Mẹ chồng luôn cho rằng tôi có trách nhiệm phục vụ nhà chồng
5 năm làm dâu, là 5 năm tôi hết lòng chiều chuộng, phục vụ người nhà chồng tôi. Nhiều lúc tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi. Đến thời đại này rồi, tôi đi làm dâu chứ có phải làm ô sin đâu chứ…
33 tuổi, tôi lấy chồng được 5 năm. 5 năm làm dâu, tôi đã thấm thía nhiều câu nói “mẹ chồng nàng dâu khác máu tanh lòng”. Mẹ chồng- chưa bao giờ hỏi thăm tôi lấy một lần, ngay cả khi tôi mang bầu không ăn được, chân không buồn bước, người xanh như tàu lá chuối, hay khi tôi sinh nở, cơ thể yếu ớt, mệt mỏi, cũng chưa khi nào bà nấu giúp tôi một nồi cháo. Nhưng lại luôn miệng đòi hỏi tôi, nhắc nhở tôi, làm dâu, làm vợ thì phải như thế này, phải như thế kia. Phải có nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ chồng, chồng và các anh em nhà chồng.
Nhà chồng tôi chỉ có mỗi chồng tôi là cháu đích tôn nên vợ chồng tôi phải ở nhà từ đường với mấy đám giỗ trong năm. Lo mỗi đám giỗ đâu có ít tiền. Số tiền dư khi tổ chức đám cưới, tôi đã dùng hết vào việc này rồi. Nhưng ngoài việc này ra thì chính cách đối xử của nhà chồng làm tôi bất mãn.
Đã bao nhiêu cái giỗ rồi, toàn bộ từ nấu nướng, dọn dẹp đều do tôi lo. Từ sáng sớm tôi đã phải đi chợ, mua thức ăn về chế biến. Dọn bàn cỗ, chạy bàn như vịt suốt ngày. Ai thiếu gì cũng kêu tên tôi. Xong hết rồi tôi lại phải dọn mâm bát xuống rửa một mình. Đang ngồi rửa bát, nghe tiếng mẹ chồng gọi: “L đâu, bê mâm xuống này”, tôi lại tất tả lau tay đi bê mâm. Cô dì chị em họ không những không phụ tôi mà còn hỏi tôi bánh trái đâu để họ lấy phần về.
Ở quê tôi, khách đến ăn giỗ xong còn có một phần bánh trái đem về cho con cháu ở nhà. Tôi lại phải dừng tay đi chuẩn bị mấy chục bịch bánh trái cho họ. Xong rồi lại phải quay lại với đống chén bát. Khi tôi rửa xong, người mệt lả vì đói và mệt.
Thế mà khi lên ăn, thứ còn lại toàn là cơm thừa canh cặn. Cả nhà chồng lẫn chồng tôi đều không ai nhớ đến tôi cả. Khi cần thì gọi tên trên miệng, xong rồi lại chẳng hề biết tôi sống chết thế nào.
Video đang HOT
Đó là giỗ, còn ngày bình thường thì tôi quả thực cũng chẳng kém ô sin là mấy. Chồng nhức đầu, chóng mặt, mẹ chồng cuống cuồng nhắc tôi đi mua thuốc, cạo gió cho chồng. Trong khi tôi có ốm nằm bẹp ở nhà, bà vẫn nhắc nhở tôi dậy đi chợ, nấu cơm để chồng đi làm về sẵn có cơm ăn. Chứ tuyệt nhiên không nhắc nhở chồng hay tự tay nấu giúp tôi một bữa cơm. Chồng thương vợ vào bếp nấu thì mẹ chồng làm ầm lên như cháy nhà, trách cứ tôi vô ý thức, ỉ lại vào chồng.
Và 5 năm qua, để êm cửa êm nhà, để yên chuyện tôi vẫn làm vậy, nhưng trong lòng chưa lúc nào thấy vui. Vì yêu thương, đâu phải là dòng chảy một chiều, cứ cho đi mãi mà chẳng được nhận về điều gì khiến con người ta cảm thấy chán nản và những hy sinh của mình thật vô nghĩa.
Theo Phunutoday
Đau đầu vì chị chồng quái thai hơn cả mẹ chồng
Có chuyện đó thôi mà cũng đến tai bố em để hôm qua ông gọi điện lên chửi em. Bố em nói em ăn ở kiểu gì mà chị chồng gọi về tận nhà nói em nói xấu chị chồng, vay tiền không trả. Còn nói em là không biết điều.
Có chị chồng không khác nào mẹ chồng thứ 2 các chị ạ. Em mới bước vào cuộc sống hôn nhân được vài tháng mà đã thấy chán cái cảnh chung chạ này lắm rồi. Nào là mẹ chồng rồi đến chị chồng nữa, suốt ngày phải nhìn mặt hai người họ để sống nên dần dần em cũng chẳng còn cười được nữa.
Nhà chồng có mình chồng em là con trai. Trước kia bố em nhất quyết không đồng ý vì sợ em về nhà chồng, sống với mẹ chồng sẽ bị bắt nạt. Nhưng em nghĩ đơn giản lắm, cứ nghĩ sau này đối xử tốt với họ chẳng lẽ họ lại bắt bẻ mình. Nhưng cưới chồng em mới biết, chị chồng mới là thứ đáng gờm nhất trên đời.
Những lần em bị mẹ chồng mắng đều do chị mà ra. Em đi làm cả ngày bận rộn là thế, về nhà vẫn phải làm quần quật như ô sin. Còn chị chồng em chỉ chơi chứng khoán, không biết có lãi được đồng nào không chỉ thấy suốt ngày ăn không ngồi rồi. Chồng thì chẳng thèm lấy cứ ở thế ăn bám bố mẹ ngày này qua tháng khác.
Em phận làm dâu nên chẳng dám lên tiếng. Nhưng có lạ đời không khi mà vợ chồng em ngoài việc góp tiền sinh hoạt cho bố mẹ mỗi tháng vẫn còn phải cho chị chồng một khoản "tiêu pha". Chị lớn tuổi hơn chồng em, đi đâu cũng oang oang đầu tư chứng khoán lãi lắm vậy mà tháng nào cũng xúi mẹ em xin tiền vợ chồng em cho chị.
Thế là một mình em xoay xở hết chồng bát lớn đến chồng bát nhỏ. Ảnh minh họa
Em ức lắm, chồng em cũng thế. Nhưng anh nói thì chị chồng lại hạch sách em là em dâu lươn lẹo, không cho chồng giúp chị. Thà như chị nói ngon ngọt em còn đỡ tức, đằng này cứ giọng điệu trịch thượng, rồi sau lưng thì cứ đặt điều cho mẹ chồng chửi em.
Để em kể cho các chị nghe. Ngày đầu em về làm dâu đã phải làm bạn với mấy chục mâm bát. Chị chồng thì bảo đứt tay không động vào nước rửa bát, mấy bà bên nhà chồng thì nói mấy ngày lo việc mệt chẳng làm được.
Thế là một mình em xoay xở hết chồng bát lớn đến chồng bát nhỏ. Anh nhà em thấy thương quá nên chạy ra giúp thì chị chồng ở trên sẵng giọng: "Cậu là đàn ông con trai mà đụng vào việc đó người ta cười cho đấy. Để mợ ấy rửa, có tí bát mà cũng sai chồng à?".
Chẳng lẽ chị nói thế em lại để chồng nhúng tay vào, vậy là một mình em rửa cả đống bát ấy vừa rửa vừa tủi thân khóc.
Mà đó mới chỉ là những ngày đầu về làm dâu. Sống cùng nhau em mới biết chị chồng vừa lười vừa bẩn. Vào phòng chị không khác nào vào bãi chiến trường, đồ lộn xộn hết cả lên. Có hôm em dọn thì chị về nhà hét lên nói mất giấy tờ cổ phiếu. Những ngày sau em tránh phòng ấy ra chị lại bảo em phân biệt đối xử.
Tháng nào cũng vậy, mùng 1 là chị cầm cuốn sổ lên không cần biết vợ chồng em có tiền hay không vẫn đòi tiền sinh hoạt phí sẵn "xin" tiền. Phải người khác có khi không để chồng cho tiền chị gái đâu. Nhưng là em hiền nên cứ hết lần này đến lần khác bị bắt nạt.
Đợt trước vợ chồng em mua xe ô tô và thiếu một chút nên vay chị chồng 70 triệu. Em nói em vay nóng, bao giờ có em sẽ trả nhưng em nhất định trả chị năm nay. Thế mà còn chưa được nửa tháng chị đã đòi ngược đòi xuôi số tiền ấy khiến em phải vay lãi gấp để trả.
Hôm qua nằm với chồng em mới thủ thỉ: "Chị đúng là không biết điều, lâu nay có gì lại ngửa tay xin tiền mình bây giờ mới có 70 triệu bạc mà đòi như thế. Còn chẳng bằng người dưng".
Lúc nói xong em mới để ý thấy cái bóng như bóng chị chồng đi qua cửa sổ, cũng hơi sợ chị nghe được nhưng mà em nói cũng đâu có sai. Nếu nghe được mà sửa đổi có khi lại tốt.
Bố gọi lên như thế vậy là em khóc vông vống vừa khóc vừa kể khổ. Ảnh minh họa
Nhưng chị vốn là người ghê gớm nên đâu có để chuyện ấy qua nhanh thế. Có chuyện đó thôi mà cũng đến tai bố đẻ em để hôm qua ông gọi điện lên chửi em. Bố em nói em ăn ở kiểu gì mà chị chồng gọi về tận nhà nói em nói xấu chị chồng, vay tiền không trả. Còn nói em là không biết điều.
Em đi lấy chồng không muốn để bố mẹ lo lắng nên không dám nói gì. Bố gọi lên như thế vậy là em khóc và kể khổ. Bố em cũng xót con gái nhưng biết sao được.
Chuyện còn tưởng thế là xong ai ngờ hôm nay em về nhà còn bị mẹ chồng giáo huấn cho một trận. Bà nói nhập gia tùy tục, chị chồng như mẹ chồng mà dám hỗn láo với chị. Đã thế chồng em đứng đó không hề nói giúp em câu nào mà cứ cắm mặt xuống ăn cơm.
Em khóc rồi bỏ lên phòng mặc cho chị chồng lại đang ngoa nguýt chửi. Giờ nhìn thấy những người trong nhà chồng em thấy nặng nề quá. Chẳng biết em đắc tội gì mà hết lần này đến lần khác bị soi mói, đay nghiến. Em buồn chị chồng một thì tức chồng mười. Em nên làm sao để sống được với bà chị chồng ghê gớm này đây?
Theo Emdep
Lấy chồng liệt 2 năm còn trinh, vợ vẫn kiên nhẫn phục vụ nhà chồng để rồi sốc khi lôi thứ đó ra Cuối cùng hạnh phúc cũng đã đến với cô. Đào ngạc nhiên vô cùng khi thấy Thuấn đột ngột cởi quần, trước giờ tay chân anh cứ lủng lẳng, chả nhấc nổi chân chứ nói gì đến việc tự mặc quần áo hay cởi quần áo, thế mà bây giờ... Ai cũng bảo Đào bị điên khi chấp nhận lấy Thuấn - một...