Mẹ chồng suốt ngày chì triết vợ chồng của tôi kém cỏi, cuối cùng bà phải hạ mình sang nhờ vả vợ chồng tôi
Có 3 đứa con 2 đứa thì giàu nứt đố đổ vách còn mỗi cái thằng chết dẫm này chỉ biết bám váy mẹ cả ngày chẳng biết làm việc gì hết xem ti vi, quệt ngang quệt dọc lên giấy.
Ai cũng bảo số tôi thật may mắn khi lấy được chồng giàu có. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy thật hãnh diện tự hào mỗi khi bước ra bước vào ngôi nhà đó trong ánh mắt thèm thuồng của những người đi đường. Nhưng có sống lâu tôi mới thấu hiểu được nỗi khổ khi phải sống trong ngôi nhà giàu sang không phải do chính bàn tay mình làm ra.
Nhà có những 2 ô sin nên tôi mỗi ngày đi làm về cũng chẳng phải động tay động chân vào việc gì nhưng luôn chịu áp lực về mặt tinh thần. Hàng ngày trước khi ngồi vào bàn ăn mẹ chồng luôn trì triết:
- Số tôi đúng là khổ có 3 đứa con 2 đứa thì giàu nứt đố đổ vách còn mỗi cái thằng chết dẫm này chỉ biết bám váy mẹ cả ngày chẳng biết làm việc gì hết xem ti vi, quệt ngang quệt dọc lên giấy rồi ngủ. Con vợ thì tiền lương hàng tháng không đủ trả tiền cho ô sin, không biết bao giờ tôi mới thoát được nỗi khổ này đây.
(Ảnh minh họa)
Những lúc nghe lời than vãn đó tôi toàn muốn bỏ bát cơm xuống mà lên phòng khóc cho đỡ tức nhưng tôi không thể làm vậy được vì vợ chồng tôi đang sống hoàn toàn phụ thuộc vào mẹ chồng. Có lẽ buông bà ra lúc này vợ chồng tôi không biết lấy tiền đâu mà để ăn. Nhiều lúc uất ức tôi trách cứ chồng:
- Sao anh không bỏ quách cái nghề vẽ vời vô dụng chẳng thể nuôi được bản thân mình đi mà ra ngoài mà kiếm tiền, cứ như thế này em sinh con ra thì lấy tiền đâu mà nuôi con.
- Lo gì đã có mẹ lo rồi, nhiều lúc mẹ chửi cứ nghe đi nói xong mẹ thôi đấy mà.
- Ngày nào em cũng nghe chửi nhục lắm rồi có thấy khi nào mẹ ngớt đâu.
Hôm ấy nhà có cỗ các anh chị cũng đến đầy đủ, họ mang đến biếu mẹ chồng rất nhiều quà đắt tiền, được thể mẹ tôi tâng bốc họ dìm vợ chồng tôi chẳng ra gì:
- Chúng mày xem kiếm cho vợ chồng thằng út công việc ngon ngon để chúng bớt đi phụ thuộc vào mẹ cái, mẹ mệt mỏi với hai đứa suốt ngày ăn bám lắm rồi.
Anh cả tỏ ra khó chịu nói:
- Ngữ hai đứa trình độ không có thì biết làm việc gì được mẹ, thôi kệ chú thím làm được đồng nào ăn đồng đó. Mà mẹ cứ buông ra cho dễ sống ai bảo mẹ cứ ôm ấp rồi kêu ca cho khổ.
Đến giờ này sự nín nhịn và tôn trọng của tôi dành cho những con người giàu có không còn nữa liền quắt mắt lên phản kháng lại:
- Con biết vợ chồng con nghèo túng ăn bám anh chị và mẹ. Con cảm ơn những lời chì triết của mọi người từ ngày mai vợ chồng con sẽ dọn ra ngoài ở cho mẹ thoải mái đỡ khỏi hao tốn sức lực nghĩ ra những từ ngữ để chửi mắng con mỗi ngày và anh chị cũng đỡ khỏi nhăn nhó khó chịu mỗi khi nhìn thấy bọn em.
Nói rồi tôi chẳng ăn cơm nước gì nữa mà lên dọn dẹp hết đồ đạc để ra ngoài thuê phòng trọ. Lúc đầu chồng tôi định không đi vì sợ mẹ nhưng trước sức ép của vợ anh đành phải mang theo đống gia tài của mình là những bức tranh vô giá trị đi theo.
Đúng là không gì giá trị bằng sự tự do, từ ngày ra ngoài tôi không còn nghe thấy những lời chửi mắng trước bữa cơm của mẹ chồng nữa. Tinh thần tôi thoải mái cũng là lúc đứa con đầu lòng ra đời sau 2 năm chờ đợi. Tuy cuộc sống túng thiếu nhưng tôi thấy thật hạnh phúc. Đúng là giàu có mấy mà không được tự do thì cũng phí cả cuộc đời.
Từ khi đứa con sinh ra những bức tranh của chồng tôi tự nhiên có người để ý đến và họ bắt đầu mua. Lúc đầu chỉ vài người sau đó tiếng tăm đồn xa có nhiều người nước ngoài đến mua. Có tiền chúng tôi thuê cả một căn hộ mặt tiền để bán tranh, công việc làm ăn của chồng phất lên nhanh chóng, rồi vợ chồng tôi có của ăn của để, cuộc sống từ đó khấm khá hẳn lên nhờ những bức tranh chẳng mấy giá trị trong mắt những người không am tường nghệ thuật.
Video đang HOT
Đã 3 năm từ ngày tôi chuyển ra ngoài đến nay chưa một lần tôi quay lại nhà mẹ chồng còn chồng tôi khi nào rảnh rỗi cũng về thăm mẹ. Tôi mặc kệ anh muốn làm gì thì làm miễn sao đừng bắt tôi đến gặp bà là được.
Cho đến một ngày anh cả và mẹ chồng xuất hiện trong ngôi nhà của chúng tôi, nhìn họ gầy hốc hác quá khiến tôi thấy tò mò buột miệng nói câu:
- Ôi sao hôm nay rồng đến nhà tôm vậy?
- Anh thành thật xin lỗi ngày xưa mẹ và anh đã nói những lời không phải với bọn em.
- Không em phải cảm ơn những lời cay nghiệt của hai người đã cho em được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.
- Hôm nay mẹ với anh đến đây để nhờ vợ chồng em cho anh vay ít tiền để chuộc lại căn nhà mẹ ở hiện tại?
- Em làm gì có tiền mà vay chứ, nhà các anh các chị không có tiền thì còn nhà ai có nữa.
- Vợ chồng thằng hai đã chia tay từ lâu rồi em không biết à. Bây giờ chú ấy cũng khổ lắm vì vợ cuỗm hết tiền theo trai rồi. Còn vợ chồng anh đã bán ngôi nhà từ lâu rồi để trả nợ những khoản anh làm ăn bị thua lỗ. Bây giờ cả nhà anh đang ở nhà của mẹ, chủ nợ cũng đang ráo riết đến đòi nợ anh suốt ngày. Mọi người như đang sống trên đống lửa vậy.
- Đúng là sông có khúc người có lúc, không biết lúc hai người chửi vợ chồng con có bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này không nhỉ. Những lời bị mọi người xỉ nhục ngày nào em vẫn nhớ như in ở trong đầu thì làm sao em có thể mở rộng lòng khoan dung để tha thứ và rút tiền ra cho mọi người vay chứ. Thôi mọi người về đi nhà con không giàu như mọi người nghĩ đâu.
Khi mọi người về tôi mới thấy có lẽ mình đã quá ghê gớm đanh đá với họ sao, dù sao cũng là ruột thịt của chồng mình. Chẳng biết nghĩ ngợi thế nào mà tôi thuyết phục chồng rút hết tiền tiết kiệm của vợ chồng có được để cứu nguy cho vợ chồng anh cả. Dường như chồng tôi cũng rất muốn nên khi tôi vừa nêu ý kiến anh ấy hưởng ứng nhiệt tình:
- Em đúng là người vợ tuyệt vời nhất của anh, tiền thì có thể làm ra được nhưng khi tình cảm anh em đã mất thì khó có thể lấy lại được vì vậy vợ chồng mình hy sinh mấy năm làm việc vất vả để giúp mọi người cũng được em ạ.
Hai vợ chồng tôi mang một bao tải đen đến nhà mẹ chồng, thấy chúng tôi đến mọi người niềm nở hẳn lên, nhìn mâm cơm thật thảm hại, gì mà chỉ có bát nước mắt với quả trứng và đĩa đầy rau luộc. Bọn trẻ con mọi khi kiêu căng chẳng bao giờ thèm chào tôi lấy một câu hôm nay thì ríu rít chào thật đáng yêu. Bà chị dâu thì khinh khỉnh ngày xưa nay tỏ ra từ tốn khiêm nhường quá. Còn mẹ chồng thì luôn mồn khen vợ chồng tôi giỏi giang biết làm ăn chứ không còn chê bai so sánh nữa.
Đúng là con người ta thay đổi nhanh quá, tôi bảo với anh chị và mẹ chồng:
- Vợ chồng con nghèo lắm không giàu có gì vét hết toàn bộ gia tài chỉ có 5 tỷ cho anh chị dùng tạm vậy, hi vọng sẽ giúp hai người vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Mẹ chồng há hốc mồn:
- Trời sao vợ chồng con nhiều tiền thế, mẹ không ngờ thằng út ngày nào lười nhác chỉ thích ngủ lại kiếm được nhiều tiền đến vậy.
Chồng tôi cười bảo:
- Không phải của con đâu mà là do vợ con khéo vun vén gia đình nên mới tích lũy được ngần ấy đấy, rất mong anh chị sớm phục hồi lại công việc làm ăn như xưa.
Nhìn nước mắt anh cả chảy trên gò má tôi đã hiểu tất cả, có lẽ lòng tốt của vợ chồng tôi đã đánh thức con người của anh.
Theo Afamily
Là tiểu thư tôi vẫn hạ mình đến nấu cơm cho mẹ con anh để rồi nhận được 1 cái kết đau đớn
Là một tiểu thư con nhà giàu có, ngay từ nhỏ tôi đã được bố mẹ chiều chuộng, mỗi khi tôi thích một cái gì là bố mẹ tôi tìm mọi cách để mua cho.
Là một tiểu thư con nhà giàu có, ngay từ nhỏ tôi đã được bố mẹ chiều chuộng, mỗi khi tôi thích một cái gì là bố mẹ tôi tìm mọi cách để mua cho. Thế là tôi cứ lớn dần lên trong cuộc sống nhung lụa chẳng thiếu một thứ gì.
Khi trở thành thiếu nữ lại được trời ban cho nhan sắc cứ mỗi khi tôi xuất hiện ở đâu là mọi ánh mắt đổ dồn về ngắm nhìn không chớp mắt cùng với những lời khen ngợi không ngớt. Biết mình giàu có xinh đẹp nên tôi trở nên kiêu căng ngạo mạn coi thường tất cả những người mình tiếp xúc, bất cứ ai làm tôi khó chịu là tôi chửi mắng hoặc bảo bố cho thôi việc luôn.
(Ảnh minh họa)
Bố làm giám đốc nên dù cho học hành chẳng ra gì nhưng tôi vẫn được sắp xếp vào vị trí thủ quỹ của công ty một cách dễ dàng. Mỗi khi ai đòi xuất tiền tôi hạch sách đủ điều nhất là những người tôi ghét thì thôi rồi cứ phải đi lại 3 - 4 lượt tôi mới chịu xuất tiền. Một hôm có anh chàng kế hoạch lầm lì nhìn mặt đã thấy ghét chẳng bao giờ thèm nhìn mặt tôi lấy một lần vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay anh ta gặp tôi mới lạ chứ, anh ta đưa cho tôi tờ giấy tạm ứng lương có chữ ký của giám đốc đầy đủ rồi nói:
- Cô hãy cho tôi tạm ứng tiền lương tháng này được không?
- Người đâu mà chưa làm đã đòi ứng tiền đã vậy lại còn xị cái mặt ra nhìn mà ghét.
- Giám đốc đã ký rồi sao cô nói nhiều vậy?
- Dù giám đốc ký mà tôi không xuất tiền thì anh làm gì được nào.
Ôi giời tôi đụng đúng vào tổ kiến lửa, anh ta vo vún tờ giấy ứng tiền rồi ném vào mặt tôi mà chửi:
- Dạng con gái như cô chỉ được cái đẹp bên ngoài chứ bên trong thối hoắc, người đâu vừa kiêu căng ngạo mạn, không có tình người, ích kỷ, ngữ cô chỉ nên đứng ở ngoài đường mà kiếm tiền thôi chứ ngồi đây chỉ làm khổ người khác thôi.
Chửi tôi một tua rồi anh ta biến biệt tích, thật may không có nghe thấy không tôi không biết trốn vào đâu trước những lời sỉ nhục của anh ta. Tối hôm ấy tôi không tài nào ngủ được sáng hôm sau đang ngồi ăn cơm tôi muốn yêu cầu bố cho tên đó nghỉ việc luôn ai ngờ chưa kịp nói bố tôi đã phiền lòng:
- Thằng Tuấn làm việc tốt lắm nó xin nghỉ dài ngày kiếm ai mà thế chân nó được đây?
- Làm sao nó nghỉ vậy bố?
- Tuấn hơn con 5 tuổi đấy sao lại gọi là nó, mẹ nó bị ốm nặng trong bệnh viện, hôm qua con xuất tiền cho nó tạm ứng chưa vậy?
Tôi ấp úng nhưng cũng kịp trả lời "rồi ạ" nếu không bố tôi mà biết chuyện thì chết mới ông. Ngay hôm đó tôi cũng dò đến được bệnh viện nơi mẹ anh ấy đang nằm điều trị bệnh. Ở đó tôi không chỉ có Tuấn và còn có một cô gái nhìn rất thô chẳng có gì gọi là đẹp cả. Tôi đưa số tiền mà Tuấn đã tạm ứng hôm qua nhưng anh từ chối một cách dứt khoát:
- Đã có người lo rồi cô không cần thể hiện sự tử tế nữa, cô về đi nơi đây không phải dành cho cô lui tới.
Sự xúc phạm của anh khiến lòng tự ái của tôi dâng cao. Tôi vơ luôn số tiền đó cho vào túi rồi bỏ về trong sự bực tức. Nhiều ngày sau đó trong đầu tôi mong gặp lại Tuấn từng ngày để làm điều gì đó cho đỡ áy náy trong lòng. Mà càng nghĩ nhiều về Tuấn tôi càng thấy nhớ anh, bởi Tuấn không giống như những thằng con trai khác chỉ có tâng bốc soi mói vào sự giàu sang của tôi còn ở Tuấn là sự bất cần thẳng thắn và chính trực.
Thật may Tuấn đã đi làm. Vừa nhìn thấy anh tự nhiên tim tôi đập thình thịch muốn được đến chào anh một câu nhưng sự sĩ diện kiêu căng khiến tôi chùn bước trong khi mọi người thì vây quanh anh hỏi han như thần tượng khiến tôi phát ghen. Rồi anh cũng đi qua trước mặt tôi, tôi thì cười tít mắt chào anh còn anh thì cúi mặt xuống chẳng thèm nhìn lấy một lần khiến tôi càng cay cú nhưng chẳng thể làm gì được.
Sự thờ ơ hững hờ của anh càng khiến trái tim tôi thổn thức thèm muốn có được anh hơn, sau nhiều ngày kìm nén tình cảm trong lòng tôi hẹn anh đi xem phim buổi tối nhưng anh từ chối thẳng thừng:
- Xem phim dành cho những người nhiều tiền chứ nhà tôi nghèo làm gì có tiền mà bao cho người đẹp.
- Em mua vé rồi mà.
Không thèm trả lời tôi anh ta đi về thẳng chẳng thèm để ý đến tâm trạng đang hậm hực của tôi. Đúng là từ trước đến nay chưa bao giờ tôi phải quỵ lụy trước bất kỳ ai vậy mà tôi lại phải chịu nhún trước người mình yêu. Mặc cho anh ta ghét bỏ, tôi vẫn tìm mọi cách để chiếm bằng được trái tim của anh. Biết mẹ anh ốm liệt giường nên tôi thường xuyên mang quà cáp đến biếu bà, rồi nán nại xúc cho bà từng miếng cơm ngụm nước, đi chợ nấu cơm cho cả nhà, thậm chí tôi quét dọn cả nhà giúp anh nữa. Những công việc mà cả đời tôi chưa bao giờ mó tay đến nhưng vì tình yêu tôi sẵn sàng làm tất cả.
Tưởng sẽ được anh quan tâm nào ngờ anh và cô gái tôi gặp trong bệnh viện đang cười nói tíu tít bên ngoài có lẽ họ vừa đi ra ngoài về. Thấy sự có mặt của tôi anh ra sức đuổi tôi về nhưng mẹ anh ngăn lại:
- Con muốn mẹ chết sớm đâu mà đuổi ân nhân của mẹ đi vậy?
- Ân nhân gì chứ, chỉ vì cô ta mà xuýt nữa mẹ bị chết oan đấy. May có tiền của Hân người yêu con đưa tới không mẹ chẳng thể ngồi đây mà nói chuyện được đâu. Cô về đi.
Mặc cho anh ta đuổi, tôi vẫn lì mặt ra để xem có tôi thì cô gái kia dám làm gì. Mâm cơm tôi vất vả làm suốt cả buổi để anh và cô gái kia ngồi ăn ngon lành. Cả buổi tôi như người thừa trong mâm cơm 3 người, chẳng ai nói chuyện với tôi thậm chí những vết nhọ trên mặt tôi anh cũng chẳng thèm chùi cho tôi cứ để tôi vác mặt bẩn đến khi soi gương tôi mới thấy sự xấu xí của mình. Cay cú nhưng tôi đành phải nín nhịn để chiếm được tình yêu của anh.
Ăn xong tôi và Hân cùng đi rửa bát, tôi dằn mặt với Hân:
- Người vừa xấu xí lại chỉ là một cô gái bán hàng rong mà dám dành anh ấy với tôi sao, thật nực cười.
- Tôi thấy thật thương hại cho tiểu thư như cô phải nấu cơm cho những người nghèo khổ bọn tôi ăn.
Bị xúc phạm tôi tức lắm liền lấy chân đá vào chân cô ta cái để cảnh cáo, ai ngờ mới động nhẹ vào cái cô ta đã ngã lăn ra nền nhà rồi kêu gào thảm thiết.
Tôi sợ đầu cô ấy bị sao nên rối rít xin lỗi đỡ cô ta dậy nhưng đúng lúc đó anh xuất hiện cô ta ôm đầu rồi khóc:
- Anh đừng trách cô ấy việc lỡ tay đẩy em bị ngã.
- Cô định giết người yêu tôi à. Hãy cút về cho tôi nhờ, ngôi nhà này không có chỗ cho cô thể hiện lòng tốt giả tạo đâu, cút mau.
Lúc này thì mẹ anh cũng chẳng thể bảo vệ được tôi, tôi ấm ức chẳng thể thanh minh được với ai khi sự việc xảy ra chỉ có hai đứa tôi và anh luôn có ấn tượng xấu về tôi. Ức quá vội ôm chiếc túi lên xe để rời nhanh chỗ đáng ghét đó.
Cuối cùng tôi đã phải chịu đầu hàng trước người phụ nữ xấu xí, để tuột mất anh tôi đau lắm nhưng tôi chẳng còn mặt mũi nào dám nhìn mặt người đàn ông không có chút tình cảm nào cho mình.
Theo Afamily
Gặp chuyện không vui, niệm 3 câu này lòng bạn sẽ nhẹ nhàng, thanh thản Trong cuộc sống, rất nhiều khi bạn phải đối mặt với tình huống này: Vốn đối xử với người ta không tệ, thậm chí còn luôn khiêm nhường, nhẫn nhịn thế nhưng vẫn chỉ toàn nhận về bực bội, ấm ức. Câu hỏi đặt ra là ở hoàn cảnh xáo trộn ghê gớm về nhân tâm ấy, chúng ta nên ứng xử ra...