Mẹ con cô ấy vẫn sống ổn nên tôi “bơ” tiền cấp dưỡng hậu ly hôn
Thi thoảng lại nghe có vụ người vợ kiện chồng đòi tiền cấp dưỡng hậu ly hôn, tôi cũng hãi dính đến luật pháp, nhưng tôi chưa đủ nuôi thân thì còn nuôi nổi ai?
Vợ chồng tôi lấy nhau 6 năm, có hai con gái. Khi con gái nhỏ 5 tuổi thì vợ đòi ly hôn, lý do thì cũng như bao nhà khác: vợ quy kết tôi ngoại tình.
Thú thật tôi có ra ngoài vui vẻ một chút, nhưng chỉ là những tin nhắn vui vẻ em em, anh anh, chồng chồng, vợ vợ rồi hẹn hò, cà phê cà pháo, chứ chưa đi quá xa. Thế mà cô ấy lồng lộn lên nói tôi vô trách nhiệm với vợ con gia đình, rồi cô ấy khui chuyện từ đời nào ra nói, rằng khi con phải đi bệnh viện, cô ấy một nách 2 con trong khi tôi đang say sưa bù khú với bạn bè. Rằng nhờ tôi đi họp phụ huynh cho con thì tôi đi nhầm lớp.
Ừ thì hôm ấy có cậu bạn học lâu ngày gặp lại, bạn gọi đi, chẳng nhẽ lại kiếm cớ con bệnh vợ không cho đi. Còn chuyện con cái học hành, cô ấy là mẹ chắc chắn sẽ sâu sắc hơn tôi, cô ấy nhờ tôi đi họp thì cũng nên dặn dò tôi một câu chứ!
Tôi từng có gia đình êm ấm với hai cô con gái (Ảnh minh hoạ)
Còn chuyện cô ấy phát hiện những tin nhắn với những phụ nữ khác, nói thẳng là nếu tôi muốn giấu thì chẳng cách gì để cô ấy tìm ra. Mà tin nhắn thì có làm sao, thả thính ỡm ờ này nọ cho vui, chứ có quá đáng gì. Chính vì nghĩ không quan trọng nên tôi chẳng buồn xóa.
Sau vài lần ầm ĩ rồi lại làm hòa, cô ấy vẫn kiên quyết viết đơn ly hôn vì không sống nổi với “ông chồng lăng nhăng, vô tâm”. Ly thì ly, tôi cũng mệt mỏi vì bị kiểm soát rồi. Hàng tháng lương phải nộp, làm gì mua gì cô ấy cũng can thiệp, đến nỗi mua cái tivi cô ấy cũng đắn đo mấy ngày giữa hai thương hiệu chỉ chênh lệch nhau ít đồng.
Ra tòa, cô ấy đòi nuôi cả hai con, tôi đồng ý ngay vì tôi làm sao nuôi được trẻ con. Thú thật là từ ngày có con, cô ấy tự chăm bẵm chúng rồi lo học hành trường lớp. Đàn ông như tôi có nhiệm vụ ra ngoài kiếm tiền thì chuyện trong nhà do phụ nữ coi sóc là đúng quá còn gì. Cô ấy yêu cầu hậu ly hôn mỗi tháng tôi phải chu cấp cho cô ấy mười triệu đồng để nuôi hai con.
Lương tôi có mười mấy triệu đồng mà đưa mười triệu thì tôi hít khí trời mà sống à? Nhưng trên tòa tôi cứ vui vẻ đồng ý, rồi sau đó tôi gửi bao nhiêu thì ai làm gì được. Lương nằm trong túi tôi, ai có quyền lấy ra?
Thỏa thuận là ngày 5 hàng tháng tôi sẽ gửi tiền chu cấp. Tôi đợi ngày 10 mới gửi, tiền vào tài khoản và chỉ gửi 5 triệu với lý do tôi cần phải mua sắm nhiều thứ cho cuộc sống mới. Cô ấy đọc tin nhắn nhưng không trả lời.
Video đang HOT
Trở lại đời độc thân, tôi đi đâu làm gì không bị giám sát quản lý nên rất thoải mái. Kết quả là tháng chưa hết mà tiền đã cạn. Tôi không nhớ mình đã chi tiêu gì nên luôn phải đến phòng kế toán xin ứng lương.
Những tháng sau, tôi chỉ gửi tiền cấp dưỡng cho con 3 triệu đồng nhưng vẫn bị tình trạng như cũ là cạn tiền vào cuối tháng. Tôi đã tằn tiện lắm rồi, thậm chí còn từ chối những lời mời nhậu nhẹt.
Ngày trước ăn sáng ở nhà, bữa trưa vợ nấu mang đi, nay tôi ăn sáng ở ngoài, bữa trưa đặt cơm văn phòng, tối ghé quán. Ngày ba bữa, thêm ly cà phê, tôi đã mất hai trăm ngàn đồng. Rồi còn tiền xăng xe, tiền nhà trọ, tiền điện tiền nước tiền điện thoại… , đã nửa năm tôi không có cái áo cái quần nào mới.
Sau này, tôi bơ luôn khoản chu cấp cho con, vợ cũ cũng không nhắc không đòi. Lương cô ấy còn thấp hơn lương tôi, thế mà 3 mẹ con vẫn sống tốt.
Lương cô ấy còn thấp hơn lương tôi, tôi lại không gửi tiền chu cấp, thế mà ba mẹ con cô ấy vẫn sống tốt (Ảnh minh hoạ)
Vậy thì tôi khỏi phải gửi, tôi cũng phải có cuộc sống của mình chứ. Lâu lâu tôi lại đọc thấy bài báo nói về những ông chồng tệ bạc quỵt tiền chu cấp cho vợ con, hóa ra thiên hạ cũng nhiều người như tôi.
Thi thoảng lại nghe có vụ người vợ kiện chồng đòi tiền cấp dưỡng hậu ly hôn, tôi cũng hãi. Dính đến luật pháp ngán lắm, nhưng tôi chưa đủ nuôi thân thì còn nuôi nổi ai? Nếu biết trước cảnh này tôi đã chẳng ly hôn, à, biết thế tôi chẳng lấy vợ!
Đêm tân hôn, nhìn dung nhan vợ tôi mới nhận ra mình đã bị lừa
Tôi là đàn ông nên thích ngắm phụ nữ đẹp. Tất nhiên, gu của mỗi người mỗi khác, và "cái đẹp nằm trong mắt kẻ si tình" nhưng đừng tin gã nào nói "với anh bề ngoài không quan trọng", nói phét cả đấy.
Tôi và nàng đến với nhau như một mối duyên trời định. Hôm đó, tôi đi bộ từ điểm dừng xe buýt về nhà, trên đường đi vô tình nhặt được một chiếc điện thoại ai đó đánh rơi.
Vừa cầm lên thì ngay lập tức điện thoại đổ chuông. Tôi nhấn nghe, đầu kia giọng một cô gái nhẹ nhàng như gió: "Xin lỗi, điện thoại bạn đang nghe là của tôi đánh rơi. Bạn đang ở đâu, làm ơn cho tôi xin lại".
Tôi vào quán cà phê gần đấy ngồi chờ chủ nhân chiếc điện thoại tới. Nàng xuất hiện trong chiếc váy màu cam rực rỡ, tóc búi cao, khuôn mặt trông rất dễ mến. Tôi đùa nàng:
- Nếu em chưa có người yêu thì anh mới trả điện thoại.
- Em chưa có.
- Vừa hay anh cũng đang độc thân.
Nàng cười, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai mặc dù ngoài kia hoàng hôn đang dần buông xuống. Trong lòng tôi lúc đó liền nhanh chóng lên kế hoạch cho một tương lai có nàng.
Những tin nhắn mỗi ngày, những cuộc nói chuyện đêm khuya, và những cuộc hẹn vào tối cuối tuần đã khiến chúng tôi ngày một gần thêm, hiểu nhau thêm.
Vì điều kiện công việc, chúng tôi không có nhiều thời gian để gặp nhau. Tối cuối tuần được coi là một điểm hẹn. Lần gặp nào nàng cũng khiến tôi bất ngờ về cách ăn mặc mới mẻ lạ lẫm, lối nói chuyện thông minh dí dỏm. Lần gặp nào đến lúc chia tay tôi cũng thấy còn tiếc nuối. Tôi đã yêu nàng, say như điếu đổ. Sáu tháng sau buổi chiều định mệnh ấy, tôi ngỏ lời cưới nàng.
"Cưới vợ phải cưới liền tay", ông bà ta đã nói rồi, huống gì tôi đã ba mươi, nàng cũng suýt soát sắp ba mươi. Nhiều khi tôi trêu nàng, rằng tại sao nàng xinh đẹp, đáng yêu và phong cách là thế mà ở tuổi này vẫn còn phòng không, có phải là định mệnh an bài nàng là để dành cho tôi không. Nàng cười phá lên: "Từ nhỏ tới giờ chỉ có hai người khen em đẹp, đó là mẹ em và bây giờ là anh".
Ngày cưới diễn ra êm đẹp yên vui, cô dâu rạng ngời bên chú rể hân hoan. Ai cũng nói chúng tôi trời sinh một cặp. Khỏi phải nói, đó là ngày đẹp nhất, hạnh phúc nhất đời tôi.
Trong lúc chờ nàng tắm, tôi thảnh thơi nằm trên giường ngắm nhìn ảnh cưới. Vậy là từ nay tôi có vợ rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có con. Rồi tôi sẽ làm cha. Nghĩ thôi đã thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.
Nàng từ nhà tắm bước ra, mái tóc dài ướt nhẹp: "Anh sấy tóc cho em nhé". Được thôi, tôi bật dậy. Nàng ngồi ở ghế, quay lưng lại, nhưng gương mặt người phụ nữ trong gương là ai thế?
Từ trước đến nay tôi chỉ gặp nàng những khi nàng đã trang điểm kĩ càng (Ảnh minh họa: Getty Images).
Vẫn là nàng, chỉ có điều sao mà nó khác quá nhiều. Làn da nàng ngăm đen, đôi chân mày thưa thớt mờ nhạt, bờ môi trắng nhợt... Mọi đường nét trên khuôn mặt nàng đều không có gì gây ấn tượng, thậm chí, nếu khắt khe, nhan sắc nàng chỉ đạt đúng điểm trung bình.
Tại sao lại như thế, tại sao chỉ sau một đám cưới, vợ lại khác xa người yêu như thế này. Như thể mắt tôi trước có gì đó che mờ lại, nay mới sáng hẳn ra để nhìn rõ.
Thấy mặt tôi bần thần, vợ liền hỏi:
- Anh sao thế?
- À, chỉ là, anh thấy em hơi khác so với mọi khi.
-Vì em không trang điểm đúng không?
Đúng rồi, không phải mắt tôi bị mờ, mà chính là từ trước đến nay tôi chỉ gặp nàng những khi nàng đã trang điểm kĩ càng. Và trình độ trang điểm của nàng phải nói là bậc thầy che hết mọi khuyết điểm. Nàng đã đánh lừa thị giác của tôi. Đáng lẽ nàng nên làm nghề trang điểm chứ không phải là một nhân viên truyền thông.
Rồi tôi liền vừa sấy tóc cho nàng vừa nghĩ, nếu tôi nhìn thấy dung nhan thật của nàng ngay từ đầu liệu tôi có yêu nàng không? Nàng tuy không đẹp nhưng xét cho cùng nàng thông minh, hài hước và đáng yêu mà. Một người phụ nữ không có vẻ bề ngoài xinh đẹp, họ vẫn có cách làm cho mình rạng rỡ lên bằng trang điểm. Nhưng một người phụ nữ nhạt nhẽo và vốn sống nghèo nàn thì có cách nào để trở nên thú vị được không. Vậy nên, dù có biết trước nàng không được đẹp, có lẽ tôi vẫn sẽ yêu nàng.
Cũng như lúc này khi nhìn nàng trong vai trò là vợ tôi, gương mặt không hề có một chút phấn son nào che đậy, tôi chỉ có chút lạ lẫm mà thôi chứ không hề bớt yêu nàng.
Hóa ra là thế, hóa ra là những người đàn ông nói rằng "vẻ bề ngoài không quan trọng" khi người họ yêu không được xinh đẹp là lời nói thật lòng của họ chứ không phải nói phét như tôi từng nghĩ. Vì khi chúng ta yêu thực sự một người, không chỉ yêu vẻ bề ngoài mà là yêu tất cả những thứ thuộc về người ấy. Với phụ nữ, vẻ đẹp nhân cách và trí tuệ chính là thứ trang sức tô điểm lộng lẫy hơn cả phấn son bên ngoài.
Ngày chồng cũ qua chúc mừng tôi tái hôn, anh lặng lẽ đứng nhìn nhưng khi nhận được tin nhắn tôi khóc hết nước mắt Đến ngày tái hôn, trong đám đông tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhận kĩ ra đó là chồng cũ lặng lẽ đến chúc mừng. Tôi vờ như không thấy và tiếp tục bày tỏ tình cảm với chồng. Tôi và chồng quen nhau do bạn học cùng lớp tôi giới thiệu. Lần đầu gặp nhau, tôi 22 tuổi, còn anh...