Mẹ chồng qua đời chồng đột nhiên khỏi bệnh câm, câu đầu tiên anh thốt ra khiến tôi bàng hoàng
Hai tuần trước, mẹ chồng tôi qua đời. Sau khi tổ chức tang lễ cho bà xong xuôi, đêm đó tôi quyết định nói rõ mọi chuyện với chồng và đưa đơn ly hôn.
Nhưng tôi chưa kịp tìm chồng thì anh bỗng gõ cửa muốn nói chuyện với tôi. Tôi và Khương đến với nhau nhờ sự mai mối của gia đình đôi bên. Chồng tôi là người hơi khô khan và ít nói song anh rất có năng lực, công việc tốt, mức lương khá, bố mẹ chồng lại quý tôi. Dẫu chúng tôi không có một tình yêu cuồng nhiệt nhưng tôi tin với thành ý xây dựng hôn nhân, chắc hẳn hai đứa sẽ có một tổ ấm hạnh phúc.
Ai ngờ đâu bất hạnh ập đến chỉ sau đám cưới có nửa tháng. Chồng tôi bị tai nạn. Di chứng của vụ tai nạn đó khiến anh bị câm, không thể nói được nữa. Gia đình hết sức chữa trị nhưng không có kết quả. Bác sĩ chỉ biết khuyên chúng tôi cố gắng chăm sóc anh và chờ đợi một phép màu nào đó.
Công việc và cuộc sống của anh bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Khương vốn ít nói, sau khi anh phát bệnh câm thì sự giao tiếp giữa vợ chồng tôi bị chặt đứt hoàn toàn. Anh cũng vì tự ti và buồn chán nên tách ra ngủ riêng, nhất định không chịu chung phòng với tôi.
Khương vốn ít nói, sau khi anh phát bệnh câm thì sự giao tiếp giữa vợ chồng tôi bị chặt đứt hoàn toàn. (Ảnh mình họa)
Tôi rất tủi thân nhưng hơn hết là thương anh. Tôi không trách anh lạnh nhạt với vợ. Đã là vợ chồng rồi, chúng tôi phải sướng khổ có nhau. Tôi sẽ ở bên chăm sóc cho anh, giúp anh lấy lại sự tự tin và mở lòng ra với tôi. Tôi cũng không ngại cả đời này có một người chồng bị câm đâu.
Cách đây 1 năm mẹ chồng tôi ốm nặng. Một năm qua tôi luôn kề cận chăm sóc bên giường bệnh của bà. Vừa đi làm vừa quán xuyến gia đình, chăm sóc một người chồng bị câm lại thêm mẹ chồng ốm liệt giường, tôi gần như kiệt sức. Chưa nói còn phải đối mặt với sự thờ ơ và khô khan của chồng. Mấy cô bạn khuyên tôi hãy từ bỏ đi. Tôi chẳng nợ nần gì Khương cả, tại sao phải gánh chịu tất cả những thứ đó. Nhân lúc chưa con cái ràng buộc thì hãy giải thoát cho mình.
Tất nhiên là tôi chán nản và uất ức nhưng nếu bỏ lại hai người họ lúc này thì lại chẳng đành lòng. Tôi nghĩ bụng sẽ chăm sóc mẹ chồng cho tới ngày cuối cùng, nếu lúc đó chồng vẫn không thay đổi thì tôi sẽ ra đi không còn gì luyến tiếc.
Video đang HOT
Hai tuần trước, mẹ chồng tôi qua đời. Sau khi tổ chức tang lễ cho bà xong xuôi, đêm đó tôi quyết định nói rõ mọi chuyện với chồng và đưa đơn ly hôn.
Nhưng tôi chưa kịp tìm chồng thì anh bỗng gõ cửa muốn nói chuyện với tôi.
Cánh cửa vừa mở ra, Khương lao nhanh vào ôm chầm lấy tôi, sau đó tôi bàng hoàng nghe anh thốt ra một câu: “Anh yêu em, đừng bao giờ rời xa anh nhé!”. Chồng tôi đã khỏi bệnh câm rồi, câu đầu tiên sau 3 năm anh nói với tôi lại chính là lời tỏ tình!
Tôi càng bàng hoàng hơn khi anh bật khóc sụp xuống xin tôi tha tội. Bởi lẽ anh đã lừa dối tôi trong những năm qua. Anh không hề bị bệnh câm! Vụ tai nạn đó và căn bệnh đều là một màn kịch của anh. Bị gia đình ép buộc kết hôn với tôi, lúc trở thành chú rể thì trong lòng anh vẫn đau đáu về người yêu cũ. Cô ta bị mẹ anh phản đối gay gắt, bà kiên quyết chia rẽ 2 người đến với nhau vì hiểu rõ bản chất của cô nàng.
Từ bây giờ tất cả mọi thứ của anh đều sẽ là của tôi. (Ảnh minh họa)
Giả bệnh nên những năm qua anh vẫn sống và làm việc bình thường, chỉ là không nói trước mặt tôi vì anh không thích giao tiếp với người vợ mình không yêu. Chồng tôi làm bên thiết kế, anh lại có năng lực và có mối quan hệ thân thiết với sếp, thậm chí vị sếp ấy còn giúp anh diễn kịch. Bạn thân anh và thậm chí mẹ chồng đều biết anh giả vờ.
Nhưng giữa anh với mẹ đã lập giao kèo, nếu tôi vượt qua sự thử lòng này thì anh sẽ nghe lời bà, toàn tâm toàn ý với tôi. Và tôi thì lại hoàn thành quá xuất sắc. Anh bảo ban đầu chỉ là cảm động trước tấm lòng của tôi nhưng từ lúc nào hình bóng tôi đã len lỏi vào trái tim anh khiến anh thật sự yêu tôi.
Anh biết ước mơ của tôi là được sống trong một căn hộ chung cư trên tầng cao với view mây trời, ngắm nhìn thành phố bên dưới. Do vậy anh đã tậu nhà, chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chỉ cần dọn vào ở. Sổ tiết kiệm còn lại anh cũng đưa cho tôi giữ. Từ bây giờ tất cả mọi thứ của anh đều sẽ là của tôi. Anh không còn chút lưu luyến gì với người cũ cả. Tôi không hỏi kỹ nhưng có vẻ anh đã phát hiện ra một vài sự thật không hay về cô ta.
Dĩ nhiên là tôi giận chồng. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, coi như như bây giờ tôi được bù đắp. Sau chuyện này anh chắc chắn sẽ một lòng một dạ với vợ, tôi không cần phải lo lắng và đề phòng bất kỳ điều gì. Sau 3 năm kết hôn với sự cho đi không hề tính toán, cuối cùng thì tôi cũng gặt hái được trái ngọt rồi!
Tình nhớ...
Đâu phải về bên nhau, miễn người này vẫn dựa vào người kia khi cần nhất. Tình nghĩa lớn hơn mọi thứ tình khác...
"Gió âm thầm không nói mà sao núi phải mòn.
Em đâu phải là chiều mà nhuộn anh đến tím..."
Anh là người đàn ông có thể hô mưa gọi gió theo đủ các nghĩa.
Chị là người đàn bà luôn lặng lẽ khi ở cạnh anh.
Ngày trẻ, anh chị đến với nhau. Chẳng biết có thể gọi là yêu không, nhưng cho đến bây giờ sau 15 năm, mối tình trở thành khắc cốt ghi tâm... Khi chị tròn 19 tuổi đang phơi phới. Anh 39 tuổi, một đời vợ và vài người con. Chị hồn nhiên, còn anh đã nếm đủ mùi vị cuộc đời. Mấy năm gắn bó cùng nhau, anh chờ chị học xong cao đẳng. Gia đình chị biết chuyện, phản đối ngăn cấm kịch liệt. Mẹ chị khóc lóc van xin dọa sẽ tự vẫn nếu chị không từ bỏ. Chị thương mẹ cơ cực nhiều rồi. Phần do quá trẻ chưa ý thức được tình cảm của mình, chị nói với anh: "em đi lấy chồng".
Anh im lặng gật đầu. Chiều hôm đó chị thấy ánh mắt anh xa thẳm. Có lẽ vì anh hiểu, một cô bé non nớt sẽ không thể nắm lấy tay anh đấu tranh tới cùng cho hạnh phúc của mình. Ngày cưới, chị hồn nhiên mời anh. Anh không tới, lẳng lặng gửi quà. Chị giận nên trả lại mà không hiểu rằng lòng tự trọng của một thằng đàn ông "đội trời đạp đất" đang bị tổn thương. Hoặc anh cũng giận vì chị đặt niềm tin vào anh quá ít... Hai người cứ thế rời nhau, tưởng như từ bỏ hết quá khứ đã trải qua.
ảnh minh họa
Đến một ngày, chị đủ trưởng thành để chợt nhận ra anh luôn là nỗi đau nơi ngực trái. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, thương con chị cố gắng vuông tròn. Tình cờ gặp lại sau 4 năm mất liên lạc, anh chị nhìn nhau. Giữa bàn tiệc, chị ghìm nước mắt. Anh nói muốn mượn cây đàn ghita. Anh hát chị nghe bài tình ca đầu tiên khi hai người quen nhau... Chị lặng người, tay run run cầm ly rượu đưa lên miệng. Chẳng ai nói lời nào, chị vội vàng chào tạm biệt mọi người nhào ra phía cửa. Anh bước theo níu tay áo, nhẹ nhàng hỏi: Lâu nay em sống thế nào? Bước vội lên xe taxi, chị không trả lời câu hỏi của anh, nói với theo : "Em chưa thay số điện thoại". Tất nhiên anh hiểu, chị muốn nhắn nhủ điều gì.
Anh bấm số gọi, chị chần chừ mãi tới cuộc thứ hai mới nhấc máy. Hỏi han nhau vài câu, biết nhau vẫn khỏe rồi cúp máy. Anh tôn trọng chị, tôn trọng cuộc sống cá nhân của chị nên không muốn khuấy đảo gì. Chị tôn trọng anh, tôn trọng gia đình của mình nên giữ thái độ khoảng cách. Anh chị hứa với nhau giữ liên lạc. Vài lần anh đánh tiếng muốn giúp đỡ chị về kinh tế cho cuộc sống đỡ chật vật. Dù so với mọi người chị cũng chẳng phải quá thiếu thốn gì. Nhưng có mọi thứ trong tầm tay như anh chỉ biết đau lòng từ xa nhìn chị. Anh thừa sức lo cho chị đàng hoàng. Hiểu tính chị anh không dám. Chị không cần tiền của anh. Có lẽ vì thế mà chị trở thành người đàn bà đặc biệt chăng?
Gần chục năm qua kể từ lần đầu tiên gặp lại. Mỗi năm, anh chị cũng chỉ điện thoại hỏi thăm nhau một lần. Vài năm mới ngồi cùng nhau trên bàn tiệc có đông đủ bạn bè. Chị thừa hiểu, mười mấy năm qua anh có không ít cô bạn gái. Ở vị thế của anh, đàn bà chỉ mong anh liếc mắt qua một cái. Chị bình thản cười hiền. Vì chị cũng hiểu, chẳng ai thay thế được vị trí của chị trong lòng anh và ngược lại.
Mỗi lần gặp mặt, có khi ngồi cùng đám bạn thân nối khố của anh, có khi ngồi cùng những vị quan chức, cũng có khi là những doanh nhân tên tuổi. Anh đều dịu dàng xiết tay chị giới thiệu "đây là bạn gái cũ của tôi".
Người thì tỏ ra ngưỡng mộ, kẻ tò mò. Vì tất thảy đều ngạc nhiên, bao nhiêu năm rồi dù anh không ít những mối tình, duy nhất anh giới thiệu chị là bạn gái. Lần nào anh cũng đòi mượn đàn ghita tuyên bố hát tặng riêng chị "Biển, nỗi nhớ và em".
Hôm nay, quá nhiều đớn đau từ cuộc sống, chị rưng rưng nước mắt ngả đầu vào ngực anh trong sự ngạc nhiên của mọi người. Anh dừng đàn, thủ thỉ chỉ để mình chị nghe "nếu quá mệt mỏi rồi thì về với anh". Chị nhè nhẹ lắc đầu "em thương con lắm". Anh nắm chặt tay chị, bấm điện thoại nhìn đồng hồ rồi đột ngột dìu chị đứng lên "muộn rồi, em phải về. Để anh đưa em ra cửa". Mọi người cười anh, bông đùa sao có thể đối xử với người phụ nữ của mình như thế. Chỉ anh chị hiểu nhau. Chị không buồn. Lòng chị dịu đi một nửa. Vì chị biết, anh lo cho chị. Đưa ra tới cửa, lần nào cũng vẫn câu nói quen thuộc: anh không thể đưa em ra xe. Nhìn người phụ nữ của mình rời đi với anh là tra tấn. Chị ôm anh, thay cho lời tạm biệt, im lặng rời đi.
Đâu phải về bên nhau, miễn người này vẫn dựa vào người kia khi cần nhất. Tình nghĩa lớn hơn mọi thứ tình khác...
Dù rằng đớn đau!
Phát hiện tôi 'tòm tem' với người cũ ở khách sạn, mẹ chồng có cách ứng xử vô cùng đáng nể Tôi gặp lại bạn trai cũ và rơi vào tình cảnh tình cũ không rủ cũng tới. Chúng tôi cố gắng hẹn hò kín đáo nhưng lại bị mẹ chồng tôi bắt gặp. 27 tuổi tôi lập gia đình với chàng trai hơn mình 5 tuổi. Chúng tôi yêu nhau và đến với nhau vội vàng vì cả hai gia đình đang thúc...