Mẹ con em sẽ bình yên nếu anh không về thăm
Anh, một người đàn ông em từng yêu đến quên lối về, nhưng đó là chuyện của quá khứ, còn giờ em thấy anh là sợ hãi, đau đớn.
Em thậm chí còn không muốn anh chạm vào con. Con nghịch bẩn thì em tắm cho con là sạch, còn những thứ bẩn vô hình ở anh, em làm sao cho sạch được đây.
Có thể những suy nghĩ của em là ích kỷ nhiều hơn là em đang bảo vệ con. Anh sống cách 2 mẹ con em chưa tới 3 km, hàng ngày đi làm đều chạy ngang qua khu nhà trọ mẹ con em sống. 2 tháng anh về thăm con, dẫn con đi chơi một hai lần. Anh cứ lựa vào giờ trưa nắng đón con từ nhà giữ trẻ rồi dẫn con đi.
Chiều lại vội vàng gọi điện hối thúc em về sớm đón con để anh còn về “nhà”. Nắng buổi trưa của Sài Gòn làm con bị cảm, sau mỗi buỗi đi chơi với anh là em lại một mình ôm con vào bệnh viện. Công việc của em bận rộn, áp lực, mỗi lần về sớm là ảnh hưởng rất nhiều. Những lúc anh vội quay đầu xe đi về, anh có bao giờ ngoảnh mặt lại nhìn con không? Con chạy ra nhìn theo anh rồi vẫy tay chào ba mà chưa bao giờ anh hồi đáp lại.
Con cứ đứng đó nhìn, mặc cho em nói “ba đi rồi con vào nhà đi”. Đồ chơi anh mua cho, con khoe với anh chị hàng xóm. Em không muốn con mến anh, rồi trông ngóng ba về thăm, như thế con sẽ buồn và tổn thương khi anh rất khó có thể giành thời gian cho con.
Video đang HOT
Một tuần anh được nghỉ làm 2 ngày, thời gian ấy để chăm lo cho gia đình mới. Anh muốn thăm con lại phải lén lút, giấu giếm, sợ bị phát hiện. Sao phải làm vậy anh? Riêng em thấy mệt mỏi lắm. Em còn nhớ rất rõ lời cảnh báo của em gái cô ta. Em từng thấy buồn cười trước lời cảnh báo đó nhưng giờ lo lắng cho sự an toàn của con. Cô ta cố tình kết bạn trên trang mạng xã hội với em để em nhìn thấy những hình ảnh gia đình hạnh phúc. Em nói với anh điều này, anh bảo cô ta làm gì, nói gì sao anh kiểm soát được. Em muốn hai mẹ con sống bình yên nên anh đừng về thăm con nữa.
Em vẫn luôn dành thời gian cho con. Không có sự xuất hiện của anh, mẹ con em vẫn sống rất vui vẻ. Anh hãy để yên mọi việc giống như ngày bỏ rơi mẹ con em để theo người đàn bà đó. Em gào khóc rồi cũng tự lau nước mắt, con có đói thì cuối cùng chỉ có em đi làm kiếm tiền, khi con bệnh cũng mình em lo. Giờ anh xuất hiện trước mặt con có nghĩa lý gì không hay chỉ đem lại phiền phức cho mẹ con em.
Anh luôn nói sợ em sẽ “đầu độc” suy nghĩ của con. Em từng tổn thương rất nhiều vì sự phản bội của anh, mất cả năm trời gặp bác sĩ tâm thần mới cân bằng lại được cảm xúc. Liệu em có để con phải chịu tổn thương không anh? Nếu được, em còn muốn xóa mọi chuyện không vui đó, không còn ai nhớ đến hay nhắc đến nữa. Em không muốn con biết mọi chuyện đã xảy ra.
Em sẽ không kể xấu cũng như nói tốt về anh với con. Em tự có cách để con cảm thấy bình yên nhất, để con hiểu sống với mẹ cũng hạnh phúc rồi, có ba bên cạnh hay không cũng không sao. Mai mốt con lớn, vô tình gặp anh thì chào một tiếng ba thôi rồi nhà ai nấy về.
Là anh lựa chọn vứt bỏ mẹ con em, em đã làm mọi thứ để níu kéo mà không giữ chân anh được. Lớn rồi, ai cũng phải chịu trách nhiệm và trả giá cho việc làm của mình. Cái giá em phải trả khi yêu anh là giờ một mình nuôi con.
Em nhận vô số lời chê bai, trách móc khi trở thành mẹ đơn thân ở tuổi 28. Đến giờ em gần như chai sạn, chẳng muốn nghe bất cứ lời khuyên nào. Rồi đêm nằm nhìn con ngủ say, trong lòng tự hỏi: “Mẹ ích kỷ lắm đúng không con? Con muốn gặp ba đến thế sao? Đi chơi với ba con thấy vui hơn khi chơi với mẹ s? Là mẹ đang lo nghĩ cho con hay chỉ nghĩ đến cảm xúc của mẹ thôi”. Rất mong nhận được góp ý của mọi người.
Đàn bà cam chịu chẳng khác gì cả đời mang đôi giày chật, mỗi bước chân đều đau đớn vô cùng
Phụ nữ khi sống với chồng tệ bạc, chẳng khác nào cả đời ép mình mang một đôi giày chật. Vậy mà bao nhiêu người đàn bà cam chịu, nhẫn nhịn để gìn giữ cho trọn vẹn hai chữ gia đình.
Có nhiều người đàn bà bước chân ra xã hội được mọi người nể trọng, kính phục. Trong mắt mọi người họ xinh đẹp, giỏi giang, thông minh không kém gì ai nhưng khi bước về nhà họ vẫn là người đàn bà cam chịu. Họ có chồng tệ bạc nhưng vẫn không bỏ được. Tự thâm tâm những người đàn bà như thế luôn có một nỗi sợ vô hình: Sợ thay đổi!
Nhiều người đàn bà có chồng tệ bạc nhưng vẫn không bỏ được - Ảnh minh họa: Internet
Chị tôi là giảng viên một trường đại học có tiếng trong thành phố. Chị xinh đẹp, giỏi giang không kém gì ai. Nhưng đâu phải đàn bà cứ thông minh, cứ giỏi giang là sẽ được hạnh phúc. Chị yêu đến si mê, ngu muội một người đàn ông. Bất chấp ba mẹ ngăn cản chị vẫn kết hôn với người đó. Ba mẹ tôi đành miễn cưỡng chấp nhận khi chị thông báo rằng mình đã có thai.
Ba mẹ tôi ngăn cản cũng là có lí do. Hồi quen chị tôi, anh ta cũng có qua lại với 1 cô khác, chị tôi vì yêu nên tha thứ. Cưới nhau về, chẳng cần phải đợi lâu mới thấy bản chất thật của chồng chị. Khi chị sinh nở, anh ta lén lút ngoại tình. Chị tôi biết chồng phản bội, ôm đứa con bé bỏng mà nước mắt cứ chảy. Những tưởng do chị sinh nở, muốn giải quyết sinh lí nên anh ta mới đi ăn vụng nhưng thời gian sau anh ta vẫn như thế. Bề ngoài bảnh bao, luôn tỏ ra lịch thiệp nhưng lòng dạ lại tệ bạc vô cùng. Chị tôi cứ buồn rầu, héo hon.
Ba mẹ tôi khuyên chị ly hôn, tôi cũng nói chị bế cháu về nhà mẹ ở. Chị có công việc tốt, có thu nhập cao hơn nữa ba mẹ lại ở gần sẽ phụ chị chăm con. Nhưng chị vẫn một mực không chịu. Chị vẫn mong anh có một ngày thay đổi, vẫn tin rằng vì lí do nào đó anh mới trở nên như thế. Càng ép mình ở bên chồng, chị càng khổ đau và khóc nhiều hơn.
Bất chấp ba mẹ ngăn cản, chị vẫn cương quyết lấy anh để rồi nhận về bao đau khổ - Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà khi sống với chồng tệ bạc, khi lòng còn thương vẫn cứ tự huyễn hoặc mình về thứ tình nghĩa vợ chồng vốn đã chết yểu từ lâu. Chồng cờ bạc, vũ phu, ngoại tình, gia trưởng... nhưng lòng đàn bà vẫn không nỡ rời xa, vẫn lấy ra hàng ngàn lí do để bao biện cho chồng: "Do bia rượu, do áp lực cuộc đời, do bản thân mình chưa tốt nên chồng mới tìm người đàn bà khác...".
Mang một chiếc giày chật sẽ thấy đau chân, mặc một chiếc áo chật sẽ khó chịu vô cùng. Đàn bà khi sống với chồng tệ bạc, chẳng khác nào cả đời ép mình mang một đôi giày chật. Mỗi bước đi đều gây đau đớn, tổn thương. Hơn ai hết họ hiểu những nỗi đau mà mình đang gánh chịu, Biết rằng mình khổ nhưng vẫn không thể rời xa. Họ cứ gắng gượng vì nhiều lí do: "Vì con, vì phụ thuộc kinh tế, vì sĩ diện....".
Chỉ còn cách tự cứu mình chứ chẳng còn con đường nào khác - Ảnh minh họa: Internet
Tôi nghĩ trên cuộc đời này chắc hẳn còn nhiều người đàn bà có cuộc hôn nhân đầy bi kịch như chị. Đang cố ép mình mang một chiếc giày không vừa để rồi tự dằn vặt, đau khổ một mình. Đàn bà à, đàn ông đã thay lòng đổi dạ sẽ chẳng mong có ngày quay đầu. Chỉ có cách tự cứu lấy mình chứ không còn con đường nào khác.
Nam Khuê
Về dự đám cưới bạn, ngờ đâu vừa bước tới cửa phòng tân hôn tôi chết lặng nghe tiếng chồng mình trong đó Vừa tới cửa phòng thì tôi chết sững trước cảnh chồng mình đang ôm hôn chị ngấu nghiến bên trong. Về dự đám cưới bạn, ngờ đâu vừa bước tới cửa phòng tân hôn tôi chết lặng nghe tiếng chồng mình trong đó: "Mai em là vợ người ta rồi, đêm nay phải chiều anh hết lòng nhé" Chồng tôi với chị Lan...