Mẹ đơn thân: Có sóng gió gì mà chưa trải qua, dầm hết cơn mưa rồi mạnh mẽ sống tiếp
Đàn bà trải qua nhiều sóng gió, dầm hết cơn mưa này đến cơn bão khác, dù có ướt sũng cũng phải mạnh mẽ lau khô rồi cười tươi sống tiếp… vì con.
Chồng mất, tôi một mình nuôi con đã hơn 4 năm nay. Từ ngày chồng không còn nữa, bên nội cũng không nhìn mặt cháu, cũng chẳng chu cấp đồng nào. Thế nên một mình tôi phải nai lưng ra kiếm từng đồng để cho con cuộc sống đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Tôi không thể để con phải sống thiếu thốn, chật vật như tôi ngày trước.
Đàn bà một mình nuôi con có sóng gió, bão giông nào mà không từng nếm trải – Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà một mình nuôi con, có nỗi đau, có sóng gió nào mà chưa trải qua. Người ta hỏi tôi có sợ, có mệt không? Dĩ nhiên là có. Nhưng nếu tôi nghỉ ngơi, ai là người sẽ gánh vác? Phụ nữ chân yếu tay mềm như chúng tôi, không có người che chở thì tự mình vươn đôi cánh tự bảo vệ mình thôi. Nỗi lòng của những bà mẹ một mình nuôi con, mấy ai hiểu thấu?
Mạnh mẽ là điều mà tôi nhất định phải làm được vì con – Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà trải qua nhiều sóng gió, chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, chỉ sợ con ăn không no, mặc không đủ ấm. Chỉ sợ những đêm trái gió trở trời, con ốm đau bệnh tật không có người đỡ đần.
Từ ngày một mình nuôi con, tôi đã gạt bỏ hết những thú vui riêng. Chỉ cần con vui, không có gì mà tôi không thể chịu đựng được. Dù công việc có khó khăn như thế nào, tôi vẫn gắng gượng vượt qua. Dù thiên hạ có chế giễu ra sao, tôi cũng gạt nước mắt mà sống tiếp.
Video đang HOT
Vì con, tôi có thể gạt bỏ đi những lời nói không hay của người đời – Ảnh minh họa: Internet
Không có người đàn ông là chỗ dựa mỗi khi yếu lòng, không có người đàn ông cùng ăn cùng ngủ, cùng chăm con, thật sự rất tủi thân. Nhìn những người đàn bà khác được chồng nuông chiều, yêu thương, đôi khi tôi chỉ ước giá như…
Ngày đó tôi từng nghĩ đàn bà sao có thể một mình nuôi con được. Chuyện gì cũng phải có người gánh vác phụ chứ không thể cứ một mình ôm đồm hết. Nhưng rồi trải qua quãng thời gian đó, tôi mới thấy chẳng có gì là đáng sợ cả. Nỗi đau lớn nhất là mất đi người mình yêu thương nhất tôi còn không sợ thì việc này có sá gì.
Làm mẹ đơn thân chẳng đáng sợ – Ảnh minh họa: Internet
Từ ngày chồng mất, gia đình anh cũng lấy lại căn nhà nhỏ bên cạnh và đuổi tôi đi. Lúc đó có cha mẹ dưới quê nhưng tôi không dám nhờ cậy, một mình ẵm con đi rồi nhờ bạn bè thuê cho căn phòng trọ sống lay lắt qua ngày.
Trong khoảng thời gian thăng trầm đó, nhiều lần tôi muốn bỏ cuộc, muốn chết đi cho xong, nhưng rồi vẫn mạnh mẽ sống tiếp. Vì cuộc đời này dù có đau buồn đến mấy, chúng ta vẫn phải đối mặt, chứ không thể chọn cách từ bỏ được. Đàn bà một mình nuôi con vốn dĩ chẳng có gì đáng sợ. Đáng sợ nhất là những lúc nhụt chí muốn từ bỏ mọi thứ.
Mẹ đơn thân hãy mạnh mẽ và kiên cường – Ảnh minh họa: Internet
Gửi những người đang làm mẹ đơn thân, hãy mạnh mẽ và tự tin trên con đường một mình nuôi con. Đừng nhụt chí, cũng đừng nản lòng, rồi sẽ đến một ngày hạnh phúc tìm đến bạn. Con người không ai khổ hoài, chỉ cần bạn có công, ông trời sẽ không phụ lòng.
Theo phunuvagiadinh.vn
Con anh, con em thành con chúng ta
Khi người ta ném ra một hòn đá, thứ người ta nhận về sẽ là nỗi đau, nhưng khi gieo những hạt mầm và chịu khó vun tưới, sẽ nhận về những ngọt lành là chuyện tất nhiên thôi.
Sinh nhật Hưng, thằng lớn nhà chị vào giữa tuần nên chị định mua cho con đôi giày thể thao, bộ cầu lông, thêm cái bánh kem cho hai đứa em thổi nến, đợi đến chủ nhật cha về cả nhà sẽ đi ăn buffet.
Nói ra kế hoạch này, hai đứa nhỏ reo mừng, còn Hưng thì nhíu mày "tốn quá mẹ". Chị cười, sinh nhật con mà, có bao nhiêu đâu. Hưng nhìn mẹ chăm chú, đột nhiên nhoẻn cười và nhào tới ôm choàng lấy chị, "con chỉ muốn nói, con cảm ơn mẹ".
Lúc cả nhà đang chờ mua suất ăn buffet, anh chàng bán vé nhìn chị: "còn trẻ thế mà con đã lớn ngần này rồi!". Chị cười, "do tôi đã xinh còn giỏi thuộc hàng quý hiếm nên được rước đi sớm" và nhận được tràng cười sảng khoái của anh nhân viên với bốn cha con đang đứng phía sau.
Lúc chị đi rửa tay quay lại đã thấy chỗ mình có sẵn những món ưa thích, hẳn anh và ba đứa trẻ đã lấy cho chị. Có được gia đình đông đúc và vui vẻ như hôm nay, anh chị đã phải cố gắng đến kiệt sức, nhiều lúc tưởng buông xuôi.
Ảnh minh hoạ
Hai năm trước, chị đã làm mẹ đơn thân được ba năm với con trai tám tuổi. Anh thì gà trống nuôi con với một trai, một gái. Vợ anh bỏ nhà đi khi con gái được hai tuổi. Ngày con bé năm tuổi, chị quay về yêu cầu anh ký đơn cho chị công khai đến với người mới.
Ngày đó, chị đã nghĩ mình sẽ ở một mình như vậy nuôi con cũng ổn. Chị sợ phải gắn đời mình vào ai đó. Chị lấy chồng vì tình yêu, nhưng khi thành vợ chồng, tình yêu biến mất lúc nào không rõ. Cha của con trai chị đã kịp có tổ ấm khác nhưng cố tình làm khó dễ không cho chị tự do. Hết hù dọa sẽ nuôi con đến lấy hết tài sản, buộc chị ra đi với hai bàn tay trắng, anh ta còn đến cơ quan chị vu vạ chị ngoại tình với đồng nghiệp. Sau nhờ cha mẹ chồng can thiệp, chị mới được giải thoát.
Chị gặp anh trong bệnh viện khi con trai chị và con gái anh nằm cùng một phòng. Ban đêm, nhìn ba cha con co quắp trên giường bệnh mà cám cảnh, chị đã nói anh bồng thằng con sang nằm ké với con chị. Mỗi lần gia đình chị đưa cơm, chị lại sớt cho cha con anh một ít. Cùng hoàn cảnh giúp đỡ nhau, vậy mà thành thân quen. Hai đứa trẻ xuất viện cùng ngày. Khi con gái khỏe hẳn, anh đã tìm đến nhà chị để cảm ơn và cho bọn trẻ chơi với nhau, vì chúng cứ hỏi nhau suốt.
Thi thoảng cuối tuần, chị mời ba cha con sang nhà ăn cơm. Nhìn hai đứa trẻ nhà anh ăn uống rất ý thức và nhường nhịn, chị biết anh dạy con khá ổn. Cũng thời gian này, anh được lên chức, hay phải đi công tác. Hai đứa trẻ không thể ở một mình, chị nói anh đưa chúng qua nhà. Rồi sau này, cha không đi công tác, chúng cũng đòi qua nhà chị vì được ăn ngon.
Một ngày, anh đề nghị gộp hai nhà thành một. Dùng dằng hơn nửa năm, chị mới đồng ý. Người vui nhất là đám trẻ, người lo lắng lại là cha mẹ chị. Ông bà sợ chị khổ khi đâm đầu vào búi nhợ. Cha mẹ anh cũng gặp chị khuyên nên suy nghĩ kỹ, dù ông bà mừng phát khóc khi biết có người thương yêu con trai và hai đứa cháu nội.
Quả thật vất vả khi anh quyết định chuyển đến ngôi nhà rộng hơn nhưng gần cơ quan chị. Rồi chuyển trường cho con, hai con trai chung một trường, con gái út trường xa hơn nhưng cùng đường chị đi làm. Buổi sáng, anh chở hai đứa, chị một đứa cùng ra khỏi nhà.
Ngày trước chỉ cuối tuần nhà chị mới có khách léo nhéo, nay thì ngày nào cũng có, toàn phải xài nồi to, bù lại chị có "thợ phụ" luôn ở bên cạnh giúp đỡ. Nhà rộng vậy nhưng chị không phải lau nhà, phơi đồ, xếp đồ... Anh còn huấn luyện con trai lớn ủi đồ. Sau này, chị mới biết chuyện anh đe hai con: "Phải phụ mẹ làm việc nhà, không được cãi. Ai mà làm mẹ giận là đưa về nhà cũ đó nha".
Nhìn cả nhà quây quần bên nhau, chị thấy ấm lòng. Đôi khi chị cũng ngạc nhiên không hiểu sao mình gan, nhưng chắc chắn một điều là chị không liều mà đã tính toán kỹ. Cũng do anh thật tâm và điều quan trọng là đám trẻ thật sự quý mến nhau.
Khi người ta ném ra một hòn đá, thứ người ta nhận về sẽ là nỗi đau, nhưng khi gieo những hạt mầm và chịu khó vun tưới, sẽ nhận về những ngọt lành là chuyện tất nhiên thôi.
Thái Phan
Theo phunuonline.com.vn
Làm mẹ đơn thân: Bản lĩnh và gai góc hơn phụ nữ khác cả vạn lần Nhìn con gái yên bình trong vòng tay mẹ mà thấy thương chị vô cùng. Bây giờ tôi mới thấu hết được những nỗi cực nhọc và xót xa mà chị phải trải qua. Làm mẹ đã khó, làm mẹ đơn thân khó hơn cả vạn lần! Chỉ những ai đã làm mẹ đơn thân mới hiểu thấu được những khổ ải mình...