Mê mẩn cánh đồng lúa chín Tây Bắc
Đó là những cánh đồng lúa ở bản cao với cái tên độc đáo: Lìm Mông.
Nó mê hoặc đến độ, cứ nghe tin lúa đã chín là chúng tôi có thể bỏ việc ngay chạy đến “thăm lúa”.
Ngày trở lại với Lìm Mông với tôi là một chuyến đi không có trong dự định. Thực tế là năm nào vào thời điểm lúa chín, tôi cũng có một chuyến ghé thăm mảnh đất của những thửa ruộng bậc thang mang tên Tú Lệ và Mù Cang Chải, nhưng để leo lên được con đường như sợi chỉ mảnh vắt lên trời, đến với bản làng người Mông cao tít thì không phải lúc nào cũng có thể thực hiện được.
Tháng 10, lúa đã chín trên khắp những cánh đồng, đã thấy trĩu nặng những bông lúa, gục gặc đầu cúi mình. Đã thấy hương lúa thơm lừng khắp những con đường nghiêng ngả của mảnh đất Yên Bái. Dưới chân đèo Khau Phạ, bản Lìm Mông như một thách thức cho bất cứ tay lái nào muốn chinh phục.
Đường vào Lìm Mông.
Thử thách cho những chiếc xe sau cơn mưa.
Đường vào Lìm Mông phải vượt qua bản người Thái nằm gần suối Nậm Có, qua những con đường đất đỏ mà ngược lên mãi. Vào mùa khô, con đường phủ một lớp bụi đỏ cuộn sau bánh xe. Cơn mưa dầm dề của hôm trước khiến đường nhão bùn đất, xe đi số 1 vẫn cứ dền dứ mà xoay tít vòng quay vì trơn trượt. Còn 4km nữa mới đến bản Lìm Mông cao cao, đành để lại những chiếc xe máy lấm lem bùn đất nơi đầu dốc mà đi bộ ngược lên.
Chạng vạng! Những đám mây nối đuôi nhau ngả màu hồng nhạt nơi cuối chân trời. Đàn chim bay mải miết trên những cánh đồng óng ả, mênh mông của mùa gặt hái. Lũ chim sẻ rinh rích trên mái nhà, nơi lúc lỉu những trái bí đỏ đã chín ửng.
Video đang HOT
Nặng trĩu bông trên những cánh đồng.
Những mảng màu rực rỡ do bàn tay con người vô tình tạo nên.
Nếp nhà bình yên.
Vẻ đẹp của mùa thu nơi miền núi xa xôi.
Những mảng màu
Mỗi năm, người Mông chỉ làm nương có một vụ.
Chênh vênh trên non.
Một tuần nữa, những thửa ruộng sẽ được gặt hái.
Bức tranh tuyệt đẹp của thung lũng trong mùa lúa chín.
Bình yên.
Hai chú chuột mải miết tha thóc về tổ, chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá đang đến. Gió xào xạc những sóng lúa vàng, lúa xanh dập dờn thoảng hương. Lũ trẻ í ới gọi nhau đưa trâu về nhà. Con đường nghiêng bóng vai gầy của những cô gái người Mông địu con về bản, nơi ấy cao cao, bản Lìm Mông.
Theo giadinh.net.vn
Cánh đồng có hoa dại trắng
Đôi khi em tự hỏi, nêu kê hàng của cuôc đời chịu bán nhiêu hạnh phúc hơn cho em thì em đã không cân anh đên thê!
Em, cái tuổi 21, tuổi của sức sống, mơ ước và tình yêu. Đôi khi em cứ muốn vùi mình vào hận sầu, chôn mình xuống đáy của cuộc đời mà tuyệt vọng, mà thổn thức...
Dừng lại sau một hành trình dài, có anh và mất anh... em mới hiểu cuộc sống cũng cần có những lúc mất mát để cảm giác được nỗi đau và sự lạc lõng...
Những ngày dài cứ lặng lẽ trôi... và anh cũng vĩnh viễn đi vào kí ức, nơi một thời em giông tố... để biết rằng, em chưa bao giờ khát khao bình yên đến thế!
Đôi khi em tự hỏi, nếu kệ hàng của cuộc đời chịu bán nhiều hạnh phúc hơn cho em thì em đã không cần anh đến thế! Với em, vai trò của anh không chỉ là một người yêu... anh là nơi cho em sức sống, anh đến như con mưa sau 20 năm khô khốc và nứt nẻ... như một món quà mà thượng đế đã rũ lòng thương ban tặng cho một con người bất hạnh... Em đã tin thế và tin không một chút hoài nghi nhưng nơi anh, cuộc đời dâng tặng quá trọn vẹn, như thể giành giật từng "hạnh phúc" của em để cho anh!
Giá như kê hàng cuôc đời chịu bán nhiêu hạnh phúc cho em thêm chút nữa... (Ảnh minh họa)
Thế nên với anh, em cũng chẳng là gì lớn lao cho lắm! Chỉ một lần yêu và quên đi mãi mãi... anh đến lấy đi bình yên trong em và sự ra đi của anh ăn mòn nụ cười trên môi em, bằng lời hứa rằng mình sẽ dài lâu, sẽ nắm tay nhau đi trên cánh đồng có hoa dại trắng...
Giờ đây, anh đang cố gắng đẩy em ra xa cuộc đời anh như đã từng kéo em vào với cây guitar và bài hát "Trái tin bên lề"... Em nghĩ mình đã yêu anh từ giây phút ấy! Hạnh phúc là mong manh thế đấy! Em đã bảo là anh đừng hứa, đừng gieo vào em quá nhiều hi vọng và đừng để em quá yêu anh... vì khi mất anh, em sẽ không thể nào quay lại từ đầu, không thể nào tìm được lối thoát, tình yêu em dại khờm đặt trái tim giữa hai bờ vực thẳm mà đo đếm...
Em đã từng nhủ lòng đừng yêu anh nhiều như thế! Nhưng trái tim lại đôi lần chểnh mảng, phản bội lại chủ nhân. Rôi giông tố cũng từ nơi anh mà bắt đầu,... ngày mà anh chỉ nói được hai từ, "Xin lỗi"... Em biết mình đã thật sự mất nhau, mi mắt bắt đầu ướt và em khóc... khóc vì bản thân mình yếu đuối, vì lời nói hững hờ và định mệnh nhất quyết không lựa chọn hai ta.
Nhưng nếu kệ hàng cuộc đời chịu bán nhiều hạnh phúc cho em thêm chút nữa thì biết đâu, em cũng vẫn yêu anh nhiều như thế! Vẫn muốn nắm tay anh đi trên cánh đồng hoa trắng đó và biết đâu mình đã chẳng lìa xa, anh nhỉ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Còn đó những yêu thương Chiều, Sài Gòn nắng nhạt nhòa, lang thang vô định trong miền ký ức, nỗi nhớ anh lại tràn về tái tê và nhói buốt. Anh à, thế là giấc mơ chúng mình về bên nhau cũng chỉ mãi là giấc mơ. Ba năm cách xa, ba năm nhung nhớ, ba năm đợi chờ và hy vọng thế mà mọi thứ vẫn không...