Mẹ chồng ân hận bật khóc và nhận được bài học đặt giá sau 6 năm gặp lại cô con dâu cũ từng bị gia đình mình bỏ rơi
Nhìn con dâu cũ và anh chồng to cao đẹp trai tốt tính nắm tay tình cảm đi mất hút bà Ly chỉ biết đưa tay gạt nước mắt. Giờ bà mới thấm thía và ân hận thì đã quá muộn.
Ngày Hương theo Tuấn về nhà làm dâu, mẹ chồng cô đã tỏ ra không ưa vì bà nói bố mẹ Hương đã ly dị, gia đình không gia giáo không những thế nhà Hương lại ở tít ở vùng cao nên không môn đăng hậu đối với gia đình bà. Nhưng vì Tuấn sống chết đòi lấy nên bà mới chấp nhận, với Hương 3 năm làm dâu của bà Ly là 3 năm cô khổ sở nhất. Suốt ngày cô bị đưa ra chì chiết xoi mói đủ kiểu, nếu cơm hơi khô bà cũng ném đũa không chịu ăn, nấu cơm nhão hơn bà cũng chê úp luôn cả bát cơm nóng hổi xuống mâm rồi bỏ đi.
Có những hôm cổ họng cô nghẹn ứ không nuốt nổi, bao nhiêu cay đắng tủi nhục cô đều cố nhẫn nhịn vì cô yêu chồng và vì đứa bé mới mấy tháng tuổi đang trong bụng mẹ. Nhưng rồi 1 ngày lúc đang nấu cám lợn thì cô bị mẹ chồng chửi bới xô ngã chỉ vì chiếc áo của bà phơi trên sân thượng bị bay qua nóc nhà hàng xóm. Lần đó Hương bị sẩy thai, cô đau đớn xót xa vô cùng. Khi chồng điên lên hỏi lý do thì Hương ngậm ngùi không dám nói, vì cô sợ sẽ bị mẹ chồng hành hạ.
(Ảnh minh họa)
Từ 1 cô gái xinh đẹp, béo khỏe giờ đây về làm dâu nhà Tuấn, Hương bắt đầu gầy đi và đến 1 đoạn cô gầy như que củi. Sau cái lần mất con ấy cô khó có con lại, nhân cơ hội đó mẹ chồng đuổi cô ra khỏi nhà. Tuấn giờ cũng thấy chán vợ nên không cản mẹ, anh cũng trở thành 1 người đàn ông vô tình vô nghĩa.
Hương ôm đồ ra đi trong tủi nhục, ngoài mấy bộ đồ cũ nhàu nát thì cô không có tài sản gì lớn cả. Hương bị đuổi đi được 3 tháng thì mẹ chồng cũ của cô liền hỏi cho Tuấn một mối khác. Cô ta giàu có hơn, nhưng sau này bà Ly mới thấy khốn khổ vì cô con dâu mới không hề dễ bảo dễ sai như Hương. Cô ta chỉ biết làm đẹp rồi đến cơ quan về nhà chẳng chịu động vào việc gì cả. Lúc này bà mới thấy nhớ cô con dâu cũ thì đã quá muộn màng, Tuấn cũng vậy.
Từ ngày bị đuổi đi Hương đến sống chung với 1 người bạn, cô xin nghỉ ở chỗ làm cũ rồi qua công ty mà cô bạn giới thiệu cho để làm. Thấy Hương chăm chỉ chịu khó lại ngoan ngoãn nên mọi người trong công ty ai cũng quý. Với vốn tiếng Trung của mình cô được cử qua Trung Quốc rồi qua Philippin công tác dài hạn.
Từ đó Hương được sống là chính mình, cô yêu bản thân nhiều hơn. Nghĩ lại quãng thời gian đen tối trước đây mà Hương thấy rùng mình. Mẹ chồng cũ của cô quá cay nghiệt còn bắt cô nghỉ luôn cả việc để ở nhà làm việc nhà như 1 con ở, kìm hãm mọi tài năng phát triển của cô. Nhiều đêm nằm nhìn lên trần nhà cô tự họi: “ Sao ngày đó mình ngu vậy nhỉ, sao cứ để cho họ ăn hiếp. Người đàn ông đó đâu có đáng để mình phải hi sinh đâu. Sao mình không giải thoát cho bản thân sớm hơn?” càng nghĩ nước mắt cô càng ứa ra.
Nhìn ngắm mình trong gương cô tự nhủ hãy mạnh mẽ lên, Hương sống tự tin và điều đó khiến cô ngày càng xinh đẹp. Rồi cô gặp được 1 người đàn ông tốt, anh ấy yêu thương cô thật lòng. Bên người đàn ông đó cô cảm giác được bình yên, Nam biết hết quá khứ của Hương nên anh càng yêu cô nhiều hơn. Họ làm đám cưới rồi sống bên nhau hạnh phúc. Hương có 1 cậu con trai kháu khỉnh đáng yêu vô cùng.
Nhiều đêm nhìn ngắm chồng con ngủ cô tự nhủ: “Có lẽ mình nên cảm ơn mẹ chồng cũ vì nhờ bà ta đuổi mình đi mà giờ mình mới có được 1 tổ ấm đúng nghĩa thế này”. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cũng đã 6 năm kể từ khi cô đá đít ra khỏi nhà chồng cũ, nhiều lúc cô cũng tự hỏi không biết giờ đây họ sống thế nào, cô con dâu họ tìm có được như ý không? Nghe có vẻ nực cười, cô việc gì phải bận tâm chứ, nhưng không hiểu sao thỉnh thoảng cô vẫn tò mò.
Rồi 1 hôm cô cùng chồng vào viện thăm người bạn, tại đây cô vô tình gặp lại mẹ cũ. Hương lên tiếng hỏi thăm:
- Chào mẹ, mẹ làm gì ở đây ạ, người nhà mình có ai bị ốm sao?
- Cô… cô là…
Nam biết đó là mẹ chồng cũ của vợ nên anh liền nói:
- Chào bác đây là Hương cô con dâu cũ bị bác đuổi đi ngày xưa đấy ạ.
Video đang HOT
Nghe đến đó bà Ly nóng ran mặt miệng ấp úng:
- Hương… Hương sao con? Sao giờ trông con khác xưa quá vậy, con sống tốt chứ?
- Hương khá bất ngờ khi mẹ chồng cay nghiệt xưa kia lại trở nên nhẹ nhàng như vậy.
- Vâng nhờ phúc của mẹ con sống rất tốt, đây là chồng con. Mà người nhà mình có ai nhập viện hay sao mà mẹ ở đây vậy ạ?
- Ừ cái Tuấn nó bị tai nạn vào đây con à, khổ lắm…
Bà Lý vừa nói vừa rớm nước mắt:
- Dạ thế ạ.
Hương hỏi han 1 chút rồi cùng chồng mới vào hỏi thăm chồng cũ. Nhìn vợ cũ năm xưa trở nên xinh đẹp và thành đạt Tuấn tiếc nuối vô cùng, nhưng dù sao anh cũng thấy vui vì cô được hạnh phúc, suốt thời gian qua anh đã ân hận rất nhiều.
(Ảnh minh họa)
Còn bà Ly nhìn thấy con dâu cũ không tỏ vẻ căm ghét mà còn hỏi han ân cần bà thấy xấu hổ vô cùng. Trước khi về Hương có đưa cho mẹ chồng cũ 1 phong bì tiền. Mẹ chồng cũ của cô nhất quyết không nhận nhưng Nam và Hương đều đùn đẩy khiến bà phải miễn cưỡng nhận.
Nhìn con dâu cũ và anh chồng to cao đẹp trai tốt tính nắm tay tình cảm đi mất hút bà Ly chỉ biết đưa tay gạt nước mắt. Bà ân hận vì đã đối xử chẳng ra gì với 1 người con dâu như vậy. Giờ đây con bà nằm viện nhưng cô vợ mới có thèm đếm xỉa gì đâu. Bà ân hận vì xưa nay chỉ biết đến tiền mà hành xử mù quáng để rồi giờ đây phải hối tiếc không kịp. Ra khỏi bệnh viện Hương xiết chặt tay hơn rồi nhìn Nam mỉm cười:
- Cảm ơn anh.
- Thực sự anh cũng muốn cho họ 1 trận vì đã đối xử với em không ra gì, nhưng nghĩ lại thì anh nên cảm ơn họ… Vì nhờ họ mà giờ đây anh có 1 người vợ tốt như thế này.
- Em cũng từng nghĩ vậy, em muốn cho họ biết không có họ em sống tốt như thế nào. Nhưng có lẽ mình không cần làm gì thì họ cũng đủ hiểu rồi anh à. Hận thù chỉ khiến tâm ta thêm mệt.
- Bà xã nghĩ vậy là phải đấy, sống vui vẻ lên em. Em luôn có anh bên cạnh.
Hương mỉm cười bước lên ô tô, cô thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đã buông bỏ được quá khứ đau thương ấy. Từ nay cô sẽ sống vui hơn, sống tốt hơn để không phụ lòng của những người yêu quí mình nữa. Suốt chặng đường Hương cứ lẩm nhẩm:
“Bởi đời là cõi tạm nên sống thật với nhau.
Nếu kiếp người qua mau.
Xin oán thù dừng lại”
Theo Ngoisao
Đêm tân hôn chồng tặng tôi một câu, có lẽ cả đời này tôi không thể nào quên được
Từ sau đêm tân hôn đến nay, anh thường đối xử với tôi như một kẻ phạm trọng tội. Anh căm ghét và hành hạ tôi. Tôi buồn lắm, chẳng thể giải thích cho chồng hiểu.
Tôi vui mừng và tự hào khi lấy được người chồng không những yêu thương tôi vô điều kiện mà còn giàu có (ảnh minh họa)
Tôi và anh yêu nhau được gần năm thì chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Anh hơn tôi 5 tuổi, đang làm việc ở ngân hàng. Còn tôi là một cô sinh viên mới ra trường và được anh xin cho làm kế toán ở công ty bạn. Suốt thời gian quen và yêu nhau, anh luôn là người cho tôi đểm tựa, động lực để cố gắng trong cuộc sống. Anh rất yêu chiều tôi, nên nhiều khi được đà tôi hơi làm quá, khiến anh nhiều phen phải tức điên lên nhưng vẫn cố kìm chế và nhường nhịn tôi.
Ngày về ra mắt gia đình anh, tôi thấy choáng ngợp trước sự giàu có hơn tôi tưởng mà anh đã nói qua trong thời gian yêu tôi. Anh là một thiếu gia của gia đình bố mẹ đều là dân kinh doanh bất động sản. Nhưng cũng may mắn sao cho tôi, bố mẹ anh rất thân thiện và không hề coi trọng giàu sang như tôi đã từng nghĩ khi bước chân vào cửa nhà anh.
Mọi chuyện cưới xin được hai bên gia đình định đoạt xong xuôi, bây giờ chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt là tiến hành hôn lễ thôi. Cuối cùng ngày trọng đại của hai đứa cũng đã đến. Tôi vui mừng và tự hào khi lấy được người chồng không những yêu thương tôi vô điều kiện mà còn giàu có. Điều này chắc hẳn sẽ khiến bố mẹ tôi nở mày nở mặt với mọi người.
Tối hôm ấy khi đám cưới xong xuôi, hai vợ chồng tôi xin phép bố mẹ chồng lên phòng nghỉ ngơi trước. Tuy mệt lả cả người nhưng chồng vẫn đòi tôi phải trao cho anh đêm tân hôn vui vẻ, ngọt ngào chứ không được lăn ra ngủ như thế mất vui. Vì chiều chồng và cũng là đêm đầu tiên của hai đứa tôi vui vẻ chấp thuận yêu cầu của anh.
Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, đêm tân hôn của hai đứa cũng khá thú vị. Dù tôi còn rụt dè và sợ hãi trước những hành động táo tợn của anh. Anh kêu mệt rồi ôm tôi ngủ. Nằm được một lúc bỗng anh choàng tỉnh vội vã buông tôi, chạy ra cửa bật đèn sáng choang lên. Tôi ngạc nhiên hỏi anh.
- Anh làm gì vậy mà bật hết điện lên thế?
- Anh muốn kiểm chứng cái này?
- Kiểm chứng gì? - Tôi không hiểu anh muốn làm gì nữa.
Anh kêu tôi bước xuống giường. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc ga giường trắng mà bừng bừng nổi giận với tôi.
- Tại sao lại như này?
- Là sao, em không hiểu?
- Cô lại còn giả ngây, giả ngô nữa à. Loại đàn bà mất nết như cô, tôi không thể ngờ được. Cứ nghĩ cô trong trắng, chưa yêu ai bao giờ vậy mà cô đã ngủ với thằng nào từ bao giờ không hay. Giữ cho cô đến đêm tân hôn, vậy mà cô trả tôi như thế này sao. Biết thế này, ngày trước tôi đã "xơi" cô luôn rồi cho xong, đỡ phải cưới về làm gì. Mệt người.
Loại đàn bà mất nết như cô, tôi không thể ngờ được (ảnh minh họa)
Tôi há hốc mồm nghe những lời đau đớn anh thốt ra. Thì ra anh giận tôi là do anh không thấy vệt đỏ trên ga giường. Tôi cuống cuồng giải thích với anh.
- Em xin lỗi. Thực sự em không biết thế nào nữa. Nhưng em thề với anh, em chưa hề lên giường với ai, trừ đêm nay với anh. Anh đừng nói như vậy, em buồn lắm.
- Cô thề ư? Tôi có phải loại ngu đâu mà tin chứ. Thật không ngờ cô ghê gớm hơn tôi tưởng đó. Đàn bà các cô cứ thấy giai là tớn lên, nó nói ngon nói ngọt tý là lên giường vội với nó rồi. Kinh tởm.
- Em....em không như thế mà. Anh phải tin em.
- Thôi đi, cô lấy cái gì để tôi tin. Trong khi cô không còn trinh tiết nữa. Từ giờ cô liệu mà ăn ở không tôi đuổi cô ra đường lúc nào không hay đâu. Chỉ khổ cho thân tôi đi ăn lại của thằng khác. Nhục nhã quá!
Cả đêm hôm ấy tôi và anh thức trắng cả đêm. Tôi ngồi nơi góc giường ôm gối khóc, còn anh bỏ ra ngoài ban công hút thuốc. Tôi không biết mình phải giải thích như thế nào cho anh hiểu rằng, tôi chưa hề ôm hôn ai chứ nói gì lên giường với người ta. Và tôi cũng không thể hiểu tại sao mình không có giọt máu đỏ ấy ngay sau lần đầu tiên. Nhưng có lẽ điều làm tôi đau buồn hơn cả là cách ứng xử của chồng. Anh quay ngoắt 180 độ khi biết tôi không có giọt máu đỏ trên giường. Anh mắng chửi tôi thậm tệ không thương tiếc. Điều mà trước kia anh không bao giờ làm với tôi. Anh là người quan trọng trinh tiết như vậy sao?
Từ sau đêm tân hôn đấy đến nay, anh thường đối xử với tôi như một kẻ phạm trọng tội. Anh căm ghét và hành hạ tôi mỗi lúc anh làm "chuyện ấy" với tôi. Mỗi lần như vậy anh đều ném vào mặt tôi "đồ đàn bà mất trinh không đáng 1 xu". Tôi buồn lắm, chẳng thể giải thích cho chồng hiểu mình chưa quan hệ trước hôn nhân bao giờ. Tôi chỉ biết khóc, chỉ biết câm lặng nghe anh mắng chửi và chỉ biết gương ánh mắt cầu xin lòng thương hại của chồng, nhưng anh đều tuyệt tình bỏ mặc tôi.
Đêm nao nằm ngủ tôi cũng nhớ về đêm tân hôn đó, nhớ về câu nói "loại đàn bà mất trinh như cô không đáng một xu" của chồng mà tôi đau xót, tủi nhục quá. Cho dù tôi không phải là người con gái đã mất trinh như chồng vẫn thường nghĩ
Theo blogtamsu
Tôi phải nuốt tủi nhục, bịt mắt vợ để chồng cũ của cô ấy vào phòng thay mình làm chuyện đó Tay run rẩy, lồng ngực đau nhói, tôi không hiểu nỗi bản thân mình nữa. Chồng cũ của em đẩy cửa bước vào. Nuốt uất hận xuống, tôi đi ra ngoài. Tay run rẩy, lồng ngực đau nhói, tôi không hiểu nỗi bản thân mình nữa. (Ảnh minh họa) Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là thằng đàn ông thấp hèn, kém cỏi....