Mẹ chồng tát tôi chỉ vì tôi đưa bà 20.000 đồng tiền ăn sáng
Chào các độc giả của Tiệm sửa chữa hôn nhân! Hôm nay đây, khi viết nên những dòng chữ này, lòng tôi đau đớn vô cùng. Tôi thật không ngờ mẹ chồng lại thế.
Tôi năm nay 27 tuổi, là gái Hà Nội hẳn hoi. Gia đình tôi bố mẹ đều là dân kinh doanh có của ăn, của để. Xét về hình thức, tôi cũng được xét là ưa nhìn.
Năm 22 tuổi, sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi ra trường, đi làm rồi 1 năm sau đó tôi lấy chồng. Bố mẹ tôi cũng nói “con đi làm cho vui, cho có tí chức danh, lương thưởng quan trọng gì”. Xin nói thêm, chồng tôi cao 1m82, là trai tỉnh lẻ. Anh hơn tôi 5 tuổi và là nhân viên một ngân hàng tư nhân. Nói làm ngân hàng nhưng lương chồng tôi cũng chỉ dừng ở mức 10- 15 triệu đồng/tháng.
Ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã chết mê chết mệt vì vẻ ngoài điển trai, phiêu lãng như trai Hàn đó. Anh nói, sợ lương thấp không đủ nuôi tôi, nhưng ngày đó, tôi gạt và bỏ qua hết. Với tôi, anh kiếm được bao nhiêu không quan trọng, miễn là anh yêu tôi chân thành.
Bởi vậy, quen anh được 5 tháng chúng tôi vội vàng làm đám cưới. Và cũng chính sự vội vàng này đã đẩy tôi vào tình huống hôm nay.
Tôi choáng váng không biết mình sai ở đâu- Ảnh minh họa
Video đang HOT
Cụ thể, phía bố mẹ tôi, họ rất hài lòng suốt ngày khen chàng rể quý (Bố mẹ tôi khen anh điển trai, học vấn cao và có mác là “trai ngân hàng”). Tuy nhiên, gia đình anh lại khác. Chuyện là, bố anh mất từ nhỏ, anh sống cùng với mẹ. Mẹ anh tuy ở quê nhưng tính thì cực kỳ khó chịu.
Ngày mới yêu, bà cũng từng nói thẳng: “Tôi không thích dâu thành phố, chẳng qua, vì thằng Tuấn nó yêu cô quá, nên tôi đành chiều ý nó”. Xong rồi bà phân tích với con trai: “Nhìn nó ăn mặc chải chuốt, gò má thì cao, tóc nhuộm xanh xanh nhuộm vàng… Mẹ ngứa mắt lắm”. Đó là những gì tôi vô tình nghe được hôm về nhà anh chơi.
Sau khi cưới, chúng tôi sống ở căn hộ chung cư bố mẹ tôi mua tặng hôm cưới. Bố mẹ tôi cũng hy vọng, con gái “góp công” nhiều thế sẽ giúp cuộc sống chúng tôi thoải mái hơn, cũng để mẹ chồng “trọng” con mình hơn. Ai ngờ, từ ngày mẹ chồng ra sống cùng, bà ngày càng thể hiện sự ghét bỏ con dâu.
Điển hình, đó là thái độ của mẹ chồng. Bà soi mói tôi từng tí một, từ ăn mặc tới nói năng. Tôi cảm thấy trong mắt mẹ chồng, con trai bà là hoàng tử, là người hoàn hảo tới nỗi: “Nó nhiều người thích lắm, trước có cô A. thi hoa hậu toàn quốc thích mà tôi không ưng”, “Ngày nó đi học, bao nhiêu cô theo, tôi cấm nó yêu sớm”, “Cô đó, may mắn lắm mới rước được chồng như con tôi”… Nói chung, bà rất đề cao con mình trước mặt con dâu.
Dù mẹ chồng khó tính như bà có ưu điểm rất nền nếp, một khi đã làm việc gì cũng chỉn chu. Bà cũng có thói quen nhắc con dâu trước mặt con trai, thái độ đôi khi khó chịu, nhưng tôi hiểu tính bà nên vẫn cố gắng chiều lòng. Chồng tôi cũng dặn: “Mẹ nói, cũng chỉ vì muốn tốt cho mình nên em đừng cãi mẹ. Mẹ buồn”.
Tôi có thói quen, sáng nào dậy muộn cũng đều đưa tiền cho mẹ chồng để bà đi ăn sáng. Lần đầu tiên, tôi đưa 50.000 đồng, bà nói rằng: “Cô đưa gì nhiều thế. Mà tôi cũng có tiền đây, tôi không cầm đâu”. Sau đó, tôi vẫn cố thuyết phục để bà cầm cuối cùng bà miễn cưỡng cầm 20.000 đồng.
Và rồi, từ lần đó, mỗi lần dậy muộn tôi vẫn đưa bà 20.000 đồng. Dù tôi thấy bà không mấy vui vẻ nhưng vẫn cầm nên tôi mặc định “bà tính là thế, chắc không vấn đề gì”.
Ấy thế mà mới đây, khi tôi vừa đưa 20.000 đồng, bà cầm xong và cho tôi một cái tát như trời giáng. Bà nói: “Cô tưởng 20.000 đồng cô đưa tôi mà to à. Cô đưa theo kiểu như ban phát tiền cho mẹ chồng vậy đó”. Nói rồi bà bỏ vào phòng đóng cửa cái “rầm” khiến tôi xây xẩm mặt mày.
Nước mắt ngắn dài, tôi không hiểu việc gì nên gọi điện cho chồng. Anh được thể chửi tôi một trận. “Cô ngu à, cô đưa tiền cho mẹ tôi kiểu thế. Cô có coi đó là mẹ chồng mình không. Tôi nói bao nhiêu lần rồi…”.
Tôi choáng váng, ngay cả chồng tôi mà cũng nói vậy. Đã thế, anh còn tắt máy trước cả tôi. Tôi không ngờ, chồng là người tôi tin tưởng, tôi cứ nghĩ anh sẽ đứng về phía tôi, đằng này từ hôm đó, anh theo mẹ “ghét bỏ” tôi ra mặt.
Tôi thực sự không hiểu chuyện gì. Xin chuyên chị em hãy cho tôi một vài lời khuyên. Tôi sai ở đâu?
Cứ tưởng mẹ chồng ghét con dâu, tôi nghẹn ngào khi nghe cuộc trò chuyện của bà với hàng xóm
Lò mò xuống bếp định bụng kiếm gì đó ăn sáng, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mẹ chồng với cô hàng xóm và nhận ra mình đã hiểu lầm mẹ quá nhiều.
Tôi về làm dâu nhà chồng được nửa năm nay. Tuy nhiên mối quan hệ giữa tôi với mẹ chồng không tốt lắm. Nói cách khác, tôi có ác cảm với mẹ chồng ngay ngày đầu tiên về nhà chồng. Chẳng là hôm ấy tôi dậy sớm, xuống bếp nấu thức ăn sáng cho cả nhà nhưng mẹ chồng cứ đứng bênh cạnh nhìn ngó. Tôi rửa rau bà cũng nhắc. Tôi lau chén bà cũng chỉ bảo. Tôi rán trứng bà cũng chê. Vì thế, tôi ghét luôn mẹ chồng.
Tôi hay nói với chồng về việc bị mẹ chê bai mỗi khi làm việc nhà. Chồng tôi cười xòa, bảo tính mẹ hay nói thế thôi chứ dễ chịu, hiền lành lắm. Anh còn nghiêm túc bảo tôi nên nghe mẹ dạy dỗ bởi thật sự tôi rất đoảng việc nhà. Lần đó, tôi giận chồng khủng khiếp. Anh không bênh vực vợ mà còn đổ lỗi sang cho tôi. Từ bé, tôi được bố mẹ cưng chiều, chưa từng làm việc nhà. Giờ về nhà chồng, tôi đã tự thân xuống bếp nấu ăn, rửa bát, quét nhà là quá tốt rồi.
Có lần nhà chồng có giỗ lớn. Mẹ chồng bảo tôi chở đi chợ từ 4 giờ sáng để mua đồ cho tươi. Đi mua gì, từ rau củ đến tôm cua, thịt cá, mẹ đều cầm từng thứ lên chỉ bảo tôi nên lựa như thế nào cho ngon, tôm cá như thế nào là tươi sống. Rồi mẹ nói tôi là con dâu duy nhất trong nhà, sau này phải cố gắng học hỏi những điều đơn giản này để còn làm giỗ, làm tiệc. Nhưng nhìn mọi người cứ cười cợt, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lúc đó, tôi còn giận dỗi vì nghĩ mẹ chồng muốn làm tôi mất mặt, xấu hổ trước mọi người, muốn ra uy mẹ chồng. Sau này ngẫm lại, tôi mới thấy mình quá trẻ con, nông nổi.
Sáng hôm qua, tôi ngủ dậy lúc 9 giờ vì đêm trước thức tới 3 giờ sáng để làm xong báo cáo gửi công ty. Bụng đói cồn cào, tôi lò mò đi xuống bếp định kiếm gì đó ăn thì nghe tiếng cô hàng xóm: "Ối dào, cô con dâu nhà bà cũng quý hóa nhỉ? Mặt trời mọc tận trên đầu mà còn chưa thấy mặt".
Tôi hối hận vì đã nghĩ sai, hiểu lầm mẹ chồng bao lâu nay. (Ảnh minh họa)
Tôi đứng nép vào góc tường lắng nghe. Mẹ chồng tôi đáp: "Đêm trước chắc con bé thức khuya, chứ bình thường cũng ngủ dậy sớm lắm". Tôi giật mình. Mẹ chồng đang bào chữa cho con dâu chứ tôi chưa từng dậy sớm bữa nào, kể cả chủ nhật.
Bà hàng xóm vẫn không thôi bới móc: "Bà cứ bênh chằm chặp ấy. Tôi thấy nó cứ ăn diện đẹp đẽ rồi đi làm, thỉnh thoảng mới cầm cây chổi quét nhà. Thế mà bà cũng bênh cho được".
Mẹ chồng tôi vẫn bình tĩnh: "Dù gì con bé cũng là con cái trong nhà tôi. Tôi không bênh nó chẳng nhẽ đi bênh con dâu nhà bà?". Lúc này, bà cô hàng xóm mới chịu im, chuyển sang chuyện khác.
Tôi hối hận vì đã nghĩ sai, hiểu lầm mẹ chồng bao lâu nay. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình nhỏ nhen, sai lầm quá. Tôi nên làm gì để chuộc lỗi với mẹ chồng đây? Giờ đột nhiên thay đổi thái độ thì tôi ngượng lắm. Hay tôi tặng bà món quà nào đó coi như bù đắp được không?
Mẹ chồng bắt đóng 7 triệu/tháng, tằn tiện từng đồng với con dâu, nhưng khi thấy bọc tiền dày bịch nằm trên bàn chị vợ lại bật khóc nức nở Lúc đó, Châu lại cảm thấy cô là đứa tồi tệ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Và còn ân hận vì thường xuyên đặt điều nói xấu mẹ chồng. Châu vốn không thích mẹ chồng. Vì cô cho rằng bà là tuýp người già, lại ở quê lâu nên cổ hủ. Hàng ngày bà cằn nhằn đủ điều, bắt vợ chồng...