hiện tình yêu và giá trị món quà đương nhiên phải nằm trong khả năng kinh tế của anh.
Tôi có bao giờ đòi bạn trai tặng nhẫn, dây chuyền hay đồng hồ quý giá gì đâu dù anh ấy hoàn toàn có khả năng. Mà chắc cũng chỉ có mình anh mới nghĩ ra việc tặng mấy thứ giá trị đó. Vì đơn giản anh chỉ muốn làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì. Anh biết đối với những người ấy chỉ cần bao nhiêu đó thì đã có thể cùng anh lăn lộn trên giường.
Nhưng xin lỗi, không chỉ với tôi mà còn rất rất nhiều cô gái khác nữa, anh thử tặng cái gì đó quý giá hơn nữa rồi đề nghị vào khách sạn với anh thử xem anh có được tặng lại vài cái tát không? Anh nói: "Giá trị của con gái nằm ở việc cô ta được nhận quà gì, giá trị bao nhiêu từ người yêu", thì giá trị của các cô gái vì mấy đồng tiề.n không ngại lên giường với bạn tương đương với cái đồng hồ hay dây chuyền bạn tặng. Còn giá trị của người đàn ông như anh thì hết đếm được rồi, chắc là khoảng "âm vô cực".
Về quan điểm sống và yêu của anh, tôi đọc mà không nhịn được cười. Yêu nhau mà cứ như là đi đán.h giặc ấy nhỉ? Đó không phải là yêu, mà là lợi dụng nhau. Hai người yêu nhau mà mang cái suy nghĩ ấy thôi thì khi nào muốn anh cứ ra ngoài ăn bánh trả tiề.n tôi còn thấy anh có chút gì đó gọi là chấp nhận được đấy.
Đừng có nghĩ ai cũng tham tiề.n của bạn. Tiề.n thì dù là gái hay trai đều thích như nhau cả. Nhưng với một người con gái bình thường thì người đàn ông yêu thương cô ấy thật lòng mới là điều quý giá nhất. Còn những người con gái anh gặp thì có lẽ là "bất thường" giống anh nên tôi không tính.
"Đàn ông cũng chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được" (Ảnh minh họa)
Anh hãy thử một lần nào đó thôi nghĩ về tiề.n của anh mà khách quan đán.h giá một cô gái nào đó và yêu thương cô ấy thật lòng nếu cô ấy đáng được như thế - và đừng đem tiề.n ra để thử lòng ai nữa nhé. Chỉ cần như thế, anh cũng sẽ nhận được một tình yêu ngọt ngào và tuyệt đẹp.
Tôi biết anh đã từng yêu, nhưng trên đường đời ai mà không có lúc vấp ngã. Aạn cũng đâu thể vì những điều không đẹp đẽ trong quá khứ mà co.i thườn.g giá trị của những người thực sự tốt đang hiện diện. Như thế là không công bằng cho họ, và cho cả chính anh vì anh đang tự ngăn cản mình yêu và được yêu.
Cuối cùng, anh khẳng định: "Phụ nữ chỉ được chọn một trong hai. Có tí tình rồi, đàn bà đừng hòng dành được tiề.n của đàn ông nữa". Vậy thì tôi cũng xin nói luôn: "Đàn ông cũng chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém hay sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được".
Đây chỉ là những gì tôi nghĩ. Còn rất nhiều hệ lụy khác từ cách suy nghĩ nông nổi của anh nữa mà bạn Shi Lí Lắc - Tác giả bài viết "Đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy" đã thay nhiều người nói ra rồi. Lời cuối cho bạn, hy vọng anh sớm cải thiện tư tưởng và tìm được cho mình một tình yêu đích thực.
Thân!
Theo VNE
Người thứ ba đừng hi vọng hạnh phúc! Tôi có một cô bạn, yêu người có vợ đã 3 năm. Cô ấy tính ra đã gần 30 tuổ.i, cái tuổ.i mà nếu không lấy chồng thì có thể sẽ bị liệt vào danh sách ế. Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều rằng, đừng tin đàn ông có vợ nhưng cô ấy không chịu nghe tôi, cứ dấn thân vào...