Mẹ chồng hí hửng xếp cả va li quần áo cho cháu đích tôn về ngoại, tôi điếng người khi vô tình nghe được lời thì thầm trong phòng ngủ
Tôi vừa đi làm về đã thấy mẹ chồng chủ động xếp quần áo vào chiếc va li nhỏ của cháu nội ở phòng khách. Tôi ngơ ngác thì bà cười tươi rói, bảo: “Này Minh, con đưa cháu nó về ngoại đi.
Mẹ chồng tôi không giống những người khác. Bà không giữ con dâu hay cháu đích tôn, vì thế khi tôi muốn về ngoại cũng chỉ cần thông báo là xong. Thậm chí, nhiều khi bà còn bảo Vương: “Anh xem thế nào đưa vợ con nó về ngoại chơi đi. Cuối tuần nằm ườn như thế là không được, phải tích cực cho mẹ con nó ra ngoài chứ!”
Thực ra thì bà cũng không hiền, thậm chí đanh đá có tiếng ở khu phố. Thế nhưng riêng chuyện con dâu về ngoại hay đi chơi thì bà không bao giờ giữ. Hoặc cũng có thể vì bà biết tôi không ngồi nhà và ăn bám chồng chăng? Dù sao đi nữa, cũng chỉ cần 1 điều này thôi cũng khiến tôi – 1 đứa ham chơi quý mẹ chồng. Chung sống nhiều khi có xích mích, mâu thuẫn nhưng tôi luôn cố gắng nhớ về điểm tốt này của bà để nhẫn nhịn và tận tâm, tận hiếu.
Tuy nhiên, mẹ chồng thì vẫn là mẹ chồng mọi người ạ. Người dưng tốt với mình thật sự rất ít, và mẹ chồng tôi thì không nằm trong số ít ấy.
Bà vốn dễ trong khoản cho tôi bế cháu về ngoại mỗi dịp cuối tuần. Thế nhưng từ khi con gái tôi được hơn 1 tuổ.i, bà càng tỏ ra nhiệt tình thái quá. Không ít lần ngày thường bà cũng hối: “Cái Minh không đưa cháu về ngoại chơi à? Về đó cho mẹ đỡ nhớ”.
Tôi cũng nghĩ bà có ý tốt mà thôi. Lần nào cũng vui vẻ đáp lời mẹ chồng dù có về được hay không. Tuy nhiên, thời gian gần đây bà lại hối một cách nhiều quá đáng khiến tôi có chút lăn tăn: “Mẹ chồng sao thế nhỉ? Người ta giữ cháu không được, bà thì tối ngày đuổi con dâu và cháu nội về ngoại?”
Tôi có đem thắc mắc này hỏi Vương, anh gạt phắt đi, bênh mẹ: “Em kì thật, không cho về thì có mà khóc. Mẹ có lòng tốt thì lại nghi ngờ!”
“Không, em không nghi. Em chỉ thấy lạ vì dạo này mẹ hay bảo em về ngoại. Tính sơ sơ 1 tuần bà phải hỏi tới 4 lần. Anh không thấy đó là con số quá lớn à?” – Tôi vẫn cố trình bày sự bất thường của mẹ chồng.
“Anh thấy chả vấn đề gì, là tự em nghĩ quá thôi” – Vương lạnh lùng kết thúc câu chuyện.
Video đang HOT
Mọi chuyện chỉ sáng tỏ vào buổi tối nay. Tôi vừa đi làm về đã thấy mẹ chồng chủ động xếp quần áo vào chiếc va li nhỏ của cháu nội ở phòng khách. Tôi ngơ ngác thì bà cười tươi rói, bảo: “Này Minh, con đưa cháu nó về ngoại đi. Nãy mẹ vừa nói chuyện với bà thông gia, thấy bà bảo nhớ cháu đó. 2 mẹ con về đó chơi đi”.
Mẹ chồng nhiệt tình quá mức giống như “đuổi khéo” thế này, tôi thật sự hoài nghi. Tôi cũng vâng dạ nhưng vẫn trì hoãn xin đi tắm gội, nghỉ ngơi 1 chút rồi mới đi.
Và chính trong lúc tôi đi tắm nhưng lại bỏ quên đồ, liền rón rén quay ngược vào phòng ngủ, thì có ngang qua phòng mẹ chồng. Tại đây tôi nghe được cuộc nói chuyện nhỏ to giữa mẹ và 1 người nào đó qua điện thoại.
“Cái máy in tiề.n đấy, cho cháu nội về ngoại nhiều một chút, chả mất gì chỉ được thôi bạn ơi. Bà ngoại nó mua cho hết, bao nhiêu đồ, bà nội khỏi mất công sắm ” - giọng mẹ chồng tôi thì thầm đầy thích thú.
“Ừ, con bé nó cũng kín lắm, sống giản dị, không khoe khoang, nhưng tôi biết nhà bên ấy thuộc dạng nứt đố đổ vách đấy. Ngoài căn nhà tập thể đang sống còn vài mảnh đất vàng với biệt thự cho thuê cơ. Nghe đâu bà ấy đang bệnh nên không muốn chuyển” – vẫn là mẹ chồng tôi kể.
“Nay tôi bảo con bé về đó, cháu nội nó đang thích mấy cái xe điện. Hơn nữa tôi cũng cần bàn với thằng Vương chuyện mua đất, có con dâu không hay”.
Thực ra thì không rõ đầu đuôi, nhưng chỉ đôi ba câu ấy đủ khiến tôi hiểu rõ thêm về mẹ chồng. Hóa ra bà nghe ngóng ở đâu nên mới âm mưu gạ tôi về ngoại nhiều như thế. Tôi chợt nhớ lại, quả thật hầu hết đồ chơi đất đỏ của con trai đều do bên ngoại mua cho.
Tôi không thể hiện thái độ gì với mẹ chồng, nhưng thật sự trong lòng có chút khó chịu…
Rớm nước mắt khi mẹ chồng dặn: 'Con là vàng của mẹ thì vợ con là kim cương của thông gia, phải thương nó"
Mẹ thương con dâu là việc của mẹ, nhưng anh là chồng phải biết thương vợ nghe chưa? Anh ở nhà là vàng bạc của mẹ thì cái Hạnh nó cũng là kim cương của ông bà thông gia đấy. Làm chồng thì phải thương vợ.
Bố mẹ Đăng là cán bộ về hưu, ông bà cũng khá tâm lý, nhất là bà Hoa mẹ của Đăng thì bà rất yêu thương con trai. Kể từ khi biết Đăng có bạn gái thì bà vẫn thường bảo:
- Yêu cô nào thì xác định cưới luôn, đừng có chơi bời làm khổ con gái nhà người ta. Nếu ưng ý cô nào rồi thì đưa về ra mắt mẹ chấm cho rồi mà làm đám cưới.
Nói thật thì Đăng cũng hí hửng với sung sướng lắm, anh cũng xác định năm nay sẽ cưới vợ. Thế nhưng khổ nổi Hạnh bạn gái Đăng thì cứ mỗi lần định theo bạn trai về ra mắt là cô lại sợ:
- Lỡ mẹ anh không thích em thì sao? Em đến nhà anh phải mua quà gì, nói chuyện gì được anh nhỉ?
- Ôi dào, em cứ bình thường đi. Bố mẹ anh dễ tính lắm.
- Đó là mẹ anh nên anh mới nghĩ như vậy, chứ thật sự thì em sợ lắm. Có mẹ chồng nào thương con dâu thật lòng đâu cơ chứ.
- Em cứ nghĩ như vậy càng khiến mẹ và em xa cách nhau đấy. Em cứ về gặp mẹ anh trước đã, đảm bảo em sẽ thích tính của bà.
Đăng thừa biết Hạnh lo lắng, vốn dĩ Hạnh ở nhà được bố mẹ chiều nên khi đi làm dâu Hạnh cũng khá lo lắng. Bàn bạc mãi thì Hạnh cũng chịu theo bạn trai về ra mắt, hôm đó Hạnh được mẹ bạn trai tiếp đón nhiệt tình. Thậm chí tới lúc ăn cơm mẹ Đăng còn bảo với con dâu tương lai:
- Nhà bác có mỗi thằng Đăng, nên bác thương nó lắm. Nhưng khi con về làm dâu thì bác sẽ thương con như con gái, con cứ thoải mái nhé.
- Dạ vâng ạ.
- Con đừng sợ cảnh mẹ chồng - nàng dâu này nọ. Bác cũng từng đi làm dâu nên bác hiểu tâm lý lắm.
- Dạ, con hiểu rồi ạ.
Lúc này thì mẹ Đăng nhìn anh rồi cười bảo:
- Mẹ thương con dâu là việc của mẹ, nhưng anh là chồng phải biết thương vợ nghe chưa? Anh ở nhà là vàng bạc của mẹ thì cái Hạnh nó cũng là kim cương của ông bà thông gia đấy. Làm chồng thì phải thương vợ.
- Con xin nghe lời mẹ dặn ạ..
Buổi gặp mặt hôm đó diễn ra tốt đẹp, đến nỗi lúc Đăng chở Hạnh về thì cô cứ tưởi tủm tỉm:
- Em đúng là nghĩ xấu cho mẹ, mẹ anh đúng là bà mẹ chồng tuyệt vời nhất trên đời này luôn.
- Chứ sao nữa, giờ các mẹ tân tiến lắm. Đâu phải cổ hủ như trước nữa đâu. Giờ thì em an tâm mà làm vợ anh rồi chứ?
- Quá an tâm luôn đấy chứ.
Đăng thì thở phào nhẹ nhõm, anh biết sắp tới đây khi anh kết hôn thì cũng chẳng phải đau đầu lo giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ và vợ. Anh cảm thấy may Hạnh thật may mắn khi được làm con dâu của mẹ mình. Bản thân anh tự nhủ nhất định sẽ yêu thương vợ và mẹ trên hết.
Theo Truy Nguyệt/Khỏe & Đẹp
28 Tết, mẹ chồng đã gọi điện giục con dâu: "Về nhà ngoại ăn Tết chưa, về sớm đi cho bà thông gia đỡ mong ngóng" Có lẽ người ta nói đúng, phụ nữ không phải hơn nhau ở tấm chồng mà là hơn nhau vì có mẹ chồng tốt các chị em ạ. Trước khi lấy chồng, mình cũng rất sợ phải làm dâu. Nghe nhiều đồng nghiệp than thở về mẹ chồng ghê gớm mà mình rất hãi hùng. Nhất là những bà mẹ chồng chưa bao...