Mẹ ơi mình về nhà bà ngoại đi, con sợ bố lắm
Từ một thầy giáo dạy toán giỏi, chồng tôi trở thành kẻ vũ phu trong mắt ba mẹ con tôi. Mọi thay đổi của anh chỉ vì con ma men.
Sinh ra và lớn lên ở quê lúa, tôi được cha mẹ cho đi học cao đẳng sư phạm đê thỏa nguyên ước mong làm cô giáo. Lúc đó, mẹ tôi thường nói rằng “nhà có mình con là con gái, các anh đêu học hành và ở lại Hà Nôi cả, con đi học cao đẳng sau này vê quê làm giáo viên gân bô mẹ là hợp lý nhât”. Hơn nữa, so với các trong nhà tôi cũng học kém hơn nên chỉ thi được cao đẳng.
Ngày tôi tôt nghiêp loại giỏi, bô mẹ tôi vui lắm. Ngay sau khi ra trường, tôi đã được tham dự thi vào biên chê và vào dạy học ở trường câp 2 xã bên cạnh.
Trong trường, tôi luôn được chú ý vì xinh và có danh tiêng giáo viên triên vọng. Anh Vinh (chông tôi bây giờ) là giáo viên dạy toán, còn tôi là giáo viên dạy văn. Ai cũng khen chúng tôi là môt cặp đôi hoàn hảo. Những câu trêu đùa của mọi người thành sự thât khi anh ngỏ lời yêu tôi. Môt năm tìm hiêu vê nhau, chúng tôi tô chức đám cưới.
Vợ chông tôi chuyên vê môt căn hô tâp thê phía sau trường ở. Nói là căn hô nhưng nó chỉ được hơn 10 m2. Cuôc sông vợ chông mới cưới cũng có nhiêu cãi vã nhưng tôi đêu cô gắng nén chặt cảm xúc không cãi nhau to đê giữ thê diên trong mắt mọi người.
Môt năm sau, tôi sinh đôi hai bé gái. Tôi hạnh phúc vì mình có hai công chúa còn chông tôi luôn càu nhàu “ sao lại sinh đôi trong thời điêm này”. Chúng tôi đêu biêt mình sẽ không thê sinh thêm lân nữa vì đã đủ tiêu chuân hai con. Tôi không quá coi trọng con trai con gái nhưng chông tỏ vẻ không thích.
Khi tôi vê nhà bô mẹ đẻ, anh không đên thăm vợ con. Anh ở lại trường với lý do bân chuân bị thi giáo viên giỏi câp tỉnh. Tôi cũng nghĩ anh bân thât nên cô gắng quan tâm đông viên đê chông thi tôt. Tôi không ngờ rằng, vắng vợ con, anh ngang nhiên đi chơi với môt giáo viên khác học cùng anh thời cao đẳng ở huyên bên.
Từ mâu thuân đó, tôi mât niêm tin ở chông và những trân xung đôt diên ra thường xuyên hơn. Tôi chuyên vê nhà chông ở. Vợ con vê nhà là cái cớ khiên anh tụ tâp và nhâu nhẹt nhiêu hơn.
Trong những cơn say, anh liên tục vin vào men đê có cớ đánh vợ. Vì là giáo viên nên tôi cô gắng nhân nhịn. Hơn nữa, tôi cũng không muôn các con mình rơi vào cảnh có mẹ, không có cha.
Tôi hi sinh nhiêu năm đê chăm sóc cho con cái, quên rằng mình cân phân đâu đê trở thành giáo viên giỏi. Trong khi đó, chông tôi luôn cô tình tìm cách đê hạ nhục vợ với đông nghiêp. Anh nói xâu ở trường rằng “vợ em quen ăn lạ làm, vụng vê không biêt chăm con, bằng giỏi chỉ là cái mác…” và ngay cả chuyên tôi đên với anh khi không phải là con gái cũng bị anh phanh phui kiêm chuyên làm quà với đông nghiêp.
Video đang HOT
Tôi bị nhiêu người “soi” khi đi làm còn chông tôi trở thành người đàn ông tuyêt vời. Ở trường anh luôn là thây giáo tôt, dạy giỏi nhưng vê nhà anh trở thành nôi ám ảnh của mẹ con tôi. Chưa môt ngày nào anh tắm cho các con. Khi say, anh đánh vợ bằng những cái tát nô đom đóm, những cú đâm khiên tôi đau đên vài ngày.
Chông tôi bắt đâu có thói quen uông rượu, tôi nào anh cũng trong tình trạng liêu xiêu đi vê nhà. Vê đên nhà, anh lại đâm, tát thùm thụp vào mặt vợ. Nhiêu lân, đôi mắt tôi thâm tím vì bị anh đánh. Đi dạy, ai xũng xì xèo, tôi chỉ viên cớ ngã vào ghê, ngã câu thang. Tôi cô lây hêt lý do này đên lý do khác đê che chắn cho hạnh phúc mỏng manh đó. Tôi không muôn gia đình mình bị tai tiêng và cái mác giáo viên của chúng tôi bị ảnh hưởng.
Mỗi khi say chồng tôi lại đấm đá, tát vợ thùm thụp. Ảnh minh họa
Từ khi ra ở riêng, anh cũng đi với môt vài cô gái lạ. Với bản tính nhân nhịn của môt cô giáo dạy văn không cho phép tôi làm âm ĩ. Tôi chỉ thương các con tôi luôn sông trong sợ hãi. Khi đi học, chúng đã hiêu được thê nào gia đình hạnh phúc. Có lân, con tôi hỏi “mẹ ơi, sao bô cứ đánh mẹ. Nhà mình không có hạnh phúc phải khong mẹ và sao mẹ khóc nhiêu thê. Con không muôn mẹ bị thương nữa đâu…”. Con hỏi tôi nhiêu lắm, tôi lại ôm con khóc.
Anh dùng cây chôi lau nhà đánh vợ, hai con của tôi vừa chạy vừa khóc tìm ông bà ngoại câu cứu. Lúc nào chúng cũng khóc “mẹ ơi vê nhà bà ngoại ở đi, con sợ bô lắm hay mẹ bỏ bô đi mẹ…”.
Anh luôn được cái danh giáo viên mâu mực còn tôi phải gánh chịu những tai tiêng từ anh. Hơn 10 năm qua, tôi cô gắng bảo vê gia đình nhưng ngọn gió đôc chẳng muôn rời xa mẹ con tôi. Gân đây nhât, khi tôi lây xe của anh đưa con đên trường, anh đã lao ra đạp đô xe khiên mẹ con tôi ngã dúi dụi vào hiên gạch sắc cạnh. Cô gái út của tôi đã phải đi khâu 4 mũi ở trán. Sau ngày đó, con tôi luôn sông trong sợ hãi. Chúng sợ vê nhà và sợ bô mình. Tôi không muôn tô cáo anh với chính quyên hay cơ quan. Nêu như thê sự nghiêp của anh sẽ đô vỡ. Tôi muôn được chia tay với anh nhưng anh lại đòi quyên nuôi môt đứa con và dọa sẽ đôt cả nhà tôi. Tôi đã xin nghỉ viêc và đi tìm nhà tư vân trợ giúp vê pháp lý đê tôi có thê dành trọn quyên nuôi hai con. Hàng đêm, mẹ con tôi đêu sông trong ám ảnh anh sẽ tìm đên trả thù.
Theo Phunutoday
Nỗi đau trong quá khứ cứ ám ảnh tôi mỗi đêm
21 năm câm lặng cuối cùng không mang lại cho tôi cuộc sống bình yên. Tôi có nên để sự thật được trở về với đúng vị trí của nó?
Ảnh minh hoạ
18 tuổi, vì cuộc sống gia đình khó khăn, tôi đưa em gái (kém tôi 1 tuổi) vào Sài Gòn tìm việc kiếm tiền nuôi thân và gửi về để mẹ lo chữa trị cho bố vừa bị tai biến. Hai chị tôi cùng xin vào làm công nhân của một công ty giày da.
Cuộc sống xứ người tuy khó khăn nhưng có chị có em nên với tôi không đến nỗi tệ. Tôi bằng lòng với cuộc sống đều đặn, cặm cụi trong xưởng giày, ngày nào tăng ca thêm thì cực nhưng đổi lại có sẽ thêm ít tiền gửi về cho mẹ.
Đồng sàng dị mộng
Nhưng em gái tôi thì không chịu đựng được cuộc sống buồn tẻ và cực khổ ấy. 2 tháng sau khi đặt chân đến thành phố, con bé nghỉ việc, xin vào làm chân phục vụ tại một quán cà-phê có tiếng. Tôi không thích công việc mới của em nên tìm mọi cách phân tích thiệt hơn. Có điều, tôi không cản được con bé vì công việc mới an nhàn, lương cao, lại giúp nó gặp được nhiều người nhận ra rằng con bé rất đẹp.
Đúng là em tôi đẹp vô cùng. So với tôi, nó như một nữ hoàng, nhất là từ khi đi làm công việc đó, con bé ăn diện, son phấn nên nhìn nó càng rực rỡ hơn. Không thể phủ nhận rằng đôi lúc tôi có thèm thuồng một việc làm giống như em tôi. Nhưng biết làm sao được, tôi thì vừa xấu, vừa nhỏ người nên chỉ còn cách lủi thủi với khu nhà xưởng đầy mùi da bò, đế cao su.
Ngoài lý do "phục vụ quán cà-phê không đàng hoàng" thì tôi không có lý lẽ nào khác để bắt em tôi từ bỏ công việc đó. Hàng tháng, con bé vẫn phụ tiền gửi về cho bố mẹ, thậm chí là càng ngày nó càng có dư tiền để gửi nhiều gấp đôi cả phần tôi. Mỗi ngày em tôi đi làm đều có một người đàn ông lịch lãm đi xe @ đến đưa đón. Theo "ý" của người đàn ông đó, chị em tôi chuyển đến một căn nhà trọ đẹp đẽ, tinh tươm hơn hẳn khu trọ công nhân tồi tàn ngày mới vào Sài Gòn. Chỉ sau 8 tháng đến thành phố xa lạ này, cuộc sống chị em tôi đã lên đời, nhờ em tôi.
Bí mật đổi đời
Hai chị em tôi không hề hay biết, cuộc sống của chúng tôi đã bắt đầu những tháng ngày "không thể tưởng tượng được".
Khi em tôi phát hiện mình có thai với người đàn ông vẫn đưa đón nó hàng ngày thì anh ta biến mất. Cái thai đã quá lớn để có thể phá bỏ, hơn nữa, cả con bé và tôi cũng không đủ can đảm để phá bỏ. Tết năm đó, tôi và em nói dối bố mẹ do công việc nên không thể về thăm nhà. Chúng tôi lên Tây Nguyên, chọn một vùng đất xa lạ để chờ ngày em tôi sinh nở.
Đứa con được 5 tháng, chị em tôi trở về Sài Gòn với câu chuyện tôi lầm lỡ nên sinh con một mình. Còn em tôi lúc này đang có 1 anh chàng Việt kiều hào hoa theo đuổi nên lại trở về với mác cô nhân viên phục vụ xinh đẹp phải đi làm nuôi bố mẹ và cưu mang bà chị dại dột. Con gái được 8 tháng thì con bé theo chồng sang Canada, để lại tôi một mình ở thành phố trong vai bà mẹ hờ và cơn thịnh nộ đến mức từ mặt của bố mẹ. Dù sao thì em tôi cũng đã thuyết phục được tôi rằng sau khi ổn định, nó sẽ gửi được nhiều tiền về lo cho bố mẹ và tìm cơ hội đưa cả tôi và con gái sang xứ người giàu có, văn mình.
Tôi không mơ đến ngày xuất ngoại. Nhưng tôi thương em và mong những thứ tốt đẹp đến với gia đình mình nên vui vẻ chấp nhận nuôi con cho em. Quá khứ không ngủ yên
Ngày tháng trôi qua, em tôi thực hiện đúng lời hứa chăm lo vật chất cho bố mẹ, cho tôi và con gái nhưng con bé không thể đưa tôi và con ra nước ngoài như dự định. Năm tháng trôi qua, tôi cứ lần lữa bỏ qua những cơ hội tình cảm đến với mình, chờ ngày giao trả lại đứa con cho em, hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi mới tính chuyện riêng tư. Chờ mãi đến nay, khi tôi sắp trạc tứ tuần mà ngày đoàn viên của mẹ con em gái tôi vẫn cứ xa xôi. Tôi vẫn tận tụy làm việc tại công ty với vị trí quản lý hành chính, nuôi dạy đứa cháu gái vẫn cứ nghĩ tôi là mẹ ruột của nó. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi là từng ngày thấy con lớn lên, xinh đẹp rạng ngời như mẹ của nó.
Khoảng 2 năm trở lại đây, người đàn ông là bố của cháu tôi quay lại tìm tôi để mong lần ra manh mối em tôi và đứa trẻ anh ta đã bỏ rơi ngày xưa. Khi biết tin em tôi đã định cư ở nước ngoài, anh ta tỏ ra thất vọng vô cùng vì không đạt được mục đích nối lại tình xưa với con bé (hiện tại anh ta đã ly dị và đang trắng tay). Trong thời gian qua lại, từ những tâm tình chân thành của anh ta về hoàn cảnh đắng cay hiện tại (vợ lừa lấy hết tài sản theo nhân tình, con trai độc nhất ngày càng hư hỏng, hoang đàng) tôi dần thương hại và nảy sinh tình cảm với người đàn ông ấy. Nhiều lần, tôi chỉ muốn kể bí mật về đứa con cho anh ấy biết, mơ màng nghĩ đến viễn cảnh ba người chúng tôi sống trong một gia đình hạnh phúc.
Thế nhưng, đúng lúc ấy, tôi phát hiện cháu tôi đem lòng yêu con trai của bố nó. Hai đứa trẻ gặp nhau trong một đợt du lịch bụi và cháu tôi đã cảm hóa được con người của chàng trai kia.
Không thể để cảnh loạn luân diễn ra, tôi cương quyết phản đối với lý do thằng bé quá hư hỏng, không hợp với cháu mình. Thế nhưng con bé cũng tỏ ra quyết liệt với tôi để bảo vệ tình yêu của mình. Nó cho rằng tôi vì tình cảm riêng với ông bố mà ích kỷ, ngăn cản tình cảm của con gái.
Đã thế, tháng sau em gái tôi sẽ cùng chồng về định cư hẳn tại Việt Nam. Con bé tha thiết yêu cầu tôi tiếp tục giữ bí mật về nguồn gốc của cháu tôi để nó yên tâm được chồng chia cho một phần tài sản kết xù, đủ để bố mẹ và tôi sống an nhàn. Nếu để lộ ra việc em tôi có một đứa con riêng, chắc chắn nó không đạt được gì từ cuộc hôn nhân hiện tại.
Giờ đây tôi phải làm sao để giữ lấy hạnh phúc hiếm hoi của mình mà không đẩy em tôi vào cảnh trắng tay, giúp đứa cháu mà tôi yêu thương nuôi dưỡng như con gái suốt 21 năm qua tránh khỏi loạn luân oan nghiệt?
Theo Phunutoday
5 năm làm vợ: Ngọt bùi thì ít đắng cay thì quá nhiều Các con của chị có bố nhưng đã được bố chăm sóc ngày nào đâu? Năm năm chị làm vợ anh, ngọt bùi thì ít mà đắng cay thì nhiều. Chị và anh đến với nhau hoàn toàn tự nguyện. Trước khi cưới hai người đã có một khoảng thời gian dài yêu nhau với một tình yêu tuyệt đẹp. Khi anh đi...