Mẹ cặp bồ với thầy giáo trẻ
Một ngày cháu lén lút lấy điện thoại mẹ, chắc chắn vẫn là số điện thoại ấy, với nội dung: “Anh với em đến với nhau là vì tình yêu thật, không vì bất cứ thứ gì khác, em đừng sợ”.
Ảnh minh họa
Gia đình cháu khá giả, bố gia trưởng, thành đạt, rất nóng tính, không tâm lý nhưng thương vợ con, điều đó nhà cháu ai cũng hiểu cả nên không ai quá phàn nàn về bố. Vì công việc, bố hay đi công tác xa nên mẹ ở nhà chăm lo mọi việc dạy dỗ và đưa các con đi học. Trường của cháu xa nhà tận 8km nên mẹ phải học để lấy bằng lái ôtô, hàng ngày đưa bọn cháu đi học. Gia đình cháu ai cũng ủng hộ.
Từ lúc mẹ đi học có vẻ thoải mái và vui vẻ hơn, không còn suốt ngày quần quật với công việc nữa, có thêm bạn bè, thường xuyên đi ra ngoài nghỉ ngơi với các cô bạn trong khóa. Cháu cảm thấy vui cho mẹ, vì trước giờ xa quê nên ít có bạn bè.
Mọi chuyện không chỉ có vậy, cho đến một ngày cháu nhận thấy mẹ hay lén lút trong phòng, lúc cháu vào bất chợt mẹ giật mình, giấu một cái gì đó. Cháu cũng không để ý, cho đến nhiều ngày sau, cháu vào phòng mẹ tìm đồ, thấy một cái điện thoại lạ, cháu mở thấy được những tin nhắn mùi mẫn, xưng hô là chị em, người đó nhỏ tuổi hơn mẹ, là nam giới, lời lẽ rất thân mật. Cầm điện thoại tay cháu run lẩy bẩy, cháu chẳng biết nghĩ gì hay nói gì về mẹ, người cháu đã tin tưởng và nể phục nhất. Cháu chỉ biết im lặng và cất nó lại vị trí cũ, không một ai biết chuyện này, cháu chắc thế.
Lần sau khi mẹ vô tình lúc đang sạc điện thoại, cháu giả vờ hỏi điện thoại của ai, mẹ nói mới mua, cái trước bị rơi xuống nước, chập. Cháu im lặng dù biết thừa cái kia vẫn dùng tốt. Từ dạo ấy trở đi, mẹ để điện thoại công khai hơn, chỉ là không nhắn tin trước mặt các con nhưng khi bố về thì mặc nhiên cái điện thoại bị giấu nhẹm. Cháu ghét mẹ vô cùng, sao mẹ có thể như vậy được?
Có lần bà ngoại cháu về chơi, biết có chuyện gì đó không ổn giữa cháu đối với mẹ. Cháu tin tưởng bà và không giấu bất cứ gì, bà đã nói chuyện với mẹ, mẹ bảo vì chồng lạnh nhạt quá, mẹ chán và chỉ muốn quen cho vui, mẹ sẽ không vậy nữa. Cháu thầm mừng vì mẹ nói như thế, nhưng khi bà về, mọi chuyện đâu lại vào đấy. Cháu không còn tin hay tôn trọng bất cứ lời nào mẹ nói.
Video đang HOT
Cháu nhận thấy mẹ nấu ăn không còn ngon, làm việc nhà bê bối hơn, bố hay cãi nhau với mẹ vì “tiền đâu hết”. Mẹ lại hay ra khỏi nhà và rất trau chuốt, mẹ không còn như trước nữa, nhưng chẳng nhẽ bố cháu vẫn chưa biết tí gì về chuyện này?
Một ngày cháu lén lút lấy điện thoại mẹ, chắc chắn vẫn là số điện thoại ấy, với nội dung: “Anh với em đến với nhau là vì tình yêu thật, không vì bất cứ thứ gì khác, em đừng sợ”. Âm mưu, lợi dụng? Họ đổi cách xưng hô rồi, cho thấy đã thân mật hơn rất nhiều. Lần này khôn ngoan hơn, cháu đã lưu số đấy lại, vẫn để đấy, chưa biết làm gì với nó.
Một lần mẹ dẫn lớp trong khóa vào nhà chơi, có nhiều người đàn ông nhỏ tuổi hơn mẹ nên chưa thể chắc được. Cháu lấy điện thoại ra và gọi cho số ấy, chuông điện thoại reo lên, không ai khác chính là “thầy giáo trẻ tuổi” của mẹ. Cháu làm thế chỉ để giải được những thắc mắc trong lòng, nói thẳng với mẹ thì cháu vẫn không dám, nếu có dám cháu cũng không muốn nói chuyện với mẹ.
Rất nhiều lần cháu nghe lén được cuộc điện thoại của họ. Theo cháu người đấy chỉ lợi dụng mẹ, bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, ai lại yêu một người đã có chồng trong khi mình còn nhỏ tuổi hơn họ? Chẳng qua là vì mẹ nhiều tiền, không đúng sao?
Cháu vẫn ở tuổi đi học, cũng có bạn trai như nhiều bạn. Mẹ cậu ấy học cùng lớp học lái xe với mẹ cháu, cũng biết chúng cháu quen nhau nhưng không nói gì. Mọi người trong khóa ai cũng rõ mẹ cháu và người đó cặp kè với nhau. Đối với cháu không nỗi nhục nào có thể sánh bằng, nhất là khi mẹ cậu ấy cũng biết, tệ hơn, biết cháu là con của mẹ.
Từ dạo ấy mẹ cậu ấy cấm đoán, ngăn cách bọn cháu, cháu rất buồn và ghét mẹ. Mẹ có hiểu được cháu đau đầu suy nghĩ thế nào không, cháu khổ sở dù còn nhỏ tuổi, có ai hiểu được cho cháu? Cháu hận mẹ lắm, không ngờ sự chịu đựng lại đau đớn đến mức này.
Cháu không dám nói với ai vì đây là chuyện của gia đình. Cháu biết sẽ không ai hiểu cháu đang nghĩ gì hay cảm nhận của cháu thế nào, nhưng cháu vẫn chia sẻ. Cháu sợ rồi sẽ không chịu đụng được nữa, sợ mọi chuyện sẽ vỡ lở, sợ gia đình cháu sẽ sụp đổ và cháu sợ mọi người khinh mẹ cháu.
Xin gửi lời đến các bà mẹ, đừng làm gì để các con lạc niềm tin. Niềm tin bị mất rất khó có thể tìm lại được. Hãy hiểu và vì con nhiều hơn. Đâu ai ngờ được một việc làm nhỏ của mình có thế ảnh hưởng đến con nhiều như thế. “Con xin mẹ hãy trở về lại là mẹ của con, để con có thể tin tưởng và yêu thương mẹ một lần nữa”.
Theo VNE
Sẽ mãi nhớ về anh, người thầy giáo trẻ
Anh đã từng nghĩ về em, hiểu cho em, nhớ đến em... nhưng đã có khi nào anh yêu em thật lòng chưa anh?
Anh ạ! Em không biết anh có đọc được những dòng chữ này của em không? Nhưng em hi vọng là anh có thể đọc và hiểu được nỗi lòng của em bây giờ như thế nào! Mặc dù thời gian này em rất bận nhưng tâm trạng của em không được tốt. Em cứ nghĩ ngợi vu vơ, nghĩ về anh và nhớ đến anh rất nhiều!
Giờ này em muốn hét lên và khóc thét thật to anh ạ! Anh có biết và hiểu được em khổ sở như thế nào không anh? Anh đã từng nghĩ về em, hiểu cho em, nhớ đến em... nhưng đã có khi nào anh yêu em thật lòng chưa anh? Có lẽ là chưa bao giờ, đúng không anh? Dù anh không yêu, không thương em thì em cũng sẽ không bao giờ trách cứ hay hận anh cả... nhưng em chỉ tiếc thôi! Tiếc vì em đã để mất anh, tiếc vì em quá kém cỏi, vô dụng và không được dịu dàng như những người con gái khác ở bên anh nữa...
Anh luôn giấu kín nỗi lòng của mình và chưa bao giờ nói cho em lý do chính đáng về sự ra đi của anh. Giá như anh cho em biết điều đó, lý do vì sao, con người em thế nào! Giá như anh cho em biết về những điều đó thì có lẽ em sẽ vui hơn, chứ không buồn phiền như lúc này!
Một năm một tháng đã trôi qua nhưng tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi. Em vẫn nhớ, vẫn yêu anh rất nhiều và vẫn không thể nào xua được hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí em. Nhớ lại những gì trước kia, lúc còn được anh dạy dỗ, nói chuyện, đùa giỡn,... thời gian ấy sao vui vẻ và hạnh phúc quá, anh nhỉ? Em hạnh phúc nhất là những lúc được anh ôm vào lòng và đặt lên môi em những nụ hôn ngọt ngào...
Một năm một tháng đã trôi qua nhưng tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi (Ảnh minh họa)
Em nhớ mỗi lần đi học, em chỉ mong cho đến ngày nghỉ để được chạy về bên anh, được cảm nhận tình cảm ấm áp của anh dành cho em! Ngày ấy, em vẫn còn ngại ngùng về tình cảm của chúng mình, về mối tình của cô học trò và thầy giáo, về cách xưng hô thầy giáo dạy Anh văn của mình bằng anh... và cho đến lúc hai chúng mình yêu nhau rồi, em vẫn gọi anh là thầy giáo.
Anh biết không, nhờ có anh bên cạnh nên em từ một cô gái sống khép mình, lặng lẽ đã trở nên cởi mở và hòa đồng hơn. Không những thế, anh luôn ở bên cạnh em, giúp em học tốt môn Anh văn, dạy em từ cách đi đứng cho đến cách đối nhân xử thế với mọi người sao cho phải lẽ... và nhờ có anh mà em đã trưởng thành hơn trước rất nhiều!
Nếu như không phải vì anh thì giờ đây em chẳng phải sống ở nơi này và học ở cái trường mà em không thích. Anh có biết là giờ đây em hối hận về điều đó không? Giá như lúc em điện thoại và nói về chuyện ngày mai em lên xe trở về quê học để được ở gần anh thì anh cứ nói với em rằng, chúng mình không thể tiến xa hơn nên em đừng cố gắng... Ấy vậy mà anh vẫn giấu em mọi chuyện và nói rằng "Em muốn làm gì thì cứ làm, chứ hỏi anh làm gì?".
Thế rồi, em từ bỏ ngôi trường ở thành phố để trở về nhập học ngôi trường ở quê, nơi anh của em vẫn đang sống ở đó. Anh có biết ngày về gặp anh, em vui biết bao nhiêu! Hằng ngày anh đều nhắn tin hỏi thăm em... nhưng cho đến một ngày thì em không còn nhận được những tin nhắn yêu thương của anh nữa. Không còn những tin nhắn "Em đã ăn cơm chưa?"; "Em đang làm gì đó"... em thấy hơi kì lạ và nhắn tin hỏi anh... nhưng anh vẫn im lặng, không một lần trả lời em.
Đến sáng 20/10, em đã lấy hết can đảm đến gặp anh, dù anh tìm mọi cách né tránh em. Cũng kể từ ngày đó, em không còn được gần gũi anh cho tới bây giờ và có thể sẽ mãi mãi trở về sau... Vì hiện tại, anh đã tìm được niềm vui mới, anh đã tìm được niềm hạnh phúc riêng của cuộc đời mình, còn em thì vẫn một mình, vẫn nhớ thương anh, vẫn đau khổ, khắc khoải vì hình bóng người em yêu đã xa rồi...
Anh đừng nói em tìm người yêu mới, đừng chúc em hạnh phúc... vì người em yêu, mãi yêu chỉ là anh thôi và niềm hạnh phúc đó chỉ có thể là do anh mang đến cho em! Em yêu anh, yêu rất nhiều... và thực sự em rất muốn anh hạnh phúc với sự lựa chọn của anh bây giờ nhưng em không thể anh ạ!
Người ta nói yêu một người, chỉ cần người mình yêu vui và hạnh phúc thì mình cũng vui. Đó là với mọi người, còn với em thì khác, em không có một chút gì gọi là vui vẻ khi biết anh có người yêu mới vì khi đó, em luôn chìm trong nổi cô đơn và buồn tủi và chẳng thể có ai chia sẻ nỗi buồn cùng em!
Lời cuối cùng mà trái tim em muốn nói với anh rằng "Em sẽ giữ mãi những kỉ niệm đẹp về anh, mãi mãi nhớ đến anh và mãi mãi yêu anh" cho dù em biết như thế là tự trút lấy nỗi buồn và nổi khổ về mình... nhưng em chỉ cần anh hiểu được nỗi niềm yêu thương em dành cho anh rất nhiều... Chỉ cần thế thôi là em đã mãn nguyện rồi!
Theo VNE
Có người yêu là thầy giáo Nhân dịp cuối tuần, thầy giáo trẻ hẹn hò với người yêu. Khi hai người thân mật nói chuyện, thầy chủ động: Ảnh minh họa - Hôm nay anh gặp em để nói về chủ đề tình yêu. Ý tưởng ban đầu là anh rất yêu em. Anh sẽ thổ lộ với em thành 3 đoạn. Mỗi đoạn sẽ có phân tích, lập...