Mẹ đã muốn vứt bỏ tôi
Trong mắt ba mẹ tôi chỉ là bằng chứng của sự hư hỏng, lừa dối.
Thằng em tôi gọi điện năn nỉ: “ Chị về thăm mẹ đi, mấy bữa nay bả cứ nhắc chị hoài…”. Tôi nghe nó nói, thoạt tiên tôi thấy buồn cười nhưng rồi sau đó lại thấy thèm được khóc. Đã lâu rồi, hình như tôi không khóc được nữa. Ngày xưa, mẹ tôi hay nói tôi lì đòn… Mà có phải tự nhiên tôi “lì” đâu…
Khi lớn lên, tôi biết mẹ tôi lỡ mang thai trước khi về làm vợ ba tôi. Chính vì vậy, khi tôi chào đời, mẹ tôi đã muốn vứt bỏ. Mẹ nhờ người hàng xóm mang tôi đi cho. Người ấy ẵm tôi đi một buổi ra chợ Cần Thơ rồi quay về bảo là không có ai xin. Vậy là cha mẹ tôi đành phải giữ lại đứa con gái mà trong mắt họ chỉ là bằng chứng của sự hư hỏng, lừa dối…
Tôi lớn lên, có cảm giác ăn cơm ít hơn ăn đòn vì cơm thì bữa nào cũng ăn không đủ no, còn đòn thì đau tới mấy hôm sau vẫn chưa hết.
Mãi đến năm 9 tuổi, tôi mới được đi học lớp một. Thật ra mẹ tôi cũng chẳng muốn cho tôi học hành nhưng vì bác trưởng ấp tới nhà nói mãi, bảo con nít phải cho học hành để sau này mới giúp mình, giúp đời. Chuyện ấy nghe xa xôi quá nhưng có lẽ sợ phải nuôi tôi suốt đời nên ba mẹ đành phải cho tôi đi học.
Mấy năm tiểu học, tôi toàn ngồi bàn chót. Hồi mới đi học, lũ bạn trong lớp nhỏ hơn tôi mấy tuổi nhưng đều gọi tôi là “mày” với lý do tôi “già đầu rồi mà mới học lớp một”. May mà cô giáo rất thương nên lúc nào cũng động viên, chỉ bảo thêm cho tôi sau giờ học.
Tôi nhớ có hôm thấy tôi đi học trễ mà trên mặt có mấy vết bầm, giờ ra chơi, cô gọi tôi ra một góc hỏi lý do. Tôi bảo tôi bị té. Thật ra đó là do ba tôi đánh khi ông nhờ tôi lấy cái quần xà lỏn mang vô nhà tắm cho ông nhưng tôi mắc làm bài tập nên nhờ thằng em kế mang vào. Vậy là sau đó tôi bị ăn mấy bạt tai vì cái tội “kêu mà không nghe”.
Tôi không thể nhớ hết những lần mình ăn đòn và bị chửi. Và tôi cũng không hiểu vì sao mấy đứa em tôi không bị mà chỉ có một mình tôi gánh hết. Hình như với tôi, chuyện gì cũng có thể trở thành xấu xa. Có lần, tôi được điểm 10 môn toán, tôi mừng quá về khoe với ba: “Hôm nay con được 10 điểm đó ba” thì ông nói: “ Có lấy điểm ra mà ăn được không? Chỉ báo cơm. Học… học…”. Dù vậy, tôi vẫn vui.
Lại có hôm, nghe cô giáo khen, tôi về nói với mẹ: “ Bữa nay cô nói con có khả năng đi xa hơn nữa nếu ráng theo đuổi chuyện học hành…”. Mẹ tôi lườm: “ Học…Học… Vài năm nữa lớn một chút tao gả cho người ta. Con gái nuôi tốn cơm”.
Tôi nhớ có một lần, do không có tiền đóng tiền liên hoan lớp, không dám xin ba mẹ, tôi ăn cơm ít lại rồi sau đó lén ăn cắp mấy lon gạo đi bán. Không ngờ chuyện vỡ lỡ, tôi bị đánh một trận tơi bời. Tôi nhớ, ba tôi vừa đánh, vừa nghiến răng: “Đánh cho mày chết, đồ báo cơm”. Còn mẹ tôi thì phụ họa: “Ông cứ đánh nó chết đi, tôi chôn”.
Bây giờ ngồi nhớ lại những điều này, tôi thấy sao mình có thể sống được với những trận đòn thừa chết, thiếu sống như vậy… Đúng là tôi “lì đòn” như lời mẹ tôi nói.
Video đang HOT
Tại sao tôi lại phải bận tâm về người mà tôi phải gọi là mẹ khi người ấy đã không xem tôi là con kể từ lúc chào đời (Ảnh minh họa)
Hồi nhỏ, tôi không biết lý do vì sao ba mẹ ghét mình. Còn cái chuyện ăn đòn thì tôi nghĩ chắc là ba mẹ “thương cho roi, cho vọt” như lời cô giáo dạy.
Tôi không biết họ ghét tôi vì “ cái bản mặt mày giống y khuôn thằng chó đó, nhìn là thấy ghét“- có lần tôi nghe ba tôi nói vậy. Tôi không biết người mà ba tôi nhắc là ai, chỉ nghĩ đơn giản chắc đó là người mà ba tôi có chuyện xích mích, không ưa.
Mãi đến năm 16 tuổi, tôi mới nghe bác hàng xóm nói lại. Không phải bác muốn nói mà vì hôm đó, tôi bị đòn đau quá phải chạy qua nhà bác. Vừa lấy muối xức vết thương trên lưng cho tôi, bác vừa ca cẩm: “ Con nít có tội tình gì mà hành hạ nó như vậy. Người lớn làm lỗi thì phải gánh chịu chớ sao lại trút lên đầu nó vầy nè“.
Nghe vậy, tội hỏi riết tới, bác mới nói thật chuyện mẹ tôi chửa hoang trước khi lấy ba tôi nhưng chận đầu: “ Tao không biết gì nữa hết nghen, đừng có hỏi. Mà nhớ là không được nói cho ba mẹ mày biết tao nói nghe chưa. Tụi nó mà biết là cào nhà tao xuống sông”.
Hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng tôi quyết định không nói ra với ai điều mình đã phát hiện. Có lẽ, tôi sẽ âm thầm chịu đựng cuộc sống ấy bởi tôi cho rằng, dù sao thì họ cũng đã nuôi tôi khôn lớn. Tôi mang nợ cơm áo với họ nên phải đáp đền. Riêng với mẹ, tôi không bao giờ tìm được cảm giác ruột thịt. Bởi với mẹ, ba tôi quan trọng hơn.
Và có lẽ sẽ mãi như thế nếu không có một ngày họ ép gả tôi cho ông chủ tiệm tạp hóa ngoài chợ. Ông ta chắc cũng lớn tuổi bằng ba tôi nhưng chết vợ. Năm đó tôi 17 tuổi . Mẹ tôi bảo: “ Không có học hành gì nữa”. Tôi khóc thì ba tôi dỗ dành. Lần đầu tiên tôi nghe ông nhẹ nhàng với mình: “ Chỗ đó là nhà đàng hoàng, lại có ăn. Mày về đó thì sướng cái tấm thân chớ học hành chữ nghĩa mà làm gì?”.
Thoạt đầu tôi nghĩ, thôi kệ, ở đâu thì cũng khốn khổ như vậy thôi. Không chừng lấy ông già đó, tôi sẽ được cưng chiều sung sướng. Thế nhưng, mấy hôm sau, có dịp đi chợ ngang qua chỗ đó, tôi thấy một ông già bụng phệ đang ngồi cân đường đậu cho khách. Hỏi ra mới biết đó là người mà tôi sắp phải lấy làm chồng.
Thế là tối đó, tôi cuốn quần áo bỏ nhà đi.
Cuộc sống đã đưa đẩy tôi tới cái đất Sài Gòn này. 6 năm qua, tôi đã sống được bằng sức lao động chân chính của mình. Có lần tôi về quê chứng giấy tờ xin việc, tôi hỏi thăm thì biết ba mẹ tôi rất tức giận khi tôi bỏ trốn. Ông bà đã lỡ nhận tiền của chàng rể tương lai và tiêu xài hết nên phải bán đất để trả nợ. Tôi thấy áy náy trong lòng nhưng quyết không trở về.
Tuần trước, tôi nghe tin mẹ tôi bị bệnh phải chở ra bệnh viện Cần Thơ chữa trị. Tôi nghe trong lòng có chút gì đó xao động nhưng tôi không về bởi từ lâu, tôi đã xem mình là một đứa trẻ mồ côi.
Tôi thấy thèm được gọi một tiếng “con”, được yêu thương như cái cách mà tôi đã đọc được trong những câu chuyện đầy ắp tình người ở trang mục này. Nhưng ngay cả điều đó, tôi cũng không có được từ lúc sinh ra trên cuộc đời này…
Vậy thì tại sao tôi lại phải bận tâm về người mà tôi phải gọi là mẹ khi người ấy đã không xem tôi là con kể từ lúc chào đời…
Theo 24h
Cuộc gặp gỡ "định mệnh"
Nhờ cuộc gặp gỡ định mệnh trên chuyến tàu ấy đã giúp tôi nhận ra được bản chất của người tôi "thầm yêu trộm nhớ" bấy lâu nay!
Tôi cứ ngỡ người yêu tôi bấy lâu là một cô gái dịu dàng, ngoan hiền và có tấm lòng bao dung, độ lượng... Nhưng khi chứng kiến cách hành xử của "cô ta" trên tàu, tôi không khỏi hốt hoảng, sợ hãi vì "người đẹp trong mộng" của mình là một "cô ả" ghê gớm và chua ngoa như thế!
- Xin phép cho tôi vào chút ạ!
Tôi lịch sự nhẹ nhàng nói với người phụ nữ ngồi cùng hàng ghế có vẻ ngoài chẳng lấy gì mặn mà, đằm thắm như con gái miền trung mà người ta vẫn miêu tả. Cô là ả Đào thứ hai bước ra từ trang sách của Nguyễn Khải. Cô đúng có gương mặt góc cạnh, làn da cháy nắng nhưng không có chút mịn màng, mũi lại mang cái mũi giống họ hàng Thị Nở có xinh hơn chút đỉnh, đặc biệt là đôi mắt tí hí thấy tôi vào còn nguýt "yêu" một cái rõ dài, làm tôi thấy...chợn. Nhìn thoáng cô chắc ai cũng đoán U30.
Sự khó chịu của cô bạn ngồi cùng với tôi biểu hiện ra cả nét mặt, cô ta nhăn nhó đủ thứ. Mặt đã không lấy gì làm xinh xắn lại còn cau có, để lộ bao nhiêu là nếp nhăn ở cuối chân mày. Để ý kỹ hóa ra "đế giày không có mắt" của tôi chạm vào chiếc váy hồng của cô, làm bẩn một vệt nhỏ. Tôi biết ý, mở lời:
- Xin lỗi bạn nhé! Làm bẩn váy bạn rồi!
Cô ta không đáp lại, chỉ phủi phủi thêm vào chiếc váy miệng lẩm bẩm cái gì đấy tôi nghe không rõ... Chẳng hiểu cái miệng của tôi thế nào mà phát ra hai từ rõ to: "Ghê gớm". Cô ta nghe được, quay sang mắng sa sả vào mặt tôi:
- Ông vừa nói cái chi đó? Đừng tưởng đẹp trai thì muốn nói ai cái chi thì nói! Ông đạp giày vào người tôi, bẩn cả váy, tôi còn chưa bắt đền là may đấy! Còn nói "ghê gớm" à? Mụ cho biết thế nào là ghê gớm. - Giọng cô ta chua như giấm, lại còn nghiến răng kèn kẹt khiến tôi phát hoảng, rối rít xin lỗi,... cô ta chẳng nói gì, quay ngoắt ra hướng khác.
Tôi được một phen hú hồn và xấu hổ! Mọi người cứ quay lại nhìn làm tôi chỉ muốn lấy mo cau mà che! " Gì trời! con gái miền trung sao có thể loại nàY?", cũng may mà người con gái mình quen hiền lành, lại hết sức dịu dàng và giọng nói của nàng hết sức trong trẻo, nhẹ nhàng. Mỗi khi nghĩ về nàng tôi như thoát khỏi cái thực tại ồn ào và xô bồ, thấy lâng lâng như đi chin tầng mây vậy. Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt thanh tú, đẹp hoàn hảo của nàng, làn da mịn màng dù rám nắng, thân hình mảnh mai mà nếu được chạm vào người tôi sẽ run lên vì sung sướng,... Tiếng khởi động máy ầm ỹ của tàu kéo tôi ra khỏi giấc mộng. Nhìn sang bên cạnh lại là khuôn mặt thiếu thịt nghiêm trọng lại được trang điểm khá đậm càng tôn lên vẻ gầy gò đến khổ sở của cô ta.
Tôi cứ ngỡ người yêu tôi bấy lâu là một cô gái dịu dàng, ngoan hiền và có tấm lòng bao dung, độ lượng...
Tàu lăn bánh, tôi lại miên man với những dòng cảm xúc về người con gái tôi sắp sửa gặp khi ngược tàu về Nghệ An. Tôi sẽ làm cho nàng bất ngờ, tôi tưởng tượng ra nụ cười rạng rỡ, cái ôm siết chặt khi nàng gặp tôi, những lời thì thầm yêu thương nàng dành riêng cho tôi,... Phải! một gã trai lần đầu biết đến rung động như tôi sẽ sung sướng và hạnh phúc lắm giây phút ấy! Bởi dù chưa một lần gặp mặt nhưng đối với tôi nàng như vầng trăng mát lành, như một ngọn gió thổi qua tâm hồn khô khan của tôi, như cơn mưa rào giữa mùa hạ. Nàng đến thật bất ngờ, chưa một lần gặp gỡ, nhưng qua các tin nhắn, các cuộc gọi, chat về khuya mà chúng tôi dành cho nhau tôi cảm thấy đây là tình yêu, là người con gái đích thực của đời mình. Hai mươi tám tuổi đầu, chưa một lần rung động, chưa một lần biết đến cảm giác nhớ nhung, mong ngóng của tình yêu. Nàng như dòng sông yên bình mà tôi có thể thả hồn trôi lững lờ để giải tỏa bao mệt mỏi của cuộc sống, bởi từ trước đến nay tất cả những yêu thương tôi đều dành cho công việc. Nhớ lại khi quen nhau, tôi lại cười tủm một mình.
Tình yêu của tôi thật đặc biệt và cái cách chúng tôi quen nhau cũng thật đặc biệt. Tôi thường làm việc về đêm, lang thang trên internet tôi vào phòng chat. Đập vào mắt tôi là cái nickname: "huongduongxanh37", thấy thật hay hay bởi hoa hướng dương vốn dĩ màu vàng, thầm nghĩ chắc là một cô nàng có tâm hồn lãng mạn. Tôi nhấn chuột và buzz và chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, rất lâu,...Theo tôi cảm nhận thì nàng khá vui tính, dễ gần, lại sống tình cảm,...vậy là ngày nào tôi cũng online chỉ mong được nói chuyện với nàng, những mệt mỏi, lo toan trong cuộc sống dường như được xóa nhòa, tôi không còn cảm thấy căng thẳng với công việc nữa, mọi thứ đều trở nên dễ dàng và thoải mái hơn. Ngày nào không nói chuyện được với nàng là tôi lại thấy đứng ngồi không yên. Còn nhớ hôm gọi điện cho nàng cả ngày không được tôi hết sức lo lắng và giận dữ. Tối về nàng gọi lại xin lỗi tôi rối rít,... hóa ra nàng sang nhà cô chơi, quên mang điện thoại, lại được nghe giọng nói của nàng, lòng tôi dịu lại, nghe tiếng cười trong trẻo... thấy nàng thật đáng yêu!
Tình yêu của tôi là như thế đấy, dù chưa một lần gặp mặt, chưa một cái nhìn âu yếm, chưa một cái ôm siết chặt, chưa một nụ hôn ngọt ngào,... nhưng tôi cảm thấy nàng rất gần, rất gần dù tôi ở Hà Nội, còn nàng ở đất Nghệ xa xôi. Định bụng lần gặp mặt này tôi sẽ tỏ tình một cách thực sự và đàng hoàng với nàng như bao đôi tình nhân khác, sẽ làm cho nàng được hạnh phúc và hãnh diện.
Cánh tay của cô bên cạnh thúc mạnh vào sườn tôi đau điếng khi tàu phanh lại bất ngờ, mặt cô ta vẫn lạnh tanh và dửng dưng. Tàu lại lăn bánh, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho nàng, tin nhắn vừa gửi đi thì thấy cô ta cũng lôi điện thoại ra đọc tin nhắn, tôi cũng chẳng thèm quan tâm,... vừa hay, nàng nhắn tin lại cho tôi "Em nhớ anh". Sướng run người, tôi vội vàng "Anh đang đến với em nè!"... máy tôi báo đã gửi xong thì cô ta cũng lại mở máy đọc tin, rồi bấm nút nhắn. "Anh toàn nói dối không à! Đừng thế mà cưng, tội nghiệp em mong anh" - đọc tin nhắn nàng tôi lâng lâng, cảm đông,... "Anh đang ở trên tàu, muốn tạo bất ngờ cho em nhưng thương em lắm nên đành nói ra". Tôi vừa bấm nút send xong thì cô ta lại có tin nhắn, không đọc vội cô ta ngoảnh sang nhìn tôi vẻ giễu cợt, vênh váo,.. Tôi thầm nghĩ, không biết cái thằng điên nào lại đi nhắn tin với cô ta, nhìn cái miêng rộng ngoác lại còn tủm tỉm cười khi nhìn vào di động tôi thấy tôi nghiệp cho cái nhan sắc "trời phú" của cô, lại được tô điểm bởi cái giọng chua ngoa, đanh đá càng thêm phần "hoàn hảo"! Mặc xác, tin nhắn nàng vừa kịp đến cho cái đầu của tôi bớt bận tâm về vẻ ngoài và tính nết của cô ả. "Em cũng đang ở trên tàu, em sang chú chơi sáng nay, giờ cũng gần về nhà rồi, anh sắp tới nơi chưa? Được gặp anh thật không? Em thấy hạnh phúc quá!". "Gần rồi cưng ạ, em đang đi tàu nào? Biết đâu anh em mình lại cùng chuyến tàu?". Tay tôi vừa rời bàn phím thì cô ta lại có tin nhăn đến, "Sao lại có sự trùng hợp đến ngẫu nhiên như thế nhỉ? Hay là... tôi gạt phăng suy nghĩ đấy ngay lập tức khi nó vừa kịp thai nghén. Không! Người con gái tôi yêu thuần khiết và dịu dàng như một nàng tiên vậy, không thể là cô ả đang ngồi cạnh đây được.
Cái tên "hoahuongduong" lùi vào quá khứ sau vài năm tôi lấy vợ.
"Em đang đi tàu SE, sắp được gặp cưng yêu của em rồi, em thấy hồi hộp quá cưng ạ, hihi". Đọc tin nhắn nàng xong tôi không khỏi bất ngờ và hạnh phúc, vội vàng "Cưng ngồi toa nào thế? Anh cũng đi tàu SE", tôi vừa gửi xong tin nhắn thì lại thấy cô ta cầm máy lên đọc tin, tôi ngờ ngợ giữa người tôi yêu và cô gái ấy. " Em ngồi toa 14, còn anh?", mở máy ra và đọc được những dòng chữ ấy, tôi bất ngờ và choáng váng... Tôi vội vàng tôi lách người xin cô ả ra ngoài, lưng tôi quay đi nhưng vẫn cảm thấy sởn tóc gáy vì biết có người đang lườm mình "đến cháy cả áo".
Ra đứng một góc mà có thể nhìn thấy cô ả, tôi bấm nút gọi nàng, toát mồ hôi hột, tôi chỉ ước người nhấc máy không phải là cô ta. Nhưng trời đất như sụp đổ dưới chân khi cô ả cầm máy, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của nàng, giọng nói mà tôi đã mê đắm mỗi khi nghe " Alô, cưng à?". Tôi dập vội máy và tắt luôn nguồn, đứng sững một hồi lâu rồi trở về chỗ ngồi. Cô ả với vẻ mặt khó chịu, lẩm bẩm cái gì đó rồi quay mặt đi về hướng khác.
Tàu đỗ trả khách, tôi vội vàng xuống và mua ngay vé trở về Hà Nội. Tôi thay số điện thoại và nickname. Và cái tên "hoahuongduong" lùi vào quá khứ sau vài năm tôi lấy vợ.
Anh Vũ (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Anh còn yêu em nữa không? Khi xa em cũng là lúc chồng buông tay người con gái ấy Những tranh cãi giận hờn, những lời nói đớn đau, những trò thách đố dại dột khi xưa khiến mình mất đi hạnh phúc... Thật tệ, đã yêu và chung sống bấy nhiêu năm, ít nhiều gì cũng còn là cái nghĩa. Ấy thế mà người chồng vốn được em...