Mẹ chồng tương lai ám chỉ tôi chỉ là gái “mất trinh”
Rõ ràng mẹ anh nghi ngờ sự trinh trắng của tôi, ý bà là tôi hẳn đã trải qua vô số mối tình rồi mới tới con bà. Dù không nói ra nhưng bà sợ tôi chẳng thể sinh con được nữa.
Một ngày mẹ anh gọi tôi lại bà nói rằng “Này cháu, bác đồng ý cho hai đứa qua lại với nhau. Đồng ý luôn cả đám cưới, nhưng với điều kiện là hai đứa cứ có con trước rồi bác mới cho cưới”- tôi nghe bà nói mà há hốc mồm, từ chỗ phản đối, cấm đoán thậm chí là dọa dẫm tôi nay bà bỗng dưng hồi tâm chuyển ý là sao vậy?
Bố qua đời, mẹ đi bước nữa tuổi thơ … bơ vơ
Tôi sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn khi bố tôi sớm qua đời vì bạo bệnh. Mình tôi sống trong sự nâng niu chiều chuộng của mẹ. Ngày tôi còn nhỏ, mẹ cũng từng hứa rằng sẽ chẳng bao giờ đi thêm bước nữa, mẹ sẽ ở vậy cho tới khi tôi đi lấy chồng. Nhưng lời hứa cũng chỉ là “lời nói gió bay” bởi khi tôi vào cấp 2, mẹ tôi lại đem lòng yêu một người đàn ông khác.
Người đàn ông của mẹ tôi là người đàn ông chưa vợ, trẻ tuổi và không có nghề nghiệp. Khi tôi hỏi mẹ, bà đã khóc và xin tôi hãy để cho bà có thêm một chỗ dựa, để tôi có một người cha ngày ngày quan tâm. Bà còn hứa “Mẹ sẽ bù đắp cho con, mẹ sẽ không để con phải đau khổ”. Nhưng rồi, mẹ tôi đã quên đi sự hiện diện của tôi, mà suốt ngày quấn quýt lấy người chồng mới.
Căn nhà rách nát, chật chội nay có thêm một người đàn ông. Hàng ngày, tôi chỉ biết làm bạn với lũ trẻ chăn trâu. Tôi thẫn thờ khi nhìn mẹ sinh thêm một em gái nữa. Nhưng tình yêu chẳng được bao lâu khi một ngày, người chồng mới của mẹ tôi thay tính đổi nết suốt ngày gây sự, cãi vã. Nhiều đêm tôi thấy mẹ khóc, và một buổi sáng khi tôi thức dậy mẹ nói “Người ta đi rồi con ạ!”.
Tôi đã ôm mẹ mà khóc, cuộc sống 3 mẹ con tôi ngày càng trở nên lầm than, cơ cực. Tuy vậy, mẹ vẫn bắt tôi phải vào đại học để có cơ hội đổi đời. Tôi cũng không còn cách nào khác là cố gắng vượt qua tất cả, cố gắng vì mẹ, cố gắng kiếm một tương lai sáng lạn hơn để nuôi em tôi.
Rồi tôi vào Đại học trong niềm vui vỡ òa của mẹ. Ngày đặt chân xuống mảnh đất thủ đô tôi vô cùng sợ hãi, tôi đã nghĩ liệu tôi có thể hòa nhập với môi trường nơi đây? Liệu bạn bè có đón nhận tôi mà không tạo khoảng cách áp lực cho tôi?
Video đang HOT
Lời đề nghị khiếm nhã của mẹ chồng tương lai
Nhưng rồi tất cả thay đổi khi tôi gặp anh tại nơi tôi làm thêm, một chàng trai người Hà Nội. Anh cao ráo, đẹp trai, ân cần và thật lòng muốn làm bạn với tôi. Anh đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi, hướng dẫn cho tôi trong học tập. Anh cũng nói “Anh sẽ bên em và giúp cho mọi ước mơ của em trọn vẹn”. Thấu hiểu tình cảm của anh, nhưng tôi không dám nhận lời yêu ngay lúc đó vì tôi sợ, tôi sợ khi anh về quê thấy hoàn cảnh thật sự của tôi anh sẽ “bỏ chạy”.
Tôi không giấu anh điều gì mà kể cho anh tất cả những gì về tôi. Thậm chí mùa hè năm thứ 3 đại học tôi còn đưa anh về quê tôi chơi. Thấy hoàn cảnh gia đình tôi, anh càng yêu thương tôi hơn. Tuy nhiên, giữa chúng tôi vẫn chỉ dừng lại ở những cái ôm, cái cầm tay. Tôi cũng nói với anh “Em sẽ giữ gìn tất cả cho đêm tân hôn em thật sự không muốn chúng ta đi quá giới hạn”.
Thời gian trôi nhanh, tôi ra trường với tấm bằng giỏi trên tay. Sớm xin được việc và ổn định ở một công ty tư nhân, tôi đã phần nào giúp đỡ được mẹ. Trả hết số tiền nợ sinh viên, tôi tính chuyện tích lũy một ít vốn để sau này lấy chồng. Anh vẫn ở bên tôi, vẫn là chỗ dựa của tôi như ngày nào.
Một ngày anh đề nghị tôi đến nhà anh chơi. Tôi đã gặp mẹ anh, bố anh. Sau hôm đó, mẹ anh có gọi điện cho tôi nói rằng bà không muốn tôi gặp anh nữa. Tôi biết người ta chê tôi không cha, gia cảnh nghèo hèn. Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng anh vẫn một mực đòi hai đứa tự kết hôn, tự đi con đường riêng của mình. Kết quả là mẹ anh đến tìm tôi, nói lời cay nghiệt, cấm đoán và dọa dẫm nếu tôi tiếp tục yêu anh.
Dù ngăn cản không ít lần, gây ra cho tôi không ít tổn thương. Nhưng cuối cùng mẹ anh vẫn phải chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi nhưng với một điều kiện vô cùng “khiếm nhã”. Bà nói vòng vo về con gái thời nay sống thử trước hôn nhân, vì nghèo khó sẵn sàng đánh đổi. Bà ám chỉ tôi nghèo khó, chắc phải bao nhiêu mối tình này nọ… Sau một lúc bà yêu cầu thẳng “Muốn cưới con bác hai đứa cứ có bầu rồi về đây bác cho cưới”.
Sau lời nói của mẹ anh tôi vô cùng sốc, rõ ràng bà đang nghi ngờ nhân phẩm cũng như thiên chức làm mẹ của tôi. Tới thời điểm này, mọi thứ trong tôi vẫn nguyên vẹn, tôi vẫn là một cô gái trinh trắng, và tôi chưa từng với bất kỳ ai. Chẳng nhẽ, tôi cứ phải tuân thủ lời bà rồi mới được kết hôn hay sao? Tôi phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo Doisongphapluat
30 tuổi bị người yêu bỏ
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi.
Yêu 7 năm vẫn bị bỏ
Yêu nhau đúng 7 năm trời, khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chuẩn bị chỉ tính chuyện tiền nong rồi cưới xin, vậy mà đùng một cái, anh nói chia tay. Anh bảo, tình cảm lâu năm đã nhạt dần, anh không còn yêu tôi nữa. Nếu có lấy nhau chẳng qua cũng chỉ là do anh thương hại tôi, còn tình yêu thì thật sự là đã hết. Tôi yêu anh, chấp nhận lấy anh vì lòng thương thì anh vẫn cưới. Còn không, hãy chia tay. Để sau này tôi không phải oán trách vì anh hờ hững với vợ con.
Câu nói của anh khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng. Giống như là tôi đang được anh bố thí cho chút tình nghĩa còn sót lại. Lấy một người chồng không yêu thương mình, đang thương hại mình thì khác gì lấy ông bù nhìn, rồi về cho ông ấy đi với gái.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. Tôi quyết định chia tay và anh gật đầu nhanh chóng.
Vậy là 7 năm tình cảm mặn nồng rồi cũng hết. Tôi đã từng nghĩ, mình sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ dành cho anh tình cảm tốt đẹp, sẽ trao cho anh tất cả những gì mình đang cố gắng gây dựng. Vậy mà kết quả là cuộc chia tay chóng vánh thế này đây.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. (Ảnh minh họa)
Tôi là con gái, bản thân tôi hiểu rõ nhất tình cảm đang ở giai đoạn nào. Nhiều khi anh chán nản, anh cáu gắt vô cớ, tôi hiểu chứ. Vì tôi biết, 7 năm qua, mọi sự lãng mạn, mọi cử chỉ lời nói yêu thương đã không còn nữa. Con người ta sống với nhau vì trách nhiệm và tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu. Nhưng tôi vẫn tin, trong trái tim cả hai, ở nơi sâu thẳm nào đó, tình yêu đang được cất giấu kĩ càng. Chỉ là đã lâu quá không lục lại, đem ra ôn lại mà thôi.
7 năm, lãng mạn còn nhiều thì cũng thật khó. Tôi hiểu nên đã cố gắng vun vén rất nhiều. Nếu như tôi không bỏ qua nhiều thứ từ anh, không chủ động nhiều chuyện thì có lẽ, tình cảm cũng không tồn tại được đến bây giờ. Nhưng hôm nay anh nói lời chia tay, thôi thì tôi đành chấp nhận. Tôi biết, anh đã không còn yêu thương mình nữa. Có lẽ, tình yêu đã đến đỉnh điểm, nên anh mới phải nói lời từ biệt. Dù đã cố gắng níu kéo nhưng không được. Sự thương hại thì không bao giờ có trong tình yêu. Miễn cưỡng lấy một người mà trái tim họ không thuộc về mình, nhất là người đàn ông không còn yêu mình thì chỉ có phụ nữ là người chịu nhiều khổ đau nhất .Tôi quyết định từ bỏ, chia tay tình yêu sâu đậm này.
30 tuổi còn ai dám yêu?
Tôi biết, có thể khi bỏ anh, tôi sẽ không có cơ hội, hoặc là cơ hội quá mong manh để yêu được một người đàn ông khác. 7 năm qua dù tình cảm sẽ không còn nguyên vẹn nhưng tất cả đã là kỉ niệm quá khó quên. Làm sao quên được người từng kề vai sát cánh bên mình suốt ngần ấy năm? Làm sao quên được những giây phút lãng mạn, mặn nồng, những câu nói ngọt ngào và cả những cử chỉ âu yếm. Dù người ta không còn yêu nhau nữa, nhưng chắc chắn, một lúc nào đó họ sẽ nhớ về nhau, hạnh phúc vẹn nguyên.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. (ảnh minh họa)
Tôi đã khóc rất nhiều. Biết là mình liều lĩnh vì không còn trẻ nữa nhưng tôi chẳng hiểu, mình phải làm sao với cuộc tình này. Cố gắng lấy một người không yêu để làm gì.
30 tuổi, chẳng quá già nhưng không còn trẻ trung nữa. Chuyện bắt đầu một mối tình mới thật quá khó khăn. Nói tới con gái 30, bố mẹ nào đồng ý cho con trai họ lấy mình, vì người ta sợ già, sợ chuyện con cái khó khăn. Tôi không phải là cô gái xấu xí, nhưng đúng là tuổi tác đã lấy đi nhiều nét thanh xuân của mình. Tôi trở thành người con gái cô đơn sau 7 năm mặn nồng.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng lo lắng mình ế lắm. 7 năm qua, tôi đã trao cho anh tất cả, cả tuổi xuân và sự trinh trắng, giờ thì hi vọng một mối tình quả là một điều quá khó khăn.
Theo VNE
Vợ giỏi giang ngoại tình vì chồng quá "đần" Cho tới giờ tôi mới thực sự thấm thía việc lựa chọn chồng sai đem lại cảm giác khổ sở như thế nào.Nghe theo lời bố mẹ tôi đã gật đầu đồng ý kết hôn. Nhưng tôi và chồng quá khác biệt về tính cách. Sự hiền lành của anh ấy khiến tôi chán ngấy. Tôi chán vì chồng mình quá đần! Tôi...