Mẹ hấp hối, tôi mới tỉnh ngộ ôm vợ, nhưng đã muộn…
Có lẽ, đến lúc này, nỗi đau sau gần chục năm chịu đựng của vợ tôi đã đỉnh điểm khi biết tôi có bồ bên ngoài.
Chào mọi người, tôi viết những dòng này ra là tâm sự từ ruột gan tôi, một người chồng, người cha của những đứa trẻ yêu thương vợ con hết mực. Tôi hi vọng rằng, những lời chia sẻ này sẽ nhận được sự đồng cảm, tư vấn của mọi người.
Tôi lấy vợ cách đây gần chục năm, hai vợ chồng tôi đã có hai cô công chúa xinh xắn, thông minh. Thế nhưng vì tôi là con trai trưởng trong nhà, bố mẹ tôi và cả họ đều mong đợi có một đứa cháu trai nối dõi nên luôn đặt áp lực lên vợ chồng tôi.
Đặc biệt là mẹ tôi. Với bà, quan niệm xưa cũ về việc có con trai nối dõi vô cùng quan trọng. Mẹ tôi còn bảo rằng “Đàn bà mà không sinh được con trai thì coi như vứt đi”. Vì vậy mà lúc nào mẹ tôi cũng thúc giục hai vợ chồng tôi cố sinh thêm đứa nữa để cho ra bằng được con trai.
Về nhà nhìn cảnh cãi cọ, con cái léo nhéo, tôi chỉ muốn ra ngoài hoặc đến nhà bồ để được giải khuây. Ảnh minh họa.
Với tôi thì sinh được con trai càng quan trọng vì cứ mỗi lần đi nhậu, bạn bè, đồng nghiệp khích bác nhau là tôi lại mệt lòng. Nhiều lần vì bực tức quá mà về nhà tôi trút hết lên vợ con. Trong cơn nóng giận không kiểm soát được, tôi chửi vợ không biết đẻ, mắng con vô dụng rồi ném vỡ cốc chén trong nhà cho hạ hỏa.
Mỗi lần như thế, vợ khóc, con khóc nheo nhéo loạn hết cả nhà làm tôi chán nản vô cùng. Lâu dần vợ chồng nhạt nhòa tình cảm. Vợ tôi cũng dần thay đổi thái độ với tôi.
Hàng ngày tôi ra khỏi nhà từ 6 rưỡi, không ăn cơm sáng vợ nấu vì chán nhìn mặt nhau. Chiều hiếm lắm mới về nhà dùng cơm cùng cả gia đình vì tôi thường đi tiếp khách, hoặc qua nhà bồ. Bồ của tôi cũng là từ mai mối của mẹ tôi cả, vì mãi không thấy vợ tôi đẻ tiếp nên bà lo và muốn tôi kiếm một đứa con trai bên ngoài.
Nhưng tôi cặp bồ cũng chỉ để giải khuây chứ chưa nghĩ sẽ bỏ vợ con lấy vợ mới. Cũng tại chán nhìn cái cảnh toàn “vịt giời” trong nhà. Đi nhậu dù bị kích bác vài ba câu nhưng được giải khuây, sang nhà bồ thì được cưng chiều hết mực trong khi về nhà cứ nghe tiếng cãi nhau, không lại hậm hực không nói với nhau câu nào cũng mệt mỏi.
Chính vì thế tôi cũng chẳng quan tâm ở nhà vợ con chung sống với bố mẹ chồng như thế nào. Bố tôi vốn cũng là người nhiều việc nên ít khi ở nhà. Vậy nên, gia đình tôi hàng ngày cứ có 4 người đàn bà sinh sống, chăm nom lẫn nhau thôi.
Vì mẹ tôi khá cẩn thận và sạch sẽ nên tôi nghĩ, giao hết mọi chuyện cho mẹ là ổn thỏa nhất. Việc chăm con chăm cháu dĩ nhiên cũng một tay mẹ tôi quyết định hết. Có lẽ tôi sẽ vẫn nghĩ như vậy cho đến một ngày…
Video đang HOT
Đó là hôm tôi thấy mệt trong người và về nhà sớm hơn thường lệ để nghỉ ngơi. Khi vừa bước chân vào cửa (tôi đi làm bằng xe hơi và gửi xe ở bãi cách nhà 30m) tôi bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng quát tháo trong nhà.
“Mày đúng cái thứ vô tích sự, nấu mỗi bát cháo mà mặn đắng thế này bảo sao đến việc đẻ cũng không biết. Đã thế này tao bảo thằng Qu. nó lấy vợ khác đi cho xong. Đúng cái thứ vô dụng, mau mau dọn hết ra ngoài đi cho tao.”
Mấy hôm nay mẹ tôi ốm, vợ tôi phải xin nghỉ làm ở nhà chăm sóc. Tôi cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên, làm dâu thì phải chăm sóc mẹ chồng nên chẳng mấy quan tâm. Không ngờ, ở nhà mẹ với vợ lại bất hòa như thế này.
Nghĩ cũng do vợ vụng, tôi đi vào kéo cô ấy lên phòng hỏi chuyện rồi bảo “Nấu nướng lâu nay ai làm? Có mỗi bát cháo cho người ốm mà không làm được hả? Không nấu được thì ra chợ mua cháo sẵn cho nhanh. Đúng là dốt đủ đường”.
Vợ tôi chỉ đáp lại mỗi câu “Mẹ không ăn cháo hàng” rồi lẳng lặng dọn đồ xuống bếp. Tôi cũng mệt nên đi ngủ và những ngày hôm sau vẫn cứ thế đi làm mà quên mất câu chuyện chiều hôm ấy.
Rồi mẹ tôi chuyển biến nặng, người không vận động được nữa, chỉ nằm một chỗ trên giường, tính tình cũng ngày càng cáu bẳn nhiều hơn. Tôi giao hết trọng trách chăm mẹ cho vợ vì vốn dĩ lâu nay, con dâu trong họ nhà tôi ai cũng thế. Hàng ngày vợ tôi nấu cháo, tắm rửa, lau dọn cho mẹ chồng.
Cho đến một ngày mẹ tôi hấp hối, vợ gọi điện mấy cuộc liền tôi mới bắt máy vì khi đó vẫn đang họp ở công ty. Tôi lao như bay về nhà. Nhìn vợ và mẹ mà tôi không kìm được cảm xúc.
Mẹ tôi thều thào gọi tôi lại gần bảo: “Con quay về đi, chăm lo cho vợ con con, đừng đi miết như trước nữa. Cái Tr. nó là đứa duy nhất ở bên chăm mẹ từ ngày mẹ nằm liệt một chỗ còn con D. (bồ của tôi) chỉ được vài ba cân cam rồi biến mất chứ có chăm mẹ ngày nào đâu”. Nói xong, mẹ tôi cầm chặt lấy tay vợ tôi và ứa nước mắt “Mẹ xin lỗi con” rồi trút hơi thở cuối cùng.
Bao lâu nay tôi đã để vợ phải khổ rồi. Tôi quay sang ôm lấy vợ khóc nức nở như một đứa trẻ. Ảnh minh họa.
Mẹ qua đời, nghe những lời nhắn nhủ cuối cùng của bà, tôi mới hiểu vợ tôi ở nhà vất vả như thế nào. Tôi quay sang ôm lấy vợ khóc nức nở như một đứa trẻ, vừa đau nỗi đau mất đi người mẹ chăm sóc lâu nay, vừa thương vợ đã chịu nhiều thiệt thòi khi về làm dâu làm vợ trong nhà chồng. Thế nhưng, vợ tôi đã gạt phăng tay tôi đi.
Sau khi lo hậu sự cho mẹ tôi xong, cô ấy đã dẫn hai đứa con bỏ về nhà ngoại mặc tôi xin lỗi, gọi điện cầu xin cô ấy quay về. Có lẽ, đến lúc này, nỗi đau sau gần chục năm chịu đựng của vợ tôi đã đỉnh điểm khi biết tôi có bồ bên ngoài.
Tôi phải làm sao để vợ và các con quay về đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Đêm tân hôn, thấy giọt máu ấy rơi ra tôi ôm vợ cười mãn nguyện nhưng sáng hôm sau thì sốc nặng trước cảnh tượng kinh hoàng trong nhà tắm
Thực lòng bản thân tôi cũng không thể bắt em phải còn nguyên sự trong trắng nhưng khi thấy giọt máu ấy rơi ra thì tôi lại càng tôn trọng em hơn. Tôi mãn nguyện ôm vợ ngủ cho tới sáng.
Tôi và vợ là bạn đại học và cũng là đồng nghiệp cùng công ty. Hồi học đại học thì tôi chẳng có cửa để tán em vì em xinh đẹp lại học giỏi được bao chàng theo đuổi. Cho tới khi vô tình 2 đứa bọn tôi lại về làm chung một công ty, đúng lúc đó em cũng chia tay bạn trai vì anh ta đi du học thì tôi mới cơ hội tán em. Người ta bảo gặp đúng người không bằng đúng thời điểm quả chẳng sai tẹo nào.
Dạo ấy khi người yêu cũ vừa mới đi em buồn lắm, chỉ biết lấy công việc làm vui. Thỉnh thoảng có rủ tôi cà phê chém gió chuyện công ty. Hồi học đại học mà được em mời đi thế này thì có mà hôm sau thành chủ đề hót để cả lớp bàn tán ngay. Nhưng bây giờ em sống khép mình hơn và hình như cũng chín chắn hơn.
Những buổi nói chuyện như thế dần dần em cởi mở với tôi hơn. Cũng không giấu giếm nhiều về mối tình đã qua, có lần em bảo nhờ được chia sẻ cùng tôi mà em thấy mình không còn quá vấn vương người cũ nữa. Nhân cơ hội ấy tôi cũng bắt đầu bộc lộ lòng mình với em. Một năm trời quan tâm chăm sóc em cuối cùng tôi cũng nhận được cái gật đầu đồng ý làm bạn gái của em.
Một năm trời quan tâm chăm sóc em cuối cùng tôi cũng nhận được cái gật đầu đồng ý làm bạn gái của em. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi đưa em về nhà ra mắt, bố mẹ tôi vui lắm nhất là mẹ tôi, bà ưng em vô cùng. Bà bảo thời bây giờ mà tìm được cô gái vừa xinh, vừa giỏi nội trợ lại khéo ăn khéo nói như em thì hiếm lắm. Ngày đầu về ra mắt mà bà đã ngồi tỉ tê tâm sự với em cả buổi, xem ra họ hợp nhau lắm.
Yêu nhau hơn 1 năm chúng tôi làm đám cưới. Hôm trước ngày rước dâu em vẫn hỏi tôi: "Anh có hối hận khi lấy em không, nếu hối hận thì giờ hủy hôn vẫn chưa muộn đâu". Tôi ôm chặt lấy em trong lòng rồi nói: "Dù có bất cứ chuyện gì sảy ra anh cũng vẫn sẽ cưới em làm vợ, chỉ em mà thôi".
Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong sự chúc phúc của bạn bè và gia đình. Ai cũng khen cô dâu chú rể đẹp đôi, khen tôi có con mắt tinh khéo chọn vợ. Tối ấy tôi đã từ chối khéo mấy cuộc gọi của đám bạn để ở nhà với vợ và chờ đợi đêm tân hôn hạnh phúc của hai đứa.
Vợ tôi hôm ấy mặc chiếc váy ngủ khá gợi cảm. Tôi ôm chặt lấy em, suốt thời gian yêu nhau tôi chưa từng đi quá giới hạn vì tôn trong em và cũng vì tôi biết em đến với tôi khi trong lòng đã có một vết sẹo để lại từ cuộc tình với người cũ. Nếu bất cứ một hành động nào của tôi khiến em buồn, khiến em đau là em có thể sẵn sàng chấm dứt mọi chuyện. Thế nên tôi không dám mạo hiểm vì như vậy.
Chúng tôi đã có một đêm tân hôn đúng như những gì mình mong đợi. Tôi không ngờ vợ mình lại vẫn giữ được sự trong trắng dù trước đó đã trải qua mối tình sâu đậm 3 năm với người cũ. Thực lòng bản thân tôi cũng không thể bắt em phải còn nguyên sự trong trắng nhưng khi thấy giọt máu ấy rơi ra thì tôi lại càng tôn trọng em hơn.
Tôi mãn nguyện ôm vợ ngủ cho tới sáng. Vợ có lẽ hôm qua đám cưới cả nhà tối thấy em sụt sịt nên mệt không dậy sớm được. Tôi dậy trước vào nhà tắm định vệ sinh cá nhân xong thì sẽ xuống nhà đồ ăn sáng rồi gọi vợ dậy. Hai vợ chồng tôi ở riêng nên tôi để cho vợ ngủ thoải mái.
Nhưng vừa bước chân vào nhà tắm tôi đã choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Trên kệ gương gói băng vệ sinh không biết từ đâu đang chễm trệ ở đó. Tôi lúc đầu còn tưởng mình hoa mắt lên cầm lên xem, đó đúng là băng vệ sinh mà, đã bị bóc dở có lẽ đã được chủ nhân của nó dùng rồi. Lẽ nào nó là của vợ tôi, trong nhà này chỉ có tôi và em thôi mà.
"Anh xin lỗi đã làm em buồn, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu. (Ảnh minh họa)
Khi tôi còn đang cầm gói đó trên tay thì giật bắn mình bởi tiếng nói của vợ vọng từ phía sau: &'Anh dậy sớm vậy, sao không gọi em dậy". Tôi vội đặt gói băng vệ sinh xuống rồi quay lại.
- Em xin lỗi đêm qua em đến tháng lấy ra dùng nhưng vì lúc đó đau bụng quá vào vội giường nằm nên quên cất đi.
- Vậy là... đêm quá là em có... chứ không phải là giọt máu ấy hả?
- Anh tưởng là em vẫn còn trinh đúng không? Em xin lỗi...
Nhìn thấy khuôn mặt vợ biến sắc, có lẽ em nghĩ rằng tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ khi biết việc em không còn trinh đêm tân hôn. Nhưng tôi tiến lại gần ôm chặt lấy vợ: "Anh xin lỗi đã làm em buồn, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu. Em cũng đừng suy nghĩ gì nhé, anh sẽ làm những gì anh mà đã hứa. Dù có bất cứ chuyện gì sảy ra anh cũng luôn ở bên cạnh em tới suốt cuộc đời này".
Theo Một Thế Giới
Vừa tới nhà đón dâu, chú rể đã lao vào ôm vợ thật chặt rồi đóng sầm cửa lại Khi Hoa chưa kịp định thần thì Hải đã lao vào, ôm lấy cô thật chặt, gỡ cái túi trong tay cô xuống rồi đóng sầm cửa lại. Trước ngày về nhà chồng Hoa đã sang giường ngủ với mẹ đêm cuối cùng và bắt bố phải ra ngủ riêng ở phòng khách. Cô rúc đầu vào người mẹ để hít hà hơi...