Mê quá trai trẻ đã khiến tôi phải trả giá
Khi tôi và phi công trẻ đang lúc “cao trào” trong phòng ngủ thì chồng tôi đạp bung cửa bước vào.
Tôi năm nay đã ngoài 40, do biết chăm sóc bản thân nên vóc dáng, sắc đẹp vẫn còn thon gọn. Lấy chồng từ những năm tuổi đời còn đôi mươi nên giờ con cái cũng đã lớn, không phải lo nghĩ, bận bịu gì nữa.
Cuộc sống vật chất đủ đầy vì vậy tôi lại càng có nhiều thời gian dành cho bản thân. Hơn nữa ở cái tuổi mà người ta vẫn thường nói là “hồi xuân” tôi lại cảm thấy khát khao, muốn gần gũi chồng nhiều hơn nữa.
Có điều do nhiều năm làm việc, ăn uống vô độ, rượu bia nhiều nên bây giờ sức khoẻ của chồmg tôi không còn dẻo dai, phong độ như xưa nữa. Đó cũng là nguyên nhân khiến cho những cuộc ân ái giữa tôi và chồng kết thúc chóng vánh. Tôi luôn cảm thấy hụt hẫng, chưa đạt được khoái cảm khi anh “chưa đến chợ đã hết tiền”.
Ảnh minh họa
Sức khoẻ không còn dai sức như thời còn trai trẻ nên mỗi khi lâm trận xong anh cảm thấy mệt, chính vì vậy mà tần suất hai người gần gũi cũng thưa thớt, khiến cho tôi nhiều lúc cảm thấy chán nản.
Tôi có một cô bạn thân, chồng cô ấy mải mê lo công việc nên cứ đi công tác nước ngoài liên tục, con cái thì du học, ở nhà có mỗi mình trong khi tiền thì không thiếu mỗi tháng chồng cô ấy đưa cho vài nghìn đô tiêu xài.
Nhiều tiền nhưng thiếu cảm xúc nên cô ấy thường hay đi bar, cặp với những gã trai trẻ để tìm kiến niền vui. Nghe tâm sự của tôi, biết tôi thiếu thốn tình cảm nên cô ấy đã dẫn mối đưa tôi đi vũ trường, bar và mua vui bên những gã trai trẻ.
Ban đầu tôi cảm thấy sợ sệt nhưng rồi dần thành nghiện lúc nào không hay. Buổi đầu tiên tôi gặp gỡ một gã trai trẻ hơn tôi đến gần hai chục tuổi vậy mà cách xưng hô cứ anh anh, em em ngọt như mía lùi. Khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng, e ấp như thời còn thiếu nữ.
Video đang HOT
Chính cái cảm giác đó lại khiến tôi thích thú, tôi lao vào cặp kè, vui những cuộc vui tới bến từ A đến Z. Cậu ta là một người trẻ tuổi nhưng am hiểu tình trường, nhất là hiểu tâm lý “gái già hồi xuân” nên cậu ta biết cách chiều chuộng, lấy lòng tôi. Mặc dù biết điều đó nhưng tôi vẫn thích cái cảm giác được yêu chiều, được làm nũng một người đàn ông, cái cảm giác mà đã lấu lắm rồi tôi không cảm nhận được từ chồng mình. Mỗi lần như vậy tôi lại cho cậu ta tiền để tiêu vặt.
Sau một thời gian đi lại ở quán bar, nhà nghỉ, những lần chồng tôi đi công tác, ở nhà có mỗi mình tôi. Cảm thấy cô đơn trong ngôi nhà rộng thênh thang nên tôi đã gọi cậu ta đến để tâm sự, và “chơi trò hai người”
Một vài lần không sao, nhưng một hôm khi tôi và phi công trẻ đang lúc “cao trào” trong phòng ngủ thì chồng tôi đạp bung cửa bước vào. Thấy vậy, chồng tôi lao vào la hét, đánh đấm cậu ta thừa sống, thiếu chết. Làng xóm tưởng vợ chồng tôi đánh nhau liền chạy sang, thấy vậy họ can ngăn chồng tôi để cậu ta chạy ra ngoài.
Kể từ hôm đó chồng tôi chẳng nói với tôi lời nào, lúc nào cũng im lặng, ăn xong lại đi làm, có hôm tối cũng chẳng thèm về ngủ, chẳng thèm gọi điện nói với tôi một lời. Làng xóm thì xa lánh tôi, đi ra ngoài là họ nhìn tôi với ánh mắt lạ, rồi xì xào nhỏ to. Con cái thì không thèm nhìn mặt tôi nữa, tôi gọi điện chúng cũng không thèm nghe máy.
Giá như chồng tôi cứ đánh chửi, nguyền rủa tôi có khi tôi còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Đằng này anh cứ im lặng, làng xóm, con cái ai cũng khinh thường khiến cho tôi khó nghĩ. Có lẽ đây là quả báo tôi phải gánh chịu khi đã phản bội chồng con mình chăng?
Theo VNE
Vẫn cưới dù biết anh chỉ lợi dụng mình
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế. Tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ....
Đọc nhiều bài viết về người chồng vô tâm, tôi thấy trùng tâm trạng nên mạnh dạn cùng tâm sự với độc giả, mong được chia sẻ và nhận lời khuyên của chuyên gia cũng như của mọi người.
Tôi và anh làm cùng công ty, khi gặp nhau tôi không ấn tượng gì ở anh, chỉ thấy một anh chàng tỉnh lẻ có vẻ mặt nhăn nhúm, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng, lờ đờ như tên nghiện, còn có chút vô duyên nên tôi không ưa gì anh. Nhưng rồi tình yêu lại đến không ngờ, đến dần dần. Kỳ lạ là tôi rất ít tin ở người khác giới nhưng lại tin anh tuyệt đối, chúng tôi chỉ gặp nhau ở chỗ làm, đi chơi ít vì anh làm 2 công ty. Thấy anh chịu khó vậy tôi rất mến phục nhưng ngoài cái tên và số điện thoại có thể bỏ đi bất cứ lúc nào thì tôi không biết gì về anh cả.
Nhưng anh nói gì tôi cũng tin, vẻ ngập ngừng của anh tôi cũng cho là thật thà để rồi tất cả các ngày lễ tết anh bỏ tôi về quê với lý do "về quê mới vui"... Tôi cũng không thắc mắc vì anh sống xa nhà muốn về nhà dịp lễ tết là bình thường. Nhưng anh vụng về chẳng quan tâm hay tặng quà tôi những dịp sinh nhật hay lễ tết, cứ đến những ngày đó là lại giận dỗi vì sự vô tâm lạnh lùng của anh. Một ngày anh nói anh nghỉ việc về quê chữa bệnh, tôi không chút nghi ngờ, nhưng từ ngày anh về tôi và anh ít liên lạc, tôi luôn là người chủ động liên lạc trong khi anh như người trốn tôi. Tôi cũng thấy băn khoăn cho đến một ngày số máy lạ nhắn tin cho tôi nói tôi là "con đĩ cướp chồng cô ta", chị ta nói qua nói lại rất nhiều.
Lấy một người mà tôi không biết ngày nào sẽ tan vỡ (ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh, anh nói bạn anh đùa thế là tôi lại thôi. Rồi một lần vào đêm khuya, cô ta lấy máy của anh gọi cho tôi, chưa kịp nói lại thì máy cúp không liên lạc được. Tôi hoang mang, sáng hôm sau tôi gọi cho anh, anh thú nhận cô ta là người yêu của anh, anh yêu tôi chỉ là chơi bời mà thôi. Tôi đau khổ vật vã vì bị phản bội và lừa dối, tôi đã tin và yêu anh đến thế, vậy mà...
Tôi trốn làm hai ngày, nằm ở nhà suy nghĩ, nhớ câu sếp nói xa xôi, "mọi cái đều có dấu hiệu báo trước, chỉ là mình không nhận ra". Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đúng là rất nhiều dấu hiệu mà tôi đã không nhận ra, tôi thấy anh không xứng đáng với tình yêu của tôi.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi .... Rồi khi tôi lấy lại tinh thần vui vẻ, tiếp tục học và làm thì anh ta xuất hiện với bộ dạng thật thê thảm. Anh nói anh yêu tôi, anh lên để chuộc lỗi, rằng anh không có ai ở đây, chỉ có tôi.... Tôi tội nghiệp anh, lại đi thuê nhà, sắm sửa cho anh, hàng ngày về cơm nước dọn dẹp giặt giũ cho anh trong tâm trạng rất buồn bực, mệt mỏi, ức chế và vết thương cũ cứ âm ỉ....
Nhưng thương hại anh nên không thể dứt ra được, tuổi xuân của tôi trôi qua và rồi tôi đồng ý cưới. Trước khi cưới anh bảo tôi vay mượn cho anh làm kinh doanh ngoài vài lần, lần nào cũng vì anh ham chơi mà thất bại khiến kinh tế gia đình tôi ảnh hưởng không ít. Cận ngày cưới, tôi phát hiện anh gặp cô ta, nghe cô ta kể khổ rồi về dằn vặt tôi rằng tôi xúc phạm cô ta, thật nực cười.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ...
4 năm yêu nhau mà anh không hề hiểu rằng, con người tôi chưa từng nói bậy một câu chứ đừng nói xúc phạm ai, vậy cô ta xúc phạm tôi như vậy thì ai đòi công bằng cho tôi đây? Tôi muốn hủy hôn nhưng không dám vì ngày cưới đã cận kề, đám cưới diễn ra như kế hoạch trong tâm trạng vô cùng chán nản của tôi. Kỳ lạ là tôi vẫn rất yêu anh dù nhận thấy quá nhiều sạn trong con người anh.
Sau đám cưới chúng tôi ở riêng, tiền nhà trọ nhà ngoại bao, anh thất nghiệp, vợ chồng sống bằng 900 nghìn lương của tôi. Thời đó tằn tiện cũng không đến nỗi, anh đi chơi qua đêm chẳng thèm báo, để tôi cứ ngồi bên mâm cơm chờ, sáng sau cũng chẳng thèm gọi cho tôi. Tôi chủ động gọi thì gắt rằng giờ mới đang ăn sáng, ơ hay, anh ung dung ăn sáng mà không nhớ rằng đêm qua không về, không nghĩ rằng vợ sẽ lo lắng ư, ừ thôi anh còn trẻ con? Bóng đèn cháy tôi nhắc anh thay, anh cáu nói tôi im mồm..... mọi đồ dùng hỏng đều do bố đẻ tôi mua về sửa chữa cho, anh cứ như đứa trẻ chỉ ăn và chơi. Kỹ năng sống anh quá thiếu sót nhưng lại luôn coi thường vợ, cho là anh học cao dù chỉ tốt nghiệp cao đẳng, anh nói tôi không bằng 1/10 nó...
Ức chế nên tôi sớm nghĩ đến ly hôn nhưng mẹ tôi nói ở với nhau mới khó, bỏ thì quá dễ, tôi hi vọng có con anh sẽ trưởng thành hơn. Một năm sau tôi có bầu, cũng là lúc tôi thất nghiệp, công việc của anh chưa ổn định, nay công ty này, mai công ty khác, vẫn nhà ngoại tài trợ tiền nhà và ăn uống sinh hoạt. Tôi ốm nghén, anh không màng, tôi có nôn đến ộc máu mũi anh cũng kệ, tôi no đói anh không quan tâm.
Hàng sáng tôi dậy sớm nấu ăn sáng cho anh đi làm, anh rất kén ăn, đồ phải tươi và ngon nên tôi luôn dậy từ 5h30 để đi chợ nấu ăn sáng, vẫn giặt giũ dọn dẹp nhà của cả khi bụng to. Tôi nói bụng to ngồi giặt đồ tôi khó thở, anh bảo "mai bà đẻ tôi chẳng hầu bà thì sao". Suy cho cùng nếu anh có phải hầu thì cũng chỉ một tháng còn tôi hầu anh cả đời sao lại so đo những lúc tôi bầu bí khó chịu thế này. Vợ bầu bí khó ngủ nhưng anh cứ để vô tuyến để ngủ, tôi cứ chờ đến đêm khuya anh ngủ say mới tắt ti vi để ngủ, góp ý thì anh bảo để vô tuyến anh mới ngủ ngon.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương connhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy.
Tôi buồn vô cùng, đến lúc sinh anh cũng không ngó ngàng gì đến tôi, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Nhà ngoại lo hết khi tôi sinh con, thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Rồi.. công việc của anh tiến triển, lên làm sếp, tôi biết và âm thầm chờ ngày anh ổn định kinh tế để có thể cùng tôi nuôi con, cùng tôi xây dựng vun vén cho gia đình riêng của mình. Vì hiện thời kinh tế gia đình tôi khó khăn không thể cáng đáng cả ba người chúng tôi, ông bà cũng già rồi, ốm đau nhiều cần được chăm sóc phụng dưỡng chứ không phải nai lưng nuôi con nuôi cháu. Nhưng... lại vẫn nhưng, tôi chờ hoài các khoản nợ mua xe này xe kia điện thoại này nọ của anh mãi không dứt, chờ hoài không thấy anh có động tĩnh gì trong việc đóng góp với ông bà ngoại chi phí sinh hoạt, hàng tháng anh đưa tôi 2 triệu, hoặc lo cho con, hoặc trả nợ ông bà (khoản này ông bà cho vay để trả nợ cho anh). Tiền như vậy thì ăn thua gì, nhất là khi tôi con nhỏ.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương con nhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy. Càng ngày tôi càng ân hận vô cùng.
Bây giờ, tuổi xuân đã qua đi, tôi sống cằn cỗi trong nhà này mà không biết phải làm sao. Tôi tiếp tục bước đi thế nào đây, nhìn con mà lòng tôi chua chát. Hay là tôi dừng lại nhỉ, từ bỏ tất cả chỉ vì con mà thôi!?
Theo VNE
Trai bao "hoảng hốt" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...