Mẹ chồng tằn tiện khiến nàng dâu phát bực, đến khi nhà có chuyện mọi việc mới vỡ lẽ
Hoa áp lực quá nên thành ra cáu gắt. Giờ sinh nở bao nhiêu khoản phải chi tiêu mà lúc nào mẹ chồng cũng kêu “sẽ ổn”, ổn làm sao được cơ chứ!
Hoa và Long cùng là nhân viên một công ty nhập khẩu đồ đông lạnh ở Hà Nội. Cả 2 đều xuất thân ở tỉnh lẻ, xuống thành phố làm việc biết nhau rồi tiến tới hôn nhân. Bố mẹ nội ngoại ở quê đều chân lấm tay bùn nên vợ chồng Hoa phải tự thân làm ăn com cóp vun vén cho gia đình nhỏ của mình.
Hoa bảo, quan điểm của cô là bố mẹ đã vất vả sinh ra mình, nuôi nấng mình trưởng thành đến giờ đã là công lớn khó có thể báo đáp được rồi. Vậy nên cuộc sống hiện tại và tương lai, nếu giàu có để có tiền cho các cụ là tốt, còn không mà nghèo đói cũng tuyệt đối không xin xỏ phiền hà đến ông bà ở quê.
Nhà Long chỉ có duy nhất anh là con trai lại sống xa bố mẹ. Tuy không muốn sống chung với mẹ chồng nhưng vài lần Hoa bảo chồng đón ông bà xuống đây để tiện chăm sóc nhưng mẹ chồng cô không đồng ý. Bà bảo: “Bố mẹ sống ở quê quen rồi, rộng rãi thoải mái, còn nuôi được con gà, con lợn hay trồng ít rau gửi xuống cho các con. Xuống đó tù túng, mẹ không thích”.
Hoa kể, mẹ chồng cô gần 60 tuổi nhưng làm nông nên nhìn bà già hơn tuổi, suy nghĩ cũng lạc hậu vô cùng. Tính bà tiết kiệm thì không ai bằng, nhiều khi cho con về chơi thấy bố mẹ chồng có khúc cá nhỏ hơn bàn tay kho mặn đắng mà cô thương rớt nước mắt. Hoa hỏi: “Bố mẹ có tuổi rồi phải ăn uống đủ chất mới đảm bảo sức khỏe chứ”.
Bố chồng cô cười đáp: “ Con nhìn vậy thôi mà khúc cá này ăn 2 bữa rồi chưa hết đấy”.
Ngoài 3 triệu gửi về cho bố mẹ chồng sinh hoạt hàng tháng, Hoa bàn với chồng số tiền làm thêm sẽ lập cho ông bà một sổ tiết kiệm sau này dưỡng già, phòng khi ốm đau còn có cái mà dùng. Long đồng ý và việc làm này là hoàn toàn bí mật với bố mẹ anh.
Hiện tại Hoa mới sinh con thứ 2 được hơn tháng. Lúc thai nhi được 18 tuần thì bác sĩ siêu âm chẩn đoán em bé có nguy cơ bị dị tật ống thần kinh, chỉ định sau khi sinh xong phải chuyển qua bệnh viện Nhi trung ương để xét nghiệm và điều trị ngay.
Hoa tâm sự, suốt thời gian mang bầu cô lo lắng mất ăn, mất ngủ, bao đêm cô khóc ướt gối vì lo cho con, chỉ mong sớm sinh mẹ tròn con vuông khỏe mạnh. Tình trạng của con chỉ vợ chồng cô biết chứ không chia sẻ với ông bà nội, ngoại. May mắn lớn khi 38 tuần cô nhập viện thì ngay trong ngày hôm đó cô đã vượt cạn thành công.
Video đang HOT
Con trai Hoa khỏe mạnh, đúng vào thời điểm dịch bệnh phải cách ly nên bác sĩ khuyên cho cháu về nhà, đợi khi nào tình hình ổn hơn thì cho cháu vào viện khám. Mặc dù con ăn ngon, ngủ tốt, tăng cân bình thường nhưng Hoa vẫn lo vô cùng. Muốn cho con vào viện nhưng lại kẹt tiền, vì chồng cô cũng bị cho nghỉ không lương 2 tháng này rồi. Mẹ chồng chăm con dâu ở cữ thì cứ luôn miệng bảo: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi con”.
Hoa áp lực quá nên thành ra cáu gắt. Giờ sinh nở bao nhiêu khoản phải chi tiêu mà lúc nào mẹ chồng cũng kêu “sẽ ổn”, ổn làm sao được cơ chứ!
Đến tối ấy, bỗng dưng mẹ chồng vào phòng Hoa, chẳng cần chờ con trai ở đấy đã đưa ra 1 thứ rồi cất tiếng: “Mẹ có chút không nhiều nhưng giờ sức khỏe cháu là quan trọng, các con cầm tạm lo cuộc sống trước”.
Đúng lúc chồng Hoa bước vào, anh mở ra xem thì đó là sổ tiết kiệm trị giá 60 triệu. Con số không lớn nhưng khiến Hoa òa khóc. Trong khi đó, vợ chồng Hoa có sổ tiết kiệm nhưng chưa đến ngày được rút nên tiếc tiền lãi. Số tiền này là bao bữa cơm tằn tiện, chắt bóp của mẹ Long.
Tính bà là vậy đó, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, mua sắm gì cũng tiếc nhưng con cháu cần là sẵn sàng đưa hết tiền mình có ra mà chẳng mảy may suy nghĩ.
Ai bảo mẹ chồng nàng dâu không thể vui vẻ, hòa thuận. Mỗi người mỗi tính, sẽ rất khó để nói là có thể hợp nhau trong từng suy nghĩ, nếp sống. Thế nhưng chỉ cần sống và đối đãi với nhau bằng cái tâm chân thành thì gia đình nào cũng hạnh phúc.
Nhật Quỳnh
Giao thừa đầu tiên ở nhà chồng, mẹ chồng dúi vào tay một thứ khiến tôi bối rối
Năm nay là năm đầu tiên tôi ăn Tết ở nhà chồng. Tôi từng nghe nhiều chị em kể về những ngày tháng "Tết lao động" song không nghĩ có ngày mình lại trở thành nhân vật chính.
Tôi là một đứa con gái độc lập, luôn sống theo quan điểm tự do là hạnh phúc nhất. Từ nhỏ tôi luôn cố gắng học tập, thú thật không phải vì tôi là đứa đam mê học mà vì tôi không muốn thua kém bạn bè. Tôi muốn sau này mình có thể tự tin mua những thứ mình thích, đi đến những nơi mình vẫn hằng mơ bằng chính đồng tiền của mình. Được trời phú cho đầu óc thuộc diện khá nhanh nhẹn cộng thêm sự nỗ lực, tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu và khá nhanh chóng tìm được công việc phù hợp với mình.
Mỗi ngày đi làm với tôi cũng là một ngày đi học. Tôi cố gắng học từ những người đồng nghiệp xung quanh, từ việc nghiệp vụ cho tới những việc nhỏ nhặt như pha cà phê sao cho ngon. Ông trời không phụ lòng người có cố gắng. Sau 5 năm đi làm, tôi dám hãnh diện ngẩng cao đầu với công việc cùng mức thu nhập không dưới 40 triệu đồng/tháng.
Ảnh minh họa.
Tôi gặp chồng mình bây giờ một cách khá tình cờ. Chúng tôi quen nhau trong một lần đi ăn uống với hội bạn và bắt chuyện với nhau khi nhận ra hai đứa đều học cùng trường đại học và còn cùng khoa. Anh trên tôi 3 khóa, hai đứa có ở cùng trường trong 1 năm nhưng không biết mặt nhau.
Người chủ động liên lạc sau đó và người theo đuổi cũng là anh. Tôi thì không còn ở lứa tuổi muốn yêu đương lông bông, anh lại được cái suy nghĩ chín chắn, sống chân thành nên tôi cũng rung động. Hai đứa ban đầu làm bạn rồi trở thành người yêu. Hẹn hò được 2 tháng thì anh nói muốn hai đứa về ra mắt bố mẹ đôi bên.
Trai, gái đến tuổi thì dựng vợ gả chồng, tôi nghĩ điều này là hợp lý nên cũng không ý kiến gì. Thế nhưng sau buổi gặp mặt, nghe mẹ phân tích về sự khác nhau giữa tôi và nhà anh, thú thật tôi cũng có chút nghĩ ngợi.
Tôi vốn là đứa không thích ràng buộc, thích cuộc sống tự do. Bố mẹ biết tính tôi vậy nên cũng không ép buộc chuyện gì bao giờ. Thế nhưng gia đình anh lại sống rất truyền thống, có phần khó tính. Thêm nữa nhà lại chỉ có một cậu con trai, anh chính là cháu đích tôn nên mẹ càng sợ cuộc sống làm dâu của tôi sau này. Sự nghiệp của tôi có chút thành công thật song tôi không dám phủ nhận mình rất vụng việc nhà.
Suy nghĩ mãi rồi cũng chẳng đi đến đâu, cuối cùng chúng tôi vẫn đến với nhau và một đám cưới khá linh đình được tổ chức. Sau kết hôn, tất nhiên không nằm ngoài dự đoán, tôi dọn về sống cùng bố mẹ anh trong một căn nhà 4 tầng khá gần trung tâm.
Bố mẹ chồng tôi đều là những người kỹ tính, sống quen theo những lề thói ngày xưa. Biết bản thân mình không thể sống theo ý bố mẹ chồng, tôi cũng không muốn mọi việc trở nên căng thẳng nên tốt nhất là hạn chế va chạm. Nhà chồng tôi có truyền thống ăn cơm sáng ở nhà thì tôi xin phép vì phải đi làm sớm nên không thể tham gia cùng mọi người. Chung quy cuộc sống làm dâu chỉ chạm mặt một lúc buổi tối nên sau gần 1 năm chưa phát sinh gì nhiều.
Thế nhưng đúng là sẽ chẳng thể nào tránh mãi được. Năm nay là năm đầu tiên tôi ăn Tết ở nhà chồng. Tôi từng nghe nhiều chị em kể về những ngày tháng "Tết lao động" song không nghĩ có ngày mình lại trở thành nhân vật chính.
Làm hết 28 mới được nghỉ, nếu như trước đây 29 sẽ là ngày tôi dành để ngủ nướng, 30 là ngày cà phê gặp gỡ bạn bè hoặc lượn lờ chợ hoa thì giờ với tôi đó chính là những ngày quẩn quanh căn bếp và những chiếc giẻ lau.
Nào là đi sắm sửa đồ Tết cho gia đình, đồ mang về quê biếu hai bên nội ngoại. Nào là mâm cúng ngày 30, cúng giao thừa trong nhà rồi ngoài trời. Tôi thật sự cảm thấy mình kiệt sức khi đến gần giao thừa mà vẫn đang luôn tay luôn chân làm nốt việc nhà.
Mọi việc hòm hòm, tưởng được lên nhà "đánh" một giấc đã đời thì bố chồng tôi nói mới xem lại thì thấy chồng tôi không xông nhà được mà tuổi tôi xông đất mới tốt. Chồng tôi nghe vậy thì hí hửng lên phòng đắp chăn làm một giấc, tôi thì ở lại nghe bố mẹ dặn dò cách xông nhà rồi thì hái lộc ở đâu, đi hướng nào.
Lang thang đi bộ qua mấy con phố gần nhà, tôi trở về với cành lộc trong tay rồi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng lên đi ngủ. Sau màn chúc tụng bố mẹ chồng, tôi định lên phòng thì mẹ chồng gọi lại rồi dúi vào tay một vật. Đó là một chú chuột đúc cỡ 2 cây vàng.
Ảnh minh họa.
"Mẹ biết con là đứa rất phấn đấu sự nghiệp nhưng mẹ cũng muốn nói rằng gia đình rất quan trọng con ạ. Đối với người phụ nữ, thiên chức làm vợ, làm mẹ thiêng liêng lắm. Các con lấy nhau cũng đã gần 1 năm, cả hai đều không còn nhỏ tuổi nữa. Mẹ rất mong có thể sớm đón một bé chuột vàng. Con hiểu ý mẹ chứ?".
Tôi vâng dạ rồi đi thẳng lên phòng. Thực sự hành động của mẹ khiến tôi không khỏi bối rối. Tôi muốn nói chuyện với chồng thì anh đã ngủ từ bao giờ. Cả tôi và chồng đều không phải người yêu trẻ con quá, chúng tôi chưa sẵn sàng cho việc có con. Hơn nữa tôi chưa muốn cuộc sống của mình gói tròn lại với bỉm sữa. Mới đầu năm mẹ chồng đã nói như vậy, tôi không biết mình phải làm sao cho đúng nữa.
Theo Khám phá
Chỉ vì 1 câu nói của mẹ chồng tương lai, con dâu đốt váy cưới cùng 500 tấm thiệp mời rồi bỏ về Câu chuyện của cô dâu dưới đây thực sự là điều khiến nhiều người phải suy nghĩ về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Có những tình huống éo le trong tình yêu mà không phải ai cũng lường trước được. Cũng có nhiều cuộc chia ly không phải do 2 người yêu nhau mà là do bố mẹ chồng. Đàn ông...