Mẹ chồng đòi lấy tiền chữa vô sinh của tôi để trả nợ cho con gái
Mẹ chồng suốt ngày đay nghiến tôi về chuyện muộn con, nhưng giờ bà lại ép tôi dùng số tiền dành dụm chữa vô sinh để trả nợ cho con gái.
Tôi lấy chồng đã 5 năm. Ban đầu mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không quá tệ, nhưng dần dần bà ngày càng ghét tôi vì tôi khó có con. Hai vợ chồng đã đi khám nhiều nơi, cũng cố gắng chạy chữa thuốc thang nhưng chưa có kết quả. Lỗi do chồng tôi một phần, nhưng phần lỗi lớn hơn thuộc về tôi.
Biết thân biết phận nên những năm qua tôi rất chú ý chu toàn việc ăn ở với gia đình chồng. Cả nội ngoại nhà anh đều phải công nhận tôi là người đảm đang, chu đáo, biết ăn biết ở. Thế nhưng mỗi lần như vậy, mẹ chồng đều sổ toẹt hết, ý bà là dù tốt đến mấy mà không sinh nở được thì cũng vứt. Nhiều lần mẹ chồng nói với dòng họ, cốt để tôi nghe thấy, rằng vài năm nữa nếu tôi không đẻ được, bà sẽ “thay mái” cho con trai. Tôi đau đến tái tê vì những lời nghiệt ngã ấy nhưng đành câm nín vì đúng là lỗi do mình.
Chữa hiếm muộn mãi không có kết quả nên vài năm qua, tôi cố gắng tiết kiệm, làm thêm, dành dụm tiền để đi TP.HCM làm thụ tinh trong ống nghiệm. Tôi cũng chia sẻ với gia đình hai bên về dự định này để giảm sức ép, muốn nhà chồng cho tôi thêm thời gian, đừng giục giã hay gây áp lực quá nhiều vì bản thân tôi đang cố gắng. Nhưng giờ đây, tôi đang có nguy cơ không giữ được số tiền này.
(Ảnh minh họa)
Hôm kia, mẹ chồng gọi tôi vào, bảo tôi cho em gái út của chồng (đã lập gia đình riêng) vay để làm ăn. Tôi nhẹ nhàng từ chối, nói rằng đối với tôi số tiền này rất quan trọng, dùng để sinh con, chỉ một thời gian ngắn nữa khi dành dụm đủ là tôi dùng đến ngay nên không thể cho vay được.
Mẹ chồng nói chỉ vay thời gian ngắn, khi tôi cần sẽ trả ngay, nhưng tôi vẫn cố “lì lợm”, nói tiền đổ vào làm ăn không phải lúc nào muốn rút thì rút, trong khi chuyện con cái với tôi là chuyện sống còn, là hạnh phúc cả đời nên tôi không muốn có gì không chắc chắn, mong mẹ và em thông cảm. Đằng nào em cũng vay, tôi gợi ý một số giải pháp khác như cho vay tiền tiết kiệm của ông bà, hay thế chấp chính tài sản của vợ chồng cô út…
Cuối cùng, mẹ chồng đành phải nói thật là cô út đang nợ đầm đìa vì chơi chứng khoán hay tiền ảo gì đó, bố mẹ cũng đã lấy tiền tiết kiệm cho vay hết rồi nhưng vẫn như muối bỏ biển, nên muốn tôi góp thêm một tay.
Video đang HOT
Nghe lý do thật sự và số tiền em chồng nợ, tôi điếng cả người. Em đang hoạn nạn, tôi không biết nói sao nên xin mẹ suy nghĩ thêm, nhưng càng nghĩ tôi càng không muốn cho vay, vì tôi hiểu rằng nếu đưa, tôi gần như không có cơ hội lấy lại, cơ hội sinh con của tôi cũng tan thành mây khói.
Sau đó tôi có trình bày lại với mẹ chồng, rằng việc tôi cho vay cũng chẳng giúp được cô út thoát cảnh nợ nần, vì số tiền của tôi chẳng thấm vào đâu, trong khi tôi phải chịu cảnh không con cả đời. Tuổi tôi lớn rồi, nếu lại chờ đến lúc dành được đủ tiền lần nữa thì khả năng thụ tinh ống nghiệm thành công càng giảm. Thà rằng tôi giữ lại số tiền đó, trong hai chị em còn có một người giải quyết được việc của mình.
Nhưng giờ trong mắt bố mẹ chồng chỉ có con ruột của họ, tiền nào cũng phải dành cho con họ, nên lý lẽ của tôi không được chấp nhận. Cả nhà quay lưng, nói tôi ích kỷ, máu lạnh, chỉ biết đến mình, để mặc em chồng hoạn nạn. Ngay cả chồng cũng không thông cảm, anh không thèm nói chuyện với tôi.
Họ muốn tôi dành tất cả cho gia đình họ, nói tôi máu lạnh, nhưng mai này tôi không con không cái, họ nhẫn tâm đẩy tôi ra khỏi cuộc hôn nhân thì có phải máu lạnh hay không? Họ không nghĩ cho tôi thì tôi phải nghĩ cho tôi, có gì là sai?
Phát hiện con dâu ngoại tình, mẹ chồng lập tức thay khóa cửa
Hôm tôi ôm con về ngoại, trời mưa to. Chồng tôi ngồi giữa nhà, không nói một lời, chỉ châm điếu thuốc lào, rít lấy rít để.
Mẹ chồng tôi ném mấy bộ quần áo của con dâu ra ngoài sân, miệng chửi to: "Nhà này vô phúc mới vớ phải con dâu như cô".
Đi giữa trời mưa, con gái tôi sợ nên khóc như bị ai đánh. Tôi cố dỗ con mà nước mắt chảy tràn, họng nghẹn đắng...
Tôi sinh ra ở miền quê. Bố mẹ đều là nông dân. Cuộc sống gia đình nghèo khó nên tôi luôn ý thức học hành để sau này thoát cảnh chân lấm tay bùn.
Tốt nghiệp cấp 3, tôi đỗ cao đẳng sư phạm của tỉnh, sau đó về dạy cấp 2 ở một huyện cách nhà 30km. Tại nơi sống và làm việc, tôi kết hôn với người hơn mình 8 tuổi. Anh là chủ nhà trọ, lại là thợ ảnh và có hẳn một cửa hàng cho thuê váy cưới.
Điều kiện kinh tế của anh khiến ai thấy cũng mừng cho tôi, bảo tôi số sướng, công việc ổn định, lại lấy chồng giàu. Tôi cũng từng cảm thấy như thế. Tuy nhiên, cuộc đời không ai biết được chữ ngờ. Sau khi tôi sinh con thứ 2, anh đốc tính, không chịu làm ăn, suốt ngày đi đánh bài. Chỉ trong 2 năm, dãy trọ của bố mẹ để lại cho anh không cánh mà bay.
Cửa hàng váy cưới cũng phải đóng cửa vì anh không chăm chút. Chưa kể, anh còn vay nặng lãi hơn 1 tỷ đồng. Đám đòi nợ suốt ngày kéo đến nhà, mở loa đám ma dọa dẫm. Chồng tôi không dám ra mặt, phải trốn vào miền Nam suốt mấy tháng trời.
Ảnh minh họa. Nguồn: Sina
Ở nhà, tôi cứ giật gấu vá vai, vay chỗ nọ trả chỗ kia để được yên thân. Trong lúc cùng cực như thế, tôi lên mạng xã hội và tình cờ gặp lại người bạn cấp 2 đang sống ở Pháp. Thấy tôi khổ sở, bạn thương tình cho vay tiền và thường xuyên liên lạc động viên. Cứ thế, chúng tôi chuyện trò và có tình cảm với nhau lúc nào không hay.
Hôm bạn về nước, chúng tôi tổ chức họp lớp. Cuối buổi gặp đó, do có chút men trong người nên hai chúng tôi đã không làm chủ được mình, cùng nhau đi nhà nghỉ.
Đêm khuya về nhà, tôi phát hiện bố mẹ chồng đã đến thay khóa cửa. Họ còn để lại lời nhắn, nói rằng đã biết chuyện ngoại tình của tôi nên muốn tôi tự giác đi khỏi nơi này, không được gặp các con. Tôi hoảng vô cùng, nước mắt trào ra, chân tay run lẩy bẩy. Tôi vội lao đến nhà bố mẹ chồng để xin lỗi và đòi lại con.
Thế nhưng, bố mẹ chồng không cho gặp. Hai cô em chồng thì ngăn tôi ở cổng, mắng té tát vào mặt, bảo tôi không xứng đáng làm mẹ, không xứng đáng là dâu con trong gia đình họ nữa.
Bị chia cắt tình mẫu tử, đêm đó, tôi chẳng thèm phá cửa để vào nhà, cứ đi lang thang như người mất hồn. Mẹ đẻ gọi điện, tôi mới òa lên khóc. Tôi đã sai rồi, nhưng tôi không thể sống thiếu con. Chúng là sinh mạng của tôi. Không có con, tôi không còn thiết sống trên cõi đời này nữa.
Mẹ đẻ mắng tôi không được nghĩ quẩn, sai đâu sửa đấy, đừng làm chuyện dại dột để rồi không còn cơ hội sửa chữa sai lầm khiến các con đã khổ càng thêm khổ.
Một tuần sau, theo yêu cầu của hai bên gia đình, chồng tôi có mặt ở nhà. Thế nhưng, anh không nói không rằng, chỉ ngồi nhìn xa xăm, vô cảm. Tôi cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì với anh. Có lẽ nỗi đau mà chúng tôi gây ra với nhau đã đủ lớn để tạo nên một khoảng vô tận, khiến hai đứa không thể mở lời.
Cuối cùng, tôi đặt trước anh tờ đơn ly hôn, nói một lời xin lỗi, mong anh để tôi nuôi con. Bố mẹ chồng thấy vậy thì phản ứng gay gắt. Nhưng anh đã cầm bút ký vào tờ đơn và đồng ý với đề nghị của tôi.
Anh bảo tôi hãy đi nhanh trước khi anh đổi ý. Vì thế, tôi vội đón con, nhặt một ít đồ dùng cá nhân rồi lao ra khỏi cửa. Hôm ấy trời mưa to, nước mưa và nước mắt hòa vào với nhau mặn chát...
Cứ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của tôi như vậy là kết thúc. Nhưng gần đây, anh tìm gặp tôi, muốn hai đứa hàn gắn.
Anh nói, trong cuộc hôn nhân này, người làm sai là tôi và anh nhưng người chịu hậu quả lại là những đứa trẻ. Vì vậy, anh muốn cả tôi và anh cùng sửa chữa sai lầm, cho nhau cơ hội để các con có một gia đình trọn vẹn.
Cuộc nói chuyện chưa kết thúc thì các con tôi đi chơi về. Thấy bố, chúng nhào vào lòng, ôm chặt. Cảnh tượng ấy khiến tôi đau nhói ở tim. Tôi không biết mình nên quyết định thế nào?
Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Đón mẹ chồng bị liệt về chăm, một hôm đi làm về sớm đã thấy trong nhà 1 bàn đầy thức ăn ngon, tôi sửng sốt Vội vàng trở về nhà, lúc mở cửa đi vào, Thục ngay lập tức nhìn thấy trên bàn ăn là rất nhiều đồ ăn ngon. Mẹ chồng bị liệt không thấy đâu, mà chỉ thấy... Thục và chồng, Hưng, vốn là bạn cùng lớp Đại học, còn là đồng hương. Lần đầu gặp anh, nghe anh nói chuyện qua điện thoại, Thục ngay...