Mẹ chồng hà khắc
Tôi 30 tuổi, chồng tôi 33 tuổi, cưới được một năm, cả hai đều có công việc ổn định, thu nhập tốt.
Chúng tôi sống chung với mẹ chồng, ba chồng mất đã lâu, hai chị cũng lấy chồng và ở riêng. Cưới xong tôi có thai liền, chắc vì lẽ đó đã vô tình tạo ra nhiều rắc rối cho tôi.
Tôi có thai nên chồng không để tôi làm những việc như lau nhà, giặt đồ, anh giành làm tất. Tôi nghén nặng, rất mệt. Lâu dần, mẹ chồng bóng gió, nói với 2 chị chồng rằng tôi không làm gì cả. Sau khi nghe chồng nói lại, tôi bảo anh từ giờ để tôi lau nhà, đồ sẽ bỏ máy giặt rồi tôi phơi, anh chỉ giúp tôi giặt một số đồ giặt tay thôi. Vậy mà vẫn chưa đủ, mỗi ngày lại thêm chuyện, mẹ chồng vốn dĩ là người kỹ tính, khó chịu, tôi có thể kể thêm vài chi tiết nhỏ để mọi người hiểu hơn.
Mẹ chồng rất khó ăn uống, đặc biệt không ăn thịt cá gì nhiều, chỉ ăn rau là chính. Thế nhưng mỗi khi nấu là bà nấu rất nhiều, luôn muốn vợ chồng tôi phải ăn hết. Với sức ăn của vợ chồng tôi, không thể ăn nổi lượng thức ăn bà nấu. Chồng tôi nhiều lần góp ý mà bà vẫn vậy. Hiển nhiên, sau mỗi lần ăn không hết, bà bóng gió giận hờn, cho rằng chúng tôi chê này nọ. Nhiều lần như vậy, bà từ chối đi chợ nấu cơm, để chúng tôi tự túc. Tôi biết có cố năn nỉ thì vẫn vậy nên chúng tôi đồng ý.
Kể từ đó, nhất cử nhất động của tôi bà càng để ý hơn. Bếp núc bây giờ là của tôi nhưng cứ tôi từ bếp bước ra là bà lại bước vào quan sát, soi từng chút, khi thì bảo tôi lau bếp còn ướt, khi thì chén úp như này không khô được. Tôi luôn vâng dạ rồi sửa theo ý bà, chưa một lần nói lại lời nào. Càng lúc mọi việc càng tệ hơn khi bà tiếp tục soi mói tôi từng chút một, tôi cảm thấy ngột ngạt với điều đó, chồng cũng thấu hiểu được một phần. Ngặt nỗi, vợ chồng tôi không thể ra ở riêng, đơn giản vì anh là con trai duy nhất trong nhà, mẹ chồng chỉ sống một mình.
Video đang HOT
Có ai gặp hoàn cảnh giống như này, có thể cho tôi xin vài ý kiến, lời khuyên. Phải làm gì để tôi có cuộc sống nhẹ nhàng hơn khi phải sống với mẹ chồng khó tính như thế? Xin nói thêm, tôi không phải típ người không khéo. Trước giờ tôi luôn được đánh giá cao trong các cư xử, ít khi làm phật lòng ai. Tôi vẫn tự tin mình có thể sống tốt nếu như đừng quá soi mói tôi như vậy.
Mẹ chồng bỗng dẫn em dâu tới ở nhờ, tôi không thích nên toàn gây khó dễ, cuối cùng bật khóc thấy phong thư em để lại
Tôi thấy mình thật tệ, cùng cảnh phụ nữ đi lấy chồng, làm dâu mà lại không thể cảm thông hơn với em...
Tôi và em dâu không thân thiết nhưng cũng không có mâu thuẫn gì. Cơ bản vì ngay khi trở thành người một nhà nhưng chúng tôi chưa từng phải sống chung. Mẹ chồng "tống khứ" mỗi ông con trai sang một căn chung cư, chẳng ai liên quan tới ai. Cuối tuần, chúng tôi sẽ cùng về nhà mẹ chồng tụ tập, nấu nướng, ăn uống rồi ai lại về nhà ấy. Đấy, như thế thì sao mà xích mích cho được?
Hơn nữa, em dâu của tôi cũng thuộc dạng hiền lành và biết điều. Tôi nghĩ, nếu gặp nhau trong trường hợp khác, không phải chị em dâu thế này có khi chúng tôi cũng thân thiết. Nhưng thôi, như hiện tại thì tốt hơn hết chỉ xã giao thôi.
Đang yên đang lành ai ở nhà nấy thì đùng cái, một buổi chiều nọ mẹ chồng và em dâu tôi bấm chuông cửa. Tôi chạy ra mở đã ngạc nhiên rồi, đoán chắc có biến. Thế nhưng khi mẹ chồng ngồi vào sofa và nói chuyện tôi càng thêm sửng sốt. Bà bảo:
- Con cho em ở nhờ mấy hôm, cùng lắm là 1 - 2 tuần thôi. Nhà của Tuấn Lan đang sửa. Ở bên nhà mẹ thì lại không tiện em nó đi làm.
Bà nói thế, tôi còn cớ gì mà từ chối? Chưa kể, nhà tôi cũng đang trống một phòng. Nhưng tôi bực vì mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng mà đem người tới như ép buộc vậy, chẳng thèm nói trước 1 lời.
Tôi cũng miễn cưỡng gật đầu, nhưng chỉ ấm ức nói thêm:
- Sửa nhà thì chú thím ấy phải có kế hoạch từ sớm chứ ạ? Chẳng bảo gì trước làm vợ chồng con bị bất ngờ. Mà thế này mình thím ấy qua đây hả mẹ? Còn chú Tuấn thì ở đâu?
- Ừm, nó về bên nhà mẹ. Cả 2 vợ chồng nó về đây sợ bất tiện cho 2 con. Tuấn nó đàn ông, chạy xe máy xa chút không sao - mẹ chồng tôi trả lời mà thoáng chút ngần ngừ. Tôi đoán có chuyện gì đó nhưng vì bực nên chẳng muốn hỏi.
1 tuần em dâu ở cùng cũng rất chăm chỉ. Chuyện cơm nước sáng tối đều chủ động giúp tôi. Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn cảm giác không thoải mái ấy, kiểu đang là không gian riêng tư của 2 vợ chồng bỗng dưng bị phá vỡ.
Cáu kỉnh, khó chịu nên tôi hay thể hiện ra mặt. Thi thoảng, em dâu chẳng làm gì tôi cũng cáu gắt, rồi đồ ăn em nấu tôi hay chê bai ỏng eo. Nhiều khi, tôi còn bóng gió nói với chồng nhưng cố tình để em dâu nghe được.
Vừa hết 2 tuần, tôi nghĩ rằng Lan sẽ trở về, ấy thế mà sáng hôm ấy, tỉnh dậy đã chẳng thấy cô ấy đâu. Chỉ có 1 phong thư ở bàn uống nước, cô ấy cảm ơn vì đã cho ở nhờ và chăm sóc, nói rằng sẽ về quê 1 thời gian.
Tôi hơi ngờ ngợ, gọi cho mẹ chồng thì bà mới hốt hoảng, kể sự tình. Hóa ra vì em chồng tôi ngoại tình, Lan rất sốc và bị sảy thai. Chuyện em dâu mang bầu tôi còn không hay, đương nhiên việc cô ấy bị sảy càng bất ngờ.
Lan muốn ly hôn. Mẹ chồng thuyết phục mãi, cuối cùng cô ấy đồng ý tới nhà tôi sống vài ngày để suy nghĩ thêm. Bà không muốn nói cho tôi biết, vì như thế sẽ mất mặt Tuấn.
Nhưng mẹ chồng bảo, một khi em dâu đã về quê, sợ ông bà thông gia biết thì sẽ lớn chuyện. Mẹ chồng tôi thở dài thườn thượt, rối rít gọi cho em dâu để khuyên nhủ. Tới lúc này tôi mới thấy ân hận. Cùng là cảnh phụ nữ đi lấy chồng với nhau mà chẳng biết cảm thông, lại còn cố tình gây khó dễ. Có lẽ quãng thời gian ở nhờ nhà tôi Lan chỉ thấy buồn bực thêm chứ chẳng vui vẻ chút nào.
Sau khi cãi nhau, mẹ chồng bỏ sang nhà con gái, bố chồng bắt tôi đi đón bà về nhưng khi đến nơi tôi bị cô em chồng bóng gió đổ vấy cho tội "không biết can ngăn" Nhà cửa rối loạn, mẹ chồng bỏ đi, bố chồng thì suốt ngày mắng chửi con dâu, thế mà chồng tôi cứ trốn được lúc nào là trốn, chẳng chịu đưa ra phương án giải quyết. Chào các bạn độc giả, Tôi 32 tuổi, chồng 34 tuổi, chúng tôi có 2 cô con gái và sống cùng bố mẹ chồng. Nhưng 1 tuần...