Mẹ người yêu hỏi “học hết lớp mấy” tôi đáp 1 câu khiến bà tái mặt
Tôi đã tính toán rất nhiều, tôi biết nếu tôi lấy anh tôi sẽ có một cuộc sống không quá lo lắng về tiền bạc nhưng lấy rồi sao, giàu rồi sao… tôi sẽ không hạnh phúc, đó là điều chắc chắn.
Học hết lớp 9 tôi nghỉ học, nhà tôi nghèo, nghèo lắm, không phải vì cờ bạc, ăn chơi hay lười nhác nên nghèo mà vì bố mẹ tôi vỡ nợ, bị tai nạn… vận đen áp vào nhà tôi khiến mọi thứ đúng nghĩa “không còn đường ngóc dậy”. Bố mẹ tôi nói có chết cũng lo cho tôi đi học, nhưng dưới tôi còn 2 em, là con cả, lại là đứa lớn nhất trong nhà, tôi đâu đành lòng.
Ngày làm hồ sơ lên lớp 10, tôi trốn trong góc khóc như mưa. Tôi học giỏi, 9 năm đi học đều là học sinh giỏi, luôn đứng đầu lớp, top 3 của trường. Tin tôi bỏ học khiến thầy cô tiếc nuối, bạn bè thương hại. Thầy cô đến tận nhà động viên bố mẹ cho tôi đi học rồi nhà trường sẽ hỗ trợ nhưng tôi đã quyết. Đêm đó tôi lên xe vào Sài Gòn ở cùng 1 người dì của mẹ. Tôi bắt đầu đi làm từ đó.
Tôi đã làm đủ mọi việc kể từ ngày bước chân lên Sài Gòn. Ảnh minh họa.
Tôi làm đủ việc, từ rửa bát, nhặt rau, cho tới công nhân, bán hàng… chẳng có việc gì tôi chưa thử qua. Hàng tháng tôi chi tiêu tiết kiệm nhất có thể để gửi tiền về cho bố mẹ trả nợ, lo cho 2 em ở nhà. 3 năm liên tiếp tôi 1 cái áo mới cũng không dám mua, 5 năm không đủ tiền về ăn tết cùng gia đình. Tôi gần như đi biệt tăm như vậy, chỉ tiền là vẫn gửi về đều đều…
Nhà tôi bắt đầu vực lại, bố mẹ tôi trả nợ, các em cũng đi học đầy đủ, tôi lúc này cũng đã làm quản lý cho 1 cửa hàng thời trang nhỏ – với người khác thì bình thường, nhưng với 1 đứa ít học như tôi đây đã là thành tựu rồi.
5 năm lo cho người khác, đến lúc mọi thứ ổn định tôi mới dám nghĩ tới bản thân, việc đầu tiên là tôi đăng ký học bổ túc đêm để lấy bằng cấp 3. Tôi ham học, ngày đi học đầu tiên tôi xúc động đến phát khóc. Tôi tưởng tượng nếu nhà mình không phá sản, nếu tôi tiếp tục đi học, tiếp tục học lên đại học, cuộc đời tôi sẽ ra sao. Càng nghĩ càng tủi.
Rồi tôi gặp anh, anh là thầy giáo ở lớp bổ túc tôi học, anh hơn tôi 3 tuổi. Anh hiền lành, không đẹp trai nhưng tốt tính. Ngoài giờ dạy anh có kinh doanh cửa hàng ăn, tạm gọi có của ăn của để. Nhà anh cả nhà làm công chức, có nhà, có đất ở Sài Gòn này.
Tôi và anh yêu nhau 3 năm thì anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, lúc này tôi đã học xong, tôi muốn học lên đại học, hoặc cao đẳng. Anh ủng hộ tôi nhưng cũng muốn có 1 thứ gì đó kiểu như “giao kèo” để yên tâm về nhau. Tôi đồng ý về ra mắt, cũng đưa anh về nhà gặp bố mẹ.
Nhà anh đúng như anh nói, cơ bản, có điều kiện, kinh tế không phải tính toán quá nhiều. Mẹ anh là người khó tính nhất trong nhà, dưới anh còn 1 cô em gái. Khi mẹ anh hỏi tôi học đại học trường nào, tôi đã ấp úng không thể trả lời. Tôi nói tôi không học đại học, sắc mặt bà khác hẳn. Cả bữa ăn sau đó bà không nói với tôi một lời.
Tôi hiểu ý, nhưng nghĩ sau này đây sẽ là gia đình mình, hơn nữa thời đại này, một đứa con gái còn chưa học hết cấp 3 quả là hiếm, thế nên tôi không trách bà, tôi còn thấy bà phản ứng như thế không sai, chỉ là đứng dưới góc độ của tôi, tôi thật sự tổn thương.
Sau bữa đó, mẹ anh không hề đả đụng đến việc cưới xin của chúng tôi, tôi không vội nên cũng không nghĩ nhiều. Một hôm, mẹ anh gọi tôi, bảo tôi đến nhà. Lúc này, anh đang đi làm nên chỉ có mình tôi qua. Tôi dự cảm không lành nhưng không thể chối.
Vừa ngồi xuống ghế, em gái anh không thèm chào hỏi đã nguýt tôi 1 cái dài rồi nói với mẹ anh “mẹ gọi chị ta đến làm gì” – hẳn là nó gọi tôi là “chị ta”. Bà ngồi nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Học không hết cấp 3 mà phong thái của cô cũng hay thật, cứ như con nhà giàu vậy. Mặt hếch cả lên trời”.
- Cô nói thật đi, cô học hết lớp mấy. Tôi nghe nói cô còn chưa học hết lớp 12? Thời này làm gì có ai còn không học nổi trung học, 1 là quá ngu, 2 là quá nghịch. Cô thuộc trường hợp nào? – mẹ anh nói thêm.
Thật ra, 8 năm qua những câu như thế này tôi nghe không thiếu, nhiều người đến tán tỉnh rồi bỏ đi cũng vì lăn tăn tôi học không hết cấp 3 thì sau này lấy về làm ăn gì để nuôi thân. Nực cười là ở chỗ, 8 năm qua tôi không chỉ nuôi thân, còn nuôi người khác, cớ sao có người lại nghĩ không học là bất tài vô dụng.
Nghĩ lại tất cả, nếu bà không muốn 1 đứa con dâu ít học như tôi, tôi cũng không ép. Bao năm nay tôi đã học được cách bằng lòng và buông bỏ. Không có anh tôi vẫn sẽ sống, tôi là thân thể độc lập, không phải cây tầm gửi để phải nối cuộc đời mình vào kẻ khác, mặc cho họ chà đạp.
Nghĩ vậy, tôi đáp:
- Cháu học hết lớp 12, có bằng giỏi ạ, sắp tới cháu cũng sẽ học lên đại học. Nhưng mà bác, cháu nghe nói bác chưa học xong cấp 3, bác mua bằng ở đâu, giờ họ còn bán không ạ, cháu định mua để tiện cho công việc rồi đi học sau.
Nghe xong câu đó mặt bà tái mét, ấp úng không nói thành câu. Tôi đứng dậy xin phép ra về. Chuyện sau này có lẽ phải để ông trời quyết định.
À tại sao tôi biết bà chưa có bằng, vì anh từng nói mẹ anh cũng học hết cấp 2, thời đó khó khăn học vậy là được rồi. Sau này lấy bố anh nên chạy bằng, mua bằng cấp 3, rồi học lên trung cấp, cao đẳng.
1 người cũng giống tôi, lấy quyền gì miệt thị tôi. Hay vì bà là mẹ anh, bà có quyền?
Theo eva.vn
Tự sự mùa đông gửi tình yêu đã đến rồi lại đi
Bước qua một tình yêu, bạn chọn cách nào cho lần gặp lại người đã từng là một nửa của mình?
Có những lúc tưởng như khó vượt qua sự tổn thương ấy nhưng rồi một ngày quay lại, mọi thứ trôi đi nhẹ bẫng, bạn sẽ gật đầu mỉm cười khi vô tình gặp lại người ấy?
Chúng ta không thể quay trở lại ngày xưa. Nhưng chúng ta cũng sẽ không đánh đổi những thứ tươi đẹp đang có để mang ngày xưa quay trở lại. Chuyện xưa, rốt cuộc cũng chỉ là ký ức.
Những người muốn ở lại trong cuộc đời của ta thì họ sẽ luôn tìm cách để ở lại. Còn nếu không, đó cũng chỉ là một trong những tình yêu đã đến với ta mà thôi.
Ta ngồi chờ một ngày nắng đẹp, ai đó nắm lấy bàn tay và nói với ta rằng : "Đi cùng anh con đường này, em nhé?"
Lá thư trong tuần: Mùa đông
Chào cô nào, bé con!
Bẵng đi mà gần năm rồi đấy, thời gian nhanh như chớp mắt thôi. Bé con à, cháu sẽ chẳng biết người đang trò chuyện với cháu là ai đâu nhỉ, mà cũng sẽ chẳng ai trong gia đình cháu biết, vậy thì chúng ta giữ bí mật cho nhau vậy. Hứa nhé!
Bé con à, cô nghĩ giờ đây bố mẹ cháu đang mong lắm ngày cháu chào đời, giờ thì nó chỉ đếm bằng khoảng khắc thôi có đúng không? Hẳn mẹ cháu đang ngồi xếp lại mấy chiếc áo xinh xinh bà cháu mua tầm tháng trước, và không quên dành thời gian thì thầm với nhau nhiều hơn, do đó phải ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm làm mẹ cháu đau đấy, bố cháu thì không phải nhắc đến rồi, tránh chẳng khỏi những đêm mất ngủ nghĩ về lần đầu được nghe tiếng khóc từ căn phòng mẹ cháu đang vật vã với những cơn đau, giây phút được bế cháu trên tay, được nghe cháu bi bô gọi bố, được đưa cháu đến trường và quan sát từng bước đi của cháu đến suốt cuộc đời này mới thôi. Cô đã hiểu được rất nhiều điều về tình yêu dành cho những sinh linh bé bỏng của mình đấy cháu ạ, dẫu cô vẫn chỉ là một cô bé nhìn cuộc đời bằng cặp mắt trong veo, là một cô sinh viên đang ngày ngày trên giảng đường miệt mài sách vở. Cháu sẽ ngạc nhiên lắm nhỉ, cũng dễ thôi mà, tình yêu bao la ấy cô cảm nhận rõ lắm qua lời kể của bà những trưa tháng 3 trời gắt, từ đêm mùa đông chẳng hôm nào quên ghé thăm phòng cô mấy lượt chỉ để xem cô đã đắp chăn thật ấm hay chưa, cả khi cô ốm mẹ cô gầy đi nhiều lắm,....nhiều lắm cháu ạ, cô sẽ chẳng kể hết được đâu. Cô nghĩ mình sẽ chẳng hiểu hết những gì họ đang dành cho cháu nhưng cảm giác của cô luôn cho cô biết rằng họ thật sự rất yêu thương cháu, từ khi cháu chỉ bé bằng hạt đậu nằm trong lòng mẹ cháu thôi, mỗi việc bố cháu cười bảo với cô rằng đã có sự có mặt của cháu trên đời, ánh mắt đó có cả những hạt nước long lanh của người lần đầu được lên chức bố, tự hào và lắng lo có cả; hay khi có một cuộc gọi bố cháu đi chơi lời chối từ luôn rất đáng yêu " phải ở nhà trông vợ ". Sự thay đổi cứ dày thêm lên đếm theo từng ngày cháu lớn, mà ngày trước bố cháu sẽ chẳng nghĩ mình khác nhiều để biết cách làm một ai đó vui, giờ đây không chỉ cháu mà mẹ cháu đang hạnh phúc vì bố cháu cứ nghĩ không được làm bất cứ một điều gì khiến mẹ cháu buồn.
Cô đã là người đến trước cả mẹ cháu, và đôi khi trong một phút giây vô tình nào đó sự ích kỉ trỗi dậy trong cô cho những suy nghĩ và dù có bất kì một sự so sánh nào thì cô vẫn nổi bật hơn về tất cả, nhưng rồi mẹ cháu vẫn là người được chọn đó thôi. Vì chọn mẹ cháu nên giờ đây cháu sắp có mặt trên đời như một minh chứng người cô từng yêu đang rất hạnh phúc, có phải cô nên dừng lại và không nghĩ về gia đình nhỏ của cháu nữa không? Nhưng không cháu à, cô đã để thời gian thổi bay đi những gì đã cũ, để mỉm cười và gọi bố cháu là bạn thôi.
Có thể Trái Đất sẽ rất tròn cho những cuộc gặp gỡ không hẹn trước, cô sẽ gặp cháu, mà không sẽ là cả gia đình cháu đang đi chơi phố, bố cháu sẽ nghiêng đầu bảo cháu tiến gần lại "chào cô đi con", mẹ cháu hẳn là người đủ thông minh để dành cho cô cái gật đầu lịch sự và cả bố cháu nữa một câu " em thế nào" và cô không có bất kì một sự ngượng ngùng nào hỏi thăm gia đình của cháu, sẽ vẫn dành cho cháu một nụ cười khi cháu lễ phép gọi " cô ơi ",sẵn sàng đưa cháu viên kẹo khi cháu đến nhà. Thế đấy mọi người đều yêu thương cháu, nên ngay khi chào đời cháu phải là một đứa trẻ ngoan nhá. Chào bé con!
Blue Sky Ngân Vũ
Người kết hôn với ta là người ta yêu nhất!
Đôi khi, vẫn nghe mẹ kể về tình yêu xưa cũ với một bác giáo viên nào đó. Tình yêu ấy là bất tử, vì cuối cùng mẹ đã từ bỏ nó để kết hôn với bố.
Thoảng nghe trong giọng nói của mẹ có sự nuối tiếc, nhưng mà ta cũng chả thèm an ủi. Căn bản, đó là lựa chọn của mẹ cơ mà. Thêm nữa, nếu bác ý và mẹ làm đám cưới, thì làm sao có ta trên cuộc đời này?
Mẹ ta kết hôn với bố. Hai người mang lại cho những đứa con của họ một cuộc sống an bình suốt 25 năm qua. Nhà ta chưa bao giờ có tiếng bát đũa vỡ hay mâm cơm bị hất ra ngoài sân vì những trận cãi cọ. Dù bố ta là nông dân chính gốc, nhưng năm nào cũng được sơ mi cắm thùng lên huyện nhận giấy khen " Gia đình văn hóa " với " Con cháu hiếu thảo, ông bà cha mẹ mẫu mực" gì đó, có năm còn được mời xuống Tỉnh để tuyên dương.
Ở cái thủa nghèo khó, mẹ ta một buổi đi trường, buổi còn lại cùng bố trồng rau, nuôi lợn, làm ruộng....để mang lại cho ta một cuộc sống đủ đầy. Sau này khá hơn, mẹ làm việc trên trường cả ngày, bố cũng bận bịu với mấy trang trại ong trong rừng, hai người không có nhiều cơ hội ở bên cạnh nhau như trước. Dẫu thế, bố mẹ vẫn cố gắng về nhà ăn cơm đúng bữa và cùng xem thời sự với nhau.
Vì bố là công dân chất phác nhất trên Trái đất này, nên bố không thể dành cho mẹ những lời ngọt ngào có cánh như trên ti vi hay chiếu. Bố cũng không có thói quen mua quà tặng mẹ nhân những ngày lễ 20.10, 8.3 hay 20.11 gì đó. Nhưng đổi lại, hôm ý bố sẽ dậy thật sớm để làm thịt gà và dọn dẹp nhà cửa thay mẹ. Bố không dịu dàng, nhưng bố sẽ luôn đứng bên cạnh trò chuyện cùng khi mẹ làm cơm. Bố không bao giờ khen mẹ nấu ăn ngon, nhưng bố sẽ luôn ăn hết tất cả những gì mẹ nấu vì bố bảo đó là thành quả lao động vất vả.
Đôi khi ta tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc cái thứ tình yêu mà cả mấy tỷ người trên Thế giới này đang theo đuổi, thật sự là gì?
Có một thời thanh xuân sôi nổi nào đó, ta cũng từng sống chết vì một người. Cứ nghĩ đó chính là định mệnh, là duyên số. Thầm cảm ơn ông trời vì đã mang người đến với ta. Ngờ đâu, cũng chỉ là bước chung một đoạn đường ngắn ngủi. Tưởng rằng ngày ấy sẽ không thể nào sống được, không thể nào vượt qua nổi. Thế mà, đến lúc quay đầu lại, thấy những thứ đã qua chỉ nhẹ tựa lông hồng.
Có lẽ, người ta chỉ nuối tiếc khi đánh mất điều quan trọng nào đó trong cuộc đời. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, nếu có thứ đó, cuộc sống của họ có thể rực rỡ như hiện tại hay không?
Ở trên đời, không có chuyện " Nếu ..........thì........". Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và cần phải xảy ra. Bất kỳ tình huống nào trong cuộc đời mà ta phải đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí ngay cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của chúng ta.
Mẹ ta 50 tuổi. Mẹ đã vượt qua cái dốc lớn nhất của cuộc đời, vì thế mà mẹ có nhiều thời gian để hồi tưởng về quãng đường đã trải qua. Ta luôn cảm ơn vì bố mẹ đã kết hôn để cho ta có một gia đình ấm áp. Những gì bố mẹ đã từng có và đang có, quý giá hơn nhiều so với tình cảm nhất thời của tuổi trẻ. Người bước chung trên con đường, sẽ đáng trân trọng gấp nhiều lần người chỉ đi chung một đoạn đường ngắn ngủi.
Chúng ta không thể quay trở lại ngày xưa. Nhưng chúng ta cũng sẽ không đánh đổi những thứ tươi đẹp đang có để mang ngày xưa quay trở lại. Chuyện xưa, rốt cuộc cũng chỉ là ký ức.
Những người muốn ở lại trong cuộc đời của ta thì họ sẽ luôn tìm cách để ở lại. Còn nếu không, đó cũng chỉ là một trong những tình yêu đã đến với ta mà thôi.
Ta ngồi chờ một ngày nắng đẹp, ai đó nắm lấy bàn tay và nói với ta rằng : "Đi cùng anh con đường này, em nhé ?"
Theo blogradio.vn
Mẹ chồng trong "truyền thuyết" chưa là gì so với ông bố chồng này, vì thế nàng dâu tương lai đành quả quyết phản kháng... Đám cưới chỉ còn 1 ngày nữa là sẽ được diễn ra, tất cả đều đâu vào đấy, thậm chí cỗ bàn, phông bạt, MC cũng đã đặt xong xuôi nhưng bất ngờ Hà hủy hôn với lý do... Hà và Hoàng sống với nhau đã 5 năm nay nhưng chưa hề có một đám cưới nào được diễn ra. Bởi lẽ, gia...