Mẹ chồng bắt phải ly hôn để chồng lấy chị dâu
Thấy anh quay cuồng với món nợ, mẹ anh đã nhờ đến chị dâu trả thay với điều kiện anh bỏ vợ cưới chị dâu.
Bỏ vợ, lấy chị dâu
Anh tên P.V.T (SN 1974, ở Q.12, TP. HCM) là nguyên đơn. Còn chị N.T.L (SN 1976, vợ anh) là bị đơn. Hai anh chị kết hôn từ năm 1997 và có một con chung. Xử lần thứ nhất, tòa chấp nhận cho anh được ly hôn vợ. Chị kháng cáo, mong tòa phúc thẩm xét xử lại.
Trong đơn anh trình bày, sau khi kết hôn được 3 năm thì hai vợ chồng thường xảy ra mâu thuẫn nên sống ly thân từ hơn 10 năm nay. Chuyện mâu thuẫn của vợ chồng anh nhiều lần hai bên gia đình đứng ra hòa giải nhưng chẳng thể cứu vãn. Bởi, chị L. lúc nào cũng hăm dọa và đòi giết cả nhà anh, đối với chồng thì luôn lớn tiếng, dùng những lời lẽ thiếu văn hóa để nhục mạ.
Đã nhiều lần anh muốn ly hôn để giải thoát cho cả hai mà không được. Vì mỗi lần đoán được ý định của chồng, chị lại lấy hết giấy tờ cất đi, nói: “Nếu anh dám ly hôn thì biết tay tôi”. Buồn bực, anh bỏ nhà đi biệt. Anh đã âm thầm làm đơn để giải thoát cho mình.
Nhưng theo chị, những gì anh trình bày trong đơn là không đúng sự thật. Anh đưa ra để lấy cớ mà ly hôn. 17 năm qua lúc nào chị cũng chỉ biết chăm sóc chồng con, lo làm ăn. Đối với gia đình chồng, chị phải luôn nhẫn nhịn bởi chị biết mẹ chồng và các anh chị không ai ưa mình. Còn anh suốt ngày chỉ biết lo ăn chơi, nhậu nhẹt cùng bạn bè và không chịu làm ăn. Anh còn nợ đá banh, nợ tiền người ta nên chị phải nai lưng trả.
Tòa hỏi: “Nếu chồng như thế, sao không đồng ý ly hôn níu kéo làm gì?”. Chị vừa khóc vừa trả lời: “Tại tôi vẫn còn yêu chồng. Không muốn hạnh phúc gia đình ảnh hưởng đến con”. Tòa giải thích: “Con của anh chị sinh năm 1999 thì ít nhiều cũng hiểu được những gì xảy ra trong gia đình. Thà để cháu sống chung với bố hoặc mẹ mà được yên bình còn hơn để cháu sống chung với bố mẹ mà suốt ngày thấy cảnh bố mẹ mâu thuẫn. Hiện cháu đang tuổi phát triển về tâm sinh lý, nếu tình trạng hôn nhân của anh chị kéo dài sẽ ảnh hưởng đến cháu rất nhiều”.
Rồi tòa quay sang hỏi anh: “Anh có thể vì con mà nghĩ lại”. Không một chút suy nghĩ, anh nói: “Không. Tôi vẫn có thể chăm sóc cháu và không để mất đi tình cảm cha con khi ly hôn”.
Tòa hỏi tiếp: “ Nếu chị ấy hứa sẽ thay đổi, anh có rút đơn không?”. “Cha mẹ sinh người, trời sinh tính. Mười mấy năm qua tôi đã cho cô ấy rất nhiều cơ hội để sửa lỗi. Nhưng cô ấy hứa rồi chỉ dăm bữa nửa tháng lại chứng nào tật ấy. Là đàn ông, tôi còn có sĩ diện của mình nữa”…
Ảnh minh họa
Video đang HOT
“Nếu anh ly hôn vì những lý do trong đơn anh đưa ra thì tôi sẽ chấp nhận, không bao giờ níu kéo. Đằng này anh ly hôn vợ để lấy chị dâu thì không được”, chị cắt ngang lời chồng. Cả phòng xử ồ lên ngạc nhiên. Giọng chị ngắt quãng vì những tiếng nấc: “Anh chồng tôi chết đã mấy năm nay. Một mình chị dâu nuôi hai con nhỏ. Nhưng được cái chị đẹp, gia đình lại khá giả và có rất nhiều xưởng may nên mẹ chồng tôi cưng chiều, không muốn chị đi bước nữa”.
Thời gian này anh chơi cá độ đá banh, nợ gần 2 tỷ đồng mà không thể trả được. Chị, dù cố gắng rất nhiều cũng không thể giúp gì cho chồng. Bán nhà, mẹ chồng lại không cho. Thấy anh quay cuồng với món nợ, mẹ anh đã nhờ đến chị dâu trả thay với điều kiện anh bỏ vợ cưới chị dâu…
Vẫn sống chung một nhà
“Mẹ anh ấy gặp tôi, nói: Một phải thay chồng trả nợ, hai phải bỏ chồng. Chọn đường nào đây, bỏ chồng cũng không được, trả nợ thì tiền đâu. Tôi kêu bán nhà đi ở thuê thì bà không cho, bắt tôi phải bỏ chồng. Tôi không chịu thì bà kiếm chuyện đuổi tôi ra khỏi nhà. Không những thế, bà kêu anh ấy xé giấy đăng ký kết hôn, bắt đến nhà chị dâu tôi ở…” chị vừa khóc vừa kể.
Tòa hỏi: “ Chị có chứng cứ về những gì mình đưa ra không?”, chị lắc đầu.
Anh nói: “ Tất cả là do cô ấy bịa đặt. Tôi ra đi sẽ vẫn để cô ấy ở chung nhà và sẽ cấp dưỡng nuôi con một tháng 5 triệu đồng như đã thoả thuận“.
“Anh nói chị ấy dọa giết gia đình anh và luôn sỉ vả chồng vì ghen. Vậy anh có biết vì sao vợ mình ghen không?”. Anh im lặng, không trả lời.
Sau cùng, tòa tuyên bác kháng cáo của chị, chấp nhận đơn ly hôn của anh. Chị sẽ được quyền nuôi con, còn anh phải cấp dưỡng mỗi tháng 5 triệu nuôi con. Chị khóc nấc lên. Còn anh nhìn vợ và nói: “ Anh sẽ quay lại sống với mẹ con em như xưa thôi”, rồi lẳng lặng bước đi.
Một thẩm phán bước xuống khuyên chị: “Đừng níu kéo nữa. Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho chị. Một người chồng như thế sẽ không mang lại hạnh phúc cho vợ con. Chị hãy vì con mà sống vui vẻ”. Chị nói: “Chia tay chồng nhưng phải sống chung một nhà, hàng ngày nhìn người ta vui vẻ với nhau, sao tôi chịu được. Nếu anh ấy bạc bẽo với vợ con hay ly hôn để lấy người khác, tôi sẽ rút lui. Đằng này…”.
Theo VNE
Chồng sắp cưới "vui" tình một giờ
Mỗi khi nghĩ về Vinh, tôi lại có cảm giác thịt da mình bị châm chích như có trăm ngàn con kiến đang cắn xé.
Ngày đó, không ai biết tôi chia tay Vinh là vì lẽ gì. Những người không hiểu chuyện cứ kháo nhau rằng tôi có đại gia nên dứt tình với anh. Tôi im lặng trước mọi lời đồn đoán. Chỉ có trái tim tôi biết mình đau vì lẽ gì...
Được hơn 1 năm thì chúng tôi quay lại với nhau. Mọi người lại đồn đoán. Vinh muốn thanh minh nhưng tôi ngăn lại: " Chuyện của mình, người ta biết cũng chẳng ích lợi gì đâu anh". Vinh nghe tôi nên im lặng.
Mọi người lại thấy chúng tôi cặp kè nhau đi ăn, đi chơi, đi tiệc tùng du lịch...
Rồi ba mẹ anh sang thưa chuyện với ba mẹ tôi về chuyện cưới xin. Mẹ tôi rất mừng bởi trong 4 đứa con của mẹ, tôi là đứa khiến mẹ lo lắng nhất vì đã 28 tuổi mà chẳng chịu lấy chồng. Mẹ nói với bà sui tương lai: " Gả được con Chi, ba nó mới yên tâm".
Ý mẹ nói là ba tôi bệnh nặng, không biết sống chết ra sao nên rất mong con cái yên bề gia thất. " Anh chị yên tâm, tôi sẽ coi cháu như con ruột. Đám cưới rồi tụi nó muốn ở chung thì ở, muốn ra riêng, tôi cũng cho ra riêng". Mẹ Vinh nói và âu yếm vuốt tóc tôi.
Hai bên đã chọn được ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ đính hôn và làm đám cưới cho chúng tôi. Hôm nhà trai qua trình thiệp, tôi nói riêng với Vinh: " Mọi thứ giờ không thể thay đổi nữa rồi. Anh hứa gì với em thì phải giữ lời đấy". Vinh cười dí ngón tay vào trán tôi: " Em chỉ được cái ghen tuông vớ vẩn. Đã yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ!".
Sau lễ đính hôn, chúng tôi có chuyến đi du lịch Thái Lan. Nghĩ rằng trước sau gì cũng nên vợ chồng nên tôi không giữ gìn. Không ngờ, trở về không bao lâu, tôi phát hiện mình bị bệnh. Ngay khi có kết quả chẩn đoán của bác sĩ, tôi nhớ ngay tới Vinh và lý do chúng tôi chia tay nhau lần trước.
Cảm giác của tôi lúc đó thật khó tả: xấu hổ, buồn, giận, uất ức, chán nản. Tôi không dám nói với ai nhưng tôi biết chắc nguồn lây bệnh cho mình chỉ duy nhất từ một người. Nhưng ai lây bệnh cho Vinh thì tôi không tài nào biết được.
Cứ tưởng anh ấy sẽ sửa đổi, không ngờ vẫn chứng nào tật ấy (Ảnh minh họa)
Từ hôm đó, mỗi khi nghĩ về Vinh, tôi lại có cảm giác thịt da mình bị châm chích như có trăm ngàn con kiến đang cắn xé. Cảm giác ấy chuyển dần sang ghê sợ. Tôi từ chối tất cả mọi lời rủ rê, mời mọc của Vinh dù chỉ là đi ăn với nhau một bữa cơm trưa. "Em sao vậy?"- Vinh tra vấn. " Em không khỏe trong người. Mà anh có khỏe đâu? Em thấy lúc này anh cũng xanh xao..."- tôi trả lời nhát gừng.
Không rủ được tôi, Vinh đi một mình. Và tôi biết anh đi đâu...
Cho đến một hôm, chị trưởng phòng gọi tôi vào phòng riêng: "Lẽ ra chị không nói nhưng chị thấy bất nhẫn quá đành phải cho em biết...". Chị nói với tôi, từ lâu, mọi người biết Vinh có sở thích theo đuổi "tình 1 giờ". Chỉ cần 15 phút để lên mạng chát chít, làm quen là ngay sau đó Vinh có thể qua buổi trưa ở nhà nghỉ, khách sạn với cô gái vừa quen trên mạng.
"Hôm qua chị mới thấy nó vô khách sạn Anh Vũ... Chỉ là tình cờ chị đi lấy tiền bỏ mối khăn lạnh ở đó..."- chị trưởng phòng nhìn tôi với vẻ ái ngại. "Em cũng biết chuyện này lâu rồi chị à. Cứ tưởng anh ấy sẽ sửa đổi, không ngờ vẫn chứng nào tật ấy...".
Tôi cám ơn chị và rời khỏi phòng với rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Người ta hay nói đến "tình một đêm" để phê phán những kẻ chỉ xem tình yêu là trò đùa. Còn chồng sắp cưới của tôi lại có cả "tình một giờ", đúng là quá mỉa mai!
Chiều hôm đó, tôi xin nghỉ ở nhà nằm trùm mền. Rồi tôi lên cơn sốt rất cao. Mẹ tôi hoảng hốt: " Để mẹ kêu thằng Vinh tới đưa con đi bệnh viện". Tôi ngăn mẹ lại: " Không cần đâu. Mẹ kêu ảnh tới, chắc con chết luôn!".
Tôi chỉ nói được vậy rồi bật khóc. Mẹ tôi nghĩ hai đứa giận nhau bình thường như mọi lần nên dỗ dành: " Lớn đầu rồi mà cứ như con nít. Để mẹ kêu nó". Tôi không kềm được, nói như hét: " Mẹ mà kêu ảnh tới, con bỏ nhà đi luôn cho mẹ biết. Con với ảnh chia tay rồi". Nói xong tôi lại ngồi khóc hu hu.
Mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ tin vào điều đó. Chính vì vậy mẹ cứ dỗ dành, năn nỉ tôi ăn cháo, uống thuốc. Mẹ còn bảo, tôi mà bệnh thì sẽ xấu xí, mai mốt đám cưới làm cô dâu không đẹp.
Mẹ có biết đâu, lòng tôi đang rối như tơ vò. Không phải vì tôi không thể chia tay người chồng sắp cưới của mình mà là vì tôi không biết mở miệng thế nào với ba mẹ tôi, ba mẹ anh. Ba tôi giờ như ngọn đèn sắp cạn dầu, nếu tôi nói ra, không biết ba tôi có chịu nổi hay không?
Hay là tôi cứ chờ đám cưới xong rồi ly dị? Tôi muốn dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì ba tôi cũng sẽ được nhìn thấy tôi mặc áo cưới và cười mãn nguyện trước lúc đi xa...
Theo 24h
Anh đã cưới vợ, sao vẫn nhớ tôi? Đã hơn một lần tôi nghĩ rằng, mình phải có anh, dù chỉ một lần trong đời tôi. Lần đấy, anh sẽ thuộc về tôi... Anh đã từng nói rằng: " Anh thích em, anh yêu em" và tôi đã hoàn toàn tin vào những lời nói đó. Những lời ấy khiến trái tim tôi ấm lại... để rồi tôi đã yêu anh...