‘Mẹ chồng ơi, nàng dâu ơi, con trai ơi… Hãy cùng thay đổi!’
“Mẹ chồng ơi, nàng dâu ơi, con trai ơi… Hãy cùng thay đổi!”, đó là thông điệp của một bạn đọc gửi đến tất cả các đối tượng làm nên mâu thuẫn lớn nhất của các gia đình hiện nay.
Mẹ chồng ơi, nàng dâu ơi, con trai ơi! Hãy cùng thay đổi!
Thưa cô Minh!
Sau khi đọc bài viết của cô, cháu xin phép được nói lên vài suy nghĩ của cháu đối về một số luận điểm của cô như sau:
1. Cô ví von “Gia đình chẳng khác nào một công ty, và mẹ chồng không phải nhân viên quèn, còn giữ chức gì thì các cháu tự biết”.
Điều này thực sự cháu không biết cô ạ! Hoặc nếu cháu nghĩ không nhầm thì ý cô là “giám đốc” như tên bài báo mà Báo đã đặt. Nhưng cô ơi, cô đã đi làm và cô cũng biết rằng tuy làm sếp nhưng không phải sếp nào cũng được nhân viên kính trọng.
Họ kính trọng và thực sự sợ sếp khi sếp là người công bằng, có thực lực và dành tình cảm cho nhân viên. Chứ còn mang tiếng làm sếp nhưng đè đầu cưỡi cổ nhân viên, xem mình là nhất thì nhân viên họ chỉ giả vờ sợ thôi chứ trong lòng họ cũng chẳng coi sếp ra gì.
2. Cô nói rằng con dâu cần hòa nhập?
Vâng, chúng cháu cũng đã rất cố gắng để hòa nhập, để thân thiết với bố mẹ chồng và gia đình chồng. Tuy nhiên đâu phải gia đình nào của chồng cũng coi cháu như người thân trong gia đình ạ?
Video đang HOT
Như cô cũng nói đấy ạ. Cô cũng chỉ coi dâu là “nước lã” thôi thì dù chúng cháu có muốn hòa nhập, ngoan ngoãn, hiếu thảo đến đâu vẫn không thể nào vừa ý gia đình chồng được với cái suy nghĩ cố hữu đó. Vậy chúng cháu có nên cố gắng nữa không, thưa cô?
3. Cô à, cô còn nói rằng “Chẳng bám váy mẹ thì sao, mẹ mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng từ khi còn đỏ hỏn, con cái lệ thuộc vào cha mẹ là chuyện bình thường”?
Như vậy bố mẹ chúng cháu nhặt chúng cháu về nuôi chăng? Không đâu cô ạ! Mẹ chúng cháu cũng 9 tháng 10 ngày mang nặng rồi đẻ đau, rồi thức đêm thức hôm, đổ mồ hôi nước mắt nuôi dưỡng chúng cháu. Tại sao chỉ các anh mới được báo hiếu với bố mẹ mà chúng cháu lại không hả cô?
Vậy mà khi chúng cháu quan tâm nhà ngoại một chút, chỉ một chút thôi thì các anh khó chịu, các cô khó chịu. Chẳng lẽ chúng cháu đi lấy chồng là coi như trẻ mồ côi, không cha không mẹ ạ?
4. Cô ạ. Cô cũng từng làm dâu, cô cũng đã trải qua sự khổ sở của việc làm dâu.
Cháu biết là làm dâu thời xưa khổ hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng mà cháu nghĩ rằng không nên vì mình đã khổ mà mặc định rằng con dâu mình cũng phải chịu khổ như vậy. Với suy nghĩ đó thì cái vòng luẩn quẩn mẹ chồng con dâu vẫn mãi mãi là cái vòng không có lối thoát đâu cô ạ.
5. Và câu cuối cùng của cô làm cháu thật là buồn. “Chúng tôi làm như vậy chỉ muốn các cháu đảm đang hơn, tháo vát hơn để có thể chăm sóc chồng các cháu – con trai của chúng tôi”.
Chúng cháu sẽ cố gắng chăm sóc chồng của chúng cháu cẩn thận cô ạ. Nhưng chúng cháu xin phép không chăm sóc con trai của cô. Vì nếu các anh vẫn có cái suy nghĩ “con trai của mẹ” như vậy thì các anh mãi mãi không lớn được. Và cô cũng biết, chăm sóc một người lớn thì không quá khó nhưng chăm sóc một đứa trẻ trong hình hài người lớn là việc rất khó khăn.
Nói đi lại phải nói lại. Cháu cũng không thể phủ nhận có những cô làm mẹ chồng rất tốt, cực kỳ tốt. Với những mẹ chồng tốt như vậy, con dâu nào không biết đường hưởng cái sướng mà còn dở trò thì đúng là con dâu đó chẳng ra gì.
Các mẹ chồng ơi! Hãy yêu thương nàng dâu như con đẻ của mình, dù chúng cháu biết điều này rất khó. Các cô cứ xem như các cô có thêm một đứa con, là con gái của các cô chứ không phải là vợ của con trai các cô đâu. Các cô đừng mang cái suy nghĩ chúng cháu chỉ là “nước lã” nữa được không ạ?
Các nàng dâu ơi! Hãy yêu quý và kính trọng bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ của mình! Hãy chăm sóc cho bố mẹ, hiếu thảo với bố mẹ! Đừng mang cái suy nghĩ bố mẹ của chồng nữa nhé! Chúng ta chỉ có bố mẹ mà thôi!
Còn các anh! Các anh là cái hố của tất cả sự mâu thuẫn đó đấy, các anh có biết không? Các anh sinh ra từ đàn bà (mẹ các anh), được họ chăm sóc (mẹ các anh và vợ các anh), vậy mà các anh lại gây cho chúng tôi mâu thuẫn không đáng có.
Nếu các anh biết tự chăm sóc bản thân ngay từ đầu, nếu các anh bỏ cái suy nghĩ gia đình tôi – gia đình cô. Nếu các anh đừng nhất bên trọng nhất bên khinh thì chúng tôi sẽ sống với nhau vui vẻ lắm!
Vậy thì… mẹ chồng ơi, nàng dâu ơi, con trai ơi! Hãy cùng thay đổi!
Theo VNE
Vì thủ dâm, tôi đã mất chồng
Khi chồng chỉ vào mặt tôi và nói: "Tôi sợ cô quá rồi, cô định làm trò bậy bạ này tới bao giờ?" thì tôi biết, mình thực sự đã mất anh.
Người đàn ông tôi yêu thương nhất cuộc đời này cuối cùng lại bỏ tôi ra đi nhưng không phải lỗi tại tôi mà là tại chính anh. Nhưng anh không hiểu, anh luôn đổ tội cho tôi, cho rằng, tôi chính là nguyên nhân gây ra chuyện này.
Còn nhớ lần đầu tiên, khi anh đang nằm bên cạnh và thấy tôi có động tác lạ, anh đá hét toáng lên trong đêm bảo: "Em làm gì vậy, em định dọa anh ấy à?". Lúc đó có lẽ, anh chưa bao giờ dám tưởng tượng ra, vợ mình, người con gái lúc nào cũng nhu mì, hiền lành, ngoan ngoãn lại... thủ dâm.
Tình dục là nhu cầu chung của con người. Với một ngườiphụ nữ như tôi, chuyện được chồng ân ái, yêu chiều là điều tôi mong muốn nhất. Nhưng chính anh, chồng của tôi đã không thể khiến tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu hay được hưng phấn khi tham gia vào &'cuộc yêu' với chồng. Lúc nào tôi cũng cảm thấy mình bị ra dìa, chẳng có chút hứng thú nào khi bên cạnh chồng vì anh không chủ động đến gần với vợ. Anh bảo, cái gì cũng có chừng mực, chuyện vợ chồng quan hệ là tốt nhưng mà nhiều cũng không phải là hay. Anh bảo chỉ mặc định 2 tuần một lần, như thế là đủ.
Anh bảo, cái gì cũng có chừng mực, chuyện vợ chồng quan hệ là tốt nhưng mà nhiều cũng không phải là hay. Anh bảo chỉ mặc định 2 tuần một lần, như thế là đủ. (ảnh minh họa)
Nghe anh nói tôi thấy hài hước. Vợ chồng yêu nhau, quan hệ với nhau thì cứ gì phải quy định ngày nào ngày nào. Chỉ cần hứng, chỉ cần có cảm xúc là có thể gần gũi nhau. Vậy mà anh nhất định làm vậy, anh bảo đó là nguyên tắc. Nếu như không làm thế, không thưa ra thì chẳng mấy chốc mà vợ chồng chán nhau. Tôi thì không nghĩ như vậy, nếu cứ thử thì được, còn nếu thưa quá, cứ thưa mãi như vậy dần dần sẽ khiến đối phương không còn cảm hứng với nhau nữa và lâu dần sẽ chán nhau hẳn.
Chồng quản tôi cả chuyện chăn gối vợ chồng khiến tôi chán ngấy. Nhu cầu của phụ nữ cũng như đàn ông, có thể không cao bằng nhau nhưng với phụ nữ, cuộc sống không thể thiếu chăn gối vợ chồng. Vậy mà anh nhất định không chịu đáp ứng tôi, khiến tôi phải thủ dâm.
Tôi nghi ngờ về sinh lý của anh, chẳng có người chồng nào lại chịu để cho vợ vài tuần không động vào người nếu như anh ta thật lòng yêu vợ. Hay là, anh ta có người khác bên ngoài, đó là suy luận của tôi.
Đã đến 5 lần, chồng bắt được tôi thủ dâm, chồng đều la toáng lên trong đêm. Tôi không biết như vậy có phải là tôi dâm đãng hay lẳng lơ hay không, nhưng thú thực, tôi cần chuyện vợ chồng, nhưng chồng lại không thể khiến tôi hài lòng.
Tôi không biết như vậy có phải là tôi dâm đãng hay lẳng lơ hay không, nhưng thú thực, tôi cần chuyện vợ chồng, nhưng chồng lại không thể khiến tôi hài lòng. (ảnh minh họa)
Lúc này, tôi buồn lắm vì chồng coi tôi như người ngoài hành tinh vậy. Anh coi việc phụ nữ nghiện sex là chuyện không thể chấp nhận được, thủ dâm thì càng không bao giờ. Anh xua đuổi tôi mấy ngày hôm đó, bảo tôi bị bệnh và cách ly tôi bằng việc anh sang phòng khác ngủ.
Từ đó tới nay đã được gần 1 tháng, anh không đoái hoài gì tới tôi. Cứ ăn cơm xong là anh về phòng ngủ, không nói với tôi một câu. Sống với nhau, là vợ chồng mà giống như hai người lạ trong nhà. Nghĩ lại cảnh anh hờ hững với mình, tôi đau khổ vô cùng.
Tôi đã làm gì sai chứ, có phải tôi cần anh là sai không? Ai chẳng như tôi, chỉ có anh là lạ, chính anh đã khiến tôi thành ra thế này, sao anh còn nghĩ tôi bị bệnh. Đó đâu phải bệnh. Tôi đang lo sợ, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì vợ chồng chúng tôi sẽ sợ nhau, không thể hòa thuận được nữa và lâu dần, hôn nhân sẽ chấm dứt. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh xin lỗi vợ vì cái tát Có lẽ, đó là cái tát đầu tiên anh dành cho phụ nữ mà lại là người phụ nữ anh yêu thương nhất. Khi anh đưa tay lên, anh đã có chút hối hận và muốn dừng lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Bàn tay ấy quá nhanh, cái tát ấy cũng quá vội vàng để em phải chịu tổn thương quá...