Mẹ chồng gọi gái về cho chồng để buộc tôi phải ra khỏi nhà
Để nhằm tống cổ đứa con dâu như tôi ra khỏi nhà vì bà nghĩ, tôi là gánh nặng của gia đình bà.
Ngày yêu nhau, tôi chưa nghĩ được chuyện xa xôi là gia đình anh sẽ không đồng ý tôi. Vì tôi vốn là một cô gái theo mọi người nhận xét thì rất xinh xắn, được nhiều người khen ngợi lại hoạt bát, giỏi giang. Tôi cũng được nhiều anh chàng theo đuổi chỉ là tôi không thích ai ngoài anh. Tôi tự tin vào bản thân mình và tin là, sau này, dù có sống với nhà chồng, tôi cũng không sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu, tôi có thể chu toàn đôi bên được. Nhưng ngày đó, tôi còn nghĩ nông cạn, còn chưa biết chuyện gia đình lại phức tạp đến thế. Dù mình có cố gắng nhưng vẫn không được ghi nhận, dù mình có làm việc tốt vẫn bị người ta đổ tội cho.
Tôi về ra mắt nhà anh, mẹ anh nhìn tôi từ đầu tới chân rồi lắc đầu ngao ngán. Mẹ anh chê tôi gầy, người dây, đặc biệt là chê tôi có gò má cao, mẹ không thích. Mẹ anh bảo, tướng tôi nhìn sát chồng nên sợ lấy con mẹ sau nà sẽ rước họa. Mẹ phản đối chúng tôi kịch liệt, ngay cả khi tôi ngồi đó, mẹ anh còn nói chúng tôi không nên lấy nhau nếu thực sự yêu nhau. Yêu nhau là mong cho nhau sống cuộc sống hạnh phúc, nên chia tay nhau là cách tốt nhất để cả hai cùng cố gắng có tương lai tươi đẹp hơn.
Nghe mẹ anh nói tôi thấy vô lý thật. Nếu yêu nhau mà lại chia tay nhau thì còn gọi gì là tình yêu. Tôi cảm thấy nản vô cùng, cảm thấy chán mọi việc. Nhưng vì yêu anh, chúng tôi cố gắng vượt qua mọi sự ngăn cấm của gia đình. Anh kiên quyết lấy tôi, anh yêu tôi và mong cho tôi được trở thành vợ của anh, mong chúng tôi có một mái ấm hạnh phúc.
Tôi và anh lấy nhau, sống chung với nhà chồng, tôi chịu nhiều áp lực. Một người phải quá kiên nhẫn, dũng cảm mới dám làm chuyện này, mới dám về sống chung với gia đình chồng mà mẹ chồng coi mình như cái gai trong mắt. Tôi cũng kiên quyết lắm, cố gắng để được lòng mẹ chồng, nhưng càng cố thì tôi càng bế tắc.
Cố gắng để được lòng mẹ chồng, nhưng càng cố thì tôi càng bế tắc.
Nhất là khi tôi đã ở nhà chồng, làm dâu quần quật suốt 2 năm nhưng không sinh được con cho anh. Chồng tôi dần cũng nản vì thuố.c thang quá nhiều, anh cảm thấy bế tắc, cũng chán nản. Anh không còn thời gian quan tâm tới mối quan hệ của tôi và mẹ chồng nữa. Anh mặc kệ, còn mẹ tôi thì càng được đà lấn tối. Mỗi ngày mẹ đều nói cáy móc về chuyện của tôi, mẹ nói tôi vô sinh này kia thì nên tha cho chồng tôi, để anh đi lấy vợ mới. Mẹ bảo, nhìn tướng tôi không gây ra chuyện này thì cũng chuyện kia. Cứ bữa ăn là mẹ nhắc làm tôi nuốt nghẹn. Tôi uất ức lắm rồi, tôi cảm thấy cuộc sống thật sự quá mệt mỏi.
Video đang HOT
Mẹ đưa cả gái về nhà, rồi cho cô ta vào phòng của chồng tôi, giặt đồ của chồng tôi như người trong nhà.
Bây giờ, tôi cứ đi làm tối ngày, lao vào công việc để tìm vui. Mẹ anh được thể đã tính chuyện mối lái cho anh nhằm tống cổ tôi ra ngoài. Có cô gái mẹ anh quen ở đâu ấy, thấy cô ta giàu có, sành điệu, mẹ anh đưa về nhà chơi, mối lái với anh để cô ta và anh làm quen rồi hẹn hò với nhau. Tuy là chồng tôi chưa có ý định đó nhưng nhìn thái độ của anh với tôi thời gian gần đây, tôi cũng lo là anh sẽ xiêu lòng. Tôi cảm thấy lo lắng quá.
Tôi uất ức lắm rồi, tôi cảm thấy cuộc sống thật sự quá mệt mỏi.
Mẹ đưa cả gái về nhà, rồi cho cô ta vào phòng của chồng tôi, giặt đồ của chồng tôi như người trong nhà. Mẹ anh với là người trơ trẽn, vô liêm sỉ. Dù gì thì tôi cũng là con dâu trong nhà này hợp pháp. Tôi chưa đi đâu thì mẹ anh không có quyền như vậy. Tại sao người lớn như mẹ chồng tôi lại cư xử kém thế, tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản lắm rồi. Chẳng lẽ, tôi phải chia tay thật sự để tìm cuộc sống mới chứ không thể sống khổ thế này, nhất là tình yêu chồng dành cho tôi cũng không còn như trước nữa.
Theo Meyeucon
Để con đừng đau
Thế là bọn trai trẻ thống nhất tối ngày mai sẽ cõng hết cha mẹ già đem lên rừng cho chó sói ăn thịt...
Joo sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng nhỏ. Ngôi làng nằm khuất sâu trong rừng, mỗi lần muốn mua lương thực hay những vật dụng cần thiết mọi người phải đi rất lâu mới tới được thành phố. Vì vậy, lương thực ở đây đều khan hiếm và quý giá.
Nhà Joo nghèo, có một người mẹ già. Bà không đi lại được. Joo ngày ngày lên rừng đốn củi rồi vất vả đem đi bán lấy tiề.n mua gạo. Ngày này qua tháng nọ, cuộc sống quanh đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu.
Nhà nào ở đây cũng có một người già. Vì người già không có sức lao động, chỉ ngồi một chỗ nên gánh nặng đè cả lên vai người trẻ trong làng, đặc biệt là khi cái đói hoành hành.
Trưởng làng - một người đàn ông sắp ba mươi - nhanh chóng triệu tập một cuộc họp gồm những người trẻ.
- Chúng ta đang rất khó khăn. Ai cũng biết điều này đúng không? Và chúng ta đang phải lao động hết sức mình để mong ngóc đầu lên được, mà hiện vẫn chưa có gì sáng sủa. Thế mà những người già trong gia đình chúng ta chỉ biết ăn và ngồi một chỗ, khiến áp lực của chúng ta càng lớn.
Tất cả im lặng, trưởng làng nói tiếp:
- Nay tôi có một ý thế này. Sớm muộn gì những người già ấy cũng sẽ chế.t. Vậy thì cớ sao lại làm phiền chúng ta như bây giờ thêm nhiều năm nữa? Hãy cõng tất họ đem bỏ vào rừng. Như vậy là xong. Chúng ta có thể tự do lấy vợ, sinh con hoặc đi nơi khác tìm tương lai.
Một người trong làng đứng dậy nói:
- Nói chí phải! Tôi nhất trí, tôi mệt mỏi quá rồi!
Thế là bọn trai trẻ thống nhất tối ngày mai sẽ cõng hết cha mẹ già đem lên rừng cho chó sói ăn thịt...
Lúc Joo cõng mẹ lên rừng để bỏ bà, bà vẫn không hay biết gì.
- Chúng ta đang đi đâu thế con? - Mẹ Joo tươi cười hỏi anh.
- Con cõng mẹ lên rừng chơi, đã lâu rồi mẹ có ra khỏi nhà đâu!
- Vui thế! - Mẹ Joo mỉm cười.
Trên đường đi, bà không ngừng hát vang. Đến một đoạn rừng, bà giơ tay ra trước bẻ một nhánh cây đang chìa sát mặt Joo...
- Mẹ làm gì thế? - Joo ngạc nhiên hỏi.
- Mẹ bẻ cây, để nó không làm con đau...
Theo Guu
Cho ngày hôm qua Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng. Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và nhựng nổi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiề.n bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta...