Mẹ chồng lên ăn Tết, con dâu cho giúp việc nghỉ sớm
Năm nay, mới từ đầu tháng Chạp, vợ tôi đã lại rục rịch bảo bà giúp việc về quê sớm. Bà giúp việc vui mừng ra mặt, nhưng tôi thì chạnh lòng. Tôi thừa biết rằng, người thế chỗ bà ấy chẳng phải ai khác chính là người mẹ lam lũ, tảo tần của tôi.
ảnh minh họa
Tôi là một chàng trai trưởng thành trên mảnh đất miền Trung khô cháy, trong một gia đình thuần nông nghèo nàn. Cha tôi mất sớm, một mình mẹ tôi bươn chải nuôi 3 anh em tôi khôn lớn.
Thuở thiếu thời, mẹ tôi đẹp nổi tiếng một vùng, từ ngày cha tôi mất đi, rất nhiều người đến ngỏ ý muốn đi bước nữa với mẹ nhưng mẹ đều từ chối, bởi thương anh em chúng tôi. Mẹ sợ người ta không cưu mang chúng tôi, không đối xử tốt với chúng tôi nên nhất mực chối từ. Mẹ ở vậy đến tận bây giờ.
Là con trai trưởng trong gia đình, tôi biết trách nhiệm của mình với mẹ và các em là rất lớn. Bởi vậy, tôi đã cố gắng học hành, đỗ đạt và lập nghiệp ở Hà Nội. Cũng chính ở nơi này, tôi đã yêu và cưới vợ tôi – cô tiểu thư Hà thành, nhà có điều kiện.
Gia đình vợ tôi giàu có nên từ bé cô ấy đã được bảo bọc trong nhung lụa, chưa bao giờ biết thế nào là nghèo đói, khổ sở. Bởi vậy, nên từ ngày cưới nhau đến giờ, vợ tôi chưa bao giờ về quê chồng.
Video đang HOT
Cô ấy không chịu nổi cái nắng nóng gay gắt của miền Trung quê tôi, lại càng không chịu được cảnh sống đạm bạc ở quê.
Từ ngày cưới vợ, tôi chưa một lần được hưởng hương vị Tết quê nhà. Có lẽ mẹ tôi cũng thấu hiểu nỗi lòng con trai, nên năm nào bà cũng lặn lội vài trăm cây số ra Hà Nội thăm con, để nấu cho tôi những món Tết quê mùa mà tôi lúc nào cũng đau đáu nhớ thương. Tôi xót xa cho mẹ, nên năm nào cũng đặt cho bà chuyến xe tốt nhất để hành trình của bà đỡ vất vả.
Thế nhưng cuộc hành trình ấy cũng chẳng thấm vào đâu so với những gì đang đón đợi mẹ ở Hà Nội. Tôi những tưởng vài ngày Tết ngắn ngủi ở với con trai, mẹ tôi sẽ được hưởng thụ những gì hay nhất, tiện nghi nhất.
Đó sẽ là những ngày nghỉ ngơi an nhàn, vui vầy bên con cháu, nào ngờ… Mỗi dịp ra Hà Nội, mẹ tôi lại tất bật từ mờ sáng đến tận khuya. Lúc nào bà cũng luôn chân luôn tay, khi thì dọn dẹp, lúc lại bếp núc, cơm nước… Mọi việc trong nhà đều đổ dồn lên mẹ. Tôi ái ngại thì mẹ nói: “Ngồi một chỗ mẹ buồn chân, buồn tay”.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đơn giản chỉ có vậy, nhưng gần đây, trong một lần tình cờ đi làm về sớm, tôi đã nghe được câu chuyện của vợ mình và bà giúp việc. Câu chuyện đã khiến tôi quá đỗi sửng sốt vì sự ích kỉ và tàn nhẫn của vợ mình.
Vợ tôi thú thực với bà giúp việc là cô ấy không ưa gì mẹ chồng bởi bà quá quê mùa. Mỗi lần mẹ chồng lên ăn Tết, vợ tôi đều thấy rất khó chịu, cô ấy chỉ muốn mau chóng “tống khứ” bà nên đã nghĩ ra đủ chiêu trò.
Những lúc vắng mặt tôi, vợ tôi lại cạnh khóe mẹ chồng rằng bà ở quê nên bẩn thỉu, bừa bộn… Đáp lại những lời mát mẻ của con dâu, mẹ tôi chỉ biết nhẫn nhịn, cố gắng làm nhiều việc hơn nữa để cô ta vừa lòng.
Những món quà quê mẹ tôi mang lên chỉ có tôi là nâng niu, trân trọng còn vợ tôi thì coi khinh ra mặt. Thế mà mẹ tôi vẫn im lặng, bà không hề kể lại với tôi.
Gần đây, cô ấy lại nghĩ ra một cách khác để “tận dụng” mẹ chồng. Đó là để bà thế chỗ người giúp người việc trong nhà. Như vậy, vừa tiết kiệm được tiền trả cho người giúp việc, lại vừa “có việc” cho mẹ chồng làm trong những ngày Tết. Vợ tôi cho người giúp việc về nghỉ Tết sớm, nhà cửa, bếp núc, quần áo… tất thảy đều để đó chờ mẹ chồng lên dọn.
Từ hôm biết chuyện vợ đối xử không ra gì với mẹ chồng, tôi cảm thấy rất đau khổ, buồn bực và thất vọng về con người cô ta. Song tôi lại chẳng biết phải làm gì, bởi nhà cửa, công việc của tôi đều do gia đình nhà vợ giúp đỡ mà có được.
Mẹ tôi đã già yếu còn hai em tôi thì đang học đại học, cũng một tay tôi cưu mang cả. Tôi thực sự chẳng biết phải làm sao!
Theo Vietnamnet
Ái ân mà chồng quát: "Muốn yêu thì cởi đồ ra, nằm ỳ ra đấy, còn muốn ai làm cho nữa"
Tôi cạn kiệt hết cảm xúc khi nghe chồng quát, nhiều lúc nghĩ anh coi tôi như giúp việc trên giường vậy.
ảnh minh họa
Cưới nhau gần 3 năm trời, có với nhau một con gái lên 2, thật sự mấy năm là vợ anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hay vui vẻ trọn vẹn cả.
Chồng tôi là người khô khan, cả ngày cạnh vợ không được một tiếng. Từ lúc yêu nhau thấy anh cục cục tính, lại chẳng biết lãng mạn, ga lăng là gì, tôi cũng hơi chán, nhưng đứa bạn thân bảo thà thế còn hơn yêu người phóng túng quá, lo giữ thôi cũng mệt. Hơn nữa anh cũng có công việc tốt, thu nhập khá, nhà cửa đàng hoàng, lấy về khỏi suy nghĩ gì. Vậy là tôi chặc lưỡi đồng ý yêu rồi cưới.
Sống với người khô khan đúng là rất chán. Cưới mấy năm, tôi chưa bao giờ được chồng tặng quà hay hoa bất kể lễ tết sinh nhật hay ngày kỷ niệm. Anh bảo vớ vẩn, phí tiền, tiền đấy để mà ăn vào mồm còn hơn.
Nhất là trong chuyện chăn gối, anh cũng cục súc như vậy. Có khi hai đứa đang tình cảm, thăng hoa, tôi chờ đợi sự ngọt ngào từ chồng thì anh dựng dây: "Dậy, ra tủ lấy cái bao ra đây", rồi "Muốn yêu thì cởi quần áo ra, nằm ỳ ra đấy, còn bắt ai làm cho nữa". Thật sự lúc đó làm gì còn cảm xúc, chỉ muốn khóc òa vì tủi thân.
Tôi cảm thấy chán lắm, vợ chồng còn trẻ mà chuyện ấy ngày càng thảm, tôi cảm giác tôi như đứa giúp việc trên giường của anh vậy. Càng ngày tôi càng không muốn gần gũi chồng, có lần tôi tránh né thì anh bảo hay chán thằng này rồi, có thằng khác rồi phải không. Tôi nghe mà ức lắm, cảm thấy tổn thương kinh khủng.
Ngoài chuyện khó tính, thô thô ra thì phải nói anh cũng không phải người quá tệ. Tôi dám chắc anh cũng không ong bướm gì bên ngoài, tiền lương tháng đưa vợ đủ, vật chất chẳng thiếu gì. Tôi nên làm gì để thay đổi chồng đây?
Theo blogtamsu
Tôi không muốn về Nghệ An quê chồng ăn Tết Tôi đang mang thai bé thứ 2 được 4 tháng và đã ngỏ ý với chồng tôi chuyện năm nay ở lại ăn Tết với nhà ngoại mà đã bị chồng tôi phản đối ầm ầm. Đọc bài viết "Tết tôi theo chồng về quê, mẹ đẻ phải thui thủi một mình" của bạn "Con gái hư" mà tôi rơi nước mắt. Tôi...