Mẹ anh tuyên bố “chán thì thay vợ mới”, tôi nói 1 câu liền im bặt
Còn chưa cưới nhau mới là người yêu mẹ anh đã quá đáng như vậy tôi chẳng còn gì để lưu luyến.
Tôi và Tuyến yêu nhau 2 năm thì 2 bên gia đình bàn chuyện cưới hỏi. Tôi 28 tuổi rồi còn Tuyến năm nay 31, ở tuổi bọn tôi như vậy đã được gọi là già, ở quê tôi chắc chỉ còn 2 đứa chưa có gia đình. Tôi thì thôi đi, vì ai cũng biết ngày còn trẻ tôi ham mê sự nghiệp nên bao nhiêu mối đến là bấy nhiêu mối tan. Còn Tuyến tôi chỉ nghe nói anh có 1 mối tình sâu đậm sau đó thì 2 người chia tay, anh không yêu ai tới khi gia đình thúc ép.
Ảnh minh họa
Ban đầu tôi và Tuyến nghĩ cũng chẳng đi đến đâu vì kẻ Nam người Bắc thế nhưng nói chuyện rồi lại thấy phù hợp kì lạ. Lâu dần thì nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau. Tôi thích Tuyến ở điểm anh cũng là người của công việc như tôi. Tôi và Tuyến có thể cả ngày không liên lạc với nhau, những ngày có dự án mới phải tăng ca gọi điện thấy nhau đang làm việc, đang họp hành là thấy yên tâm rồi, chẳng cần phải điều tra đối phương đang làm gì. Vốn dĩ việc yêu nhau đã mệt, vừa phải lo công việc vừa yêu nhau chúng tôi chẳng muốn có thêm rắc rối để tìm mối quan hệ thứ 3.
Yêu được 1 năm tôi cũng hỏi thẳng Tuyến anh có ý định gì cho tương lai không, công việc ngoài này của tôi đang rất tốt nhưng nếu để vào Sài Gòn cùng anh tôi cũng sẽ đi vì tổng công ty tôi ở trong đó. Tuyến nghe tôi nói thì mừng lắm, anh bảo bao nhiêu năm nay anh yêu ai người đó cũng bắt anh phải ra Hà Nội hoặc phải ở hẳn Sài Gòn, tôi là người đầu tiên muốn vào cùng anh.
Kể ra chúng tôi yêu xa nhưng không phải khó gặp, tôi thường xuyên đi công tác và anh cũng thế. Thay vì gặp nhau hằng ngày có khi chúng tôi tháng gặp nhau 1 lần, có lúc anh đi công tác nước ngoài tôi lại bay sang chơi rồi tiện thể gặp nhau vì vậy tình cảm vô cùng khăng khít, vừa đủ để có không gian riêng vừa đủ làm chỗ dựa về mặt tinh thần cho nhau. Như vậy còn gì bằng nữa?
Hồi đầu nói cưới, cả tôi và Tuyến đều hơi ngần ngại vì cảm thấy hài lòng với cuộc sống này rồi, hơn nữa cả 2 còn nhiều dự định trong tương lai, cưới nhau, đẻ con sẽ làm lỡ hết kế hoạch của 2 đứa nhưng bà Tuyến ốm nặng, mẹ Tuyến nói cưới sớm kẻo bà mất lại phải để tang 1 năm sau mới cưới được, lúc đó lỡ hết việc.
Nghĩ đi nghĩ lại, phương án cưới cũng không phải là không được, tôi gác lại chuyện công việc đồng ý đám cưới và chuyển vào Sài Gòn với anh. Nhưng chuyện từ đây mới thêm rắc rối, nhà Tuyến theo đạo còn nhà tôi thì không, theo giáo lý tôi phải học và thi rồi mới được cưới. Tôi từ bé đã là đứa không tín, không thần, không đạo… tôi tin vào bản thân và sự vận hành của vũ trụ hơn mấy học thuyết thần bí vì thế việc bắt tôi đi học đạo để thi đã khó, hơn nữa còn là về quê học, mỗi tháng về 2 lần tôi không có thời gian.
Tôi đề nghị để tôi được học ở 1 nhà thờ gần phòng trọ tôi đang ở nhưng mẹ anh nhất quyết không đồng ý. Tôi cứ nghĩ bạn trai sẽ bảo vệ tôi vậy mà anh cũng như mẹ mình bắt tôi về quê cho bằng được. Theo lý lẽ của Tuyến, tôi có thể vì anh vào Sài Gòn thì có khó khăn gì việc tôi về quê học đạo. Hơn nữa, sau này cưới nhau kinh tế gia đình đều là anh gánh vác, anh không yêu cầu tôi phải đi làm, phải phát triển để mang tiền về nhà. Điều anh cần ở 1 người vợ là tam tòng, tứ đức, biết lo lắng và hi sinh cho gia đình.
Buổi tối hôm qua mẹ chồng tương lai lại gọi điện hỏi tôi bao giờ thì về học, nhà thờ ở quê chuẩn bị mở lớp để dạy tôi cùng vài người khác, tôi không về sẽ không còn dịp nào nữa. Ban đầu tôi cũng giải thích là tôi còn đang bận đi làm chưa thể về học ngay, nhưng càng nói mẹ anh càng quát lớn, bà nói tôi có tiền rồi dở thói kênh kiệu, khinh thường nhà chồng, nhà này chỉ cưới những đứa biết điều và biết đẻ không cưới loại ra ngoài ăn trắng mặc trơn về nhà hô mưa gọi gió, còn tôi không cưới bà cưới cho con trai 10 cô như tôi cũng được, chán thì thay vợ mới. “Con gái ở làng đứa nào nghe tiếng con tôi cũng phải xếp hàng chờ về làm dâu nhà này đấy, chị không phải được nước làm tới”, bà nói.
Tất nhiên tôi cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, tôi tuyên bố với bà tôi hủy hôn, đám cưới này tôi không cần nữa. Hôm nay mới là bạn gái, ngày mai là con dâu, rất tiếc tôi không thể nghe theo những việc vô lý bà đưa ra. Hơn nữa, nếu có cưới nhau về tôi cũng chắc chắn không theo đạo, việc còn lại là bà và con trai bà tự giải quyết với nhau.
Video đang HOT
Cúp máy, tôi gửi đoạn ghi âm mẹ anh bảo thiếu tôi bà sẽ cưới cho anh chục cô khác kèm lời chia tay. Từ đó tới hôm nay Tuyến liên tục gọi tôi, tin nhắn gửi tới tôi cũng chẳng thèm đọc. Không phải tôi không yêu hay không hi sinh mà tôi biết với những quan điểm trái ngược thế này tôi có nhân nhượng cũng khó sống với nhau cả đời.
=Thụy Khê
Theo Gia đình & Xã hội
Những đáp án đáng kinh ngạc cho câu hỏi: 'Thời khắc nào bạn đã mất niềm tin vào hôn nhân?'
Có hàng nghìn vạn lý do để người ta mất niềm tin vào hôn nhân, từ vớ vẩn nhất cho đến sâu xa nhất, từ bất chợt cho đến cả quá trình.
"Thời khắc nào thì bạn mất niềm tin vào hôn nhân ?". Tôi đã đọc được 1 bài viết mà có vô số những câu trả lời cho câu hỏi ấy. Ai cũng hăng hái, ai cũng nhiệt tình như thể đây chính là tâm sự sâu kín trong lòng mà họ chưa được giải tỏa.
Câu chuyện thứ nhất
Tối hôm qua, khi chồng tôi vừa tan ca về, mở tủ lạnh ra chỉ thấy còn lại gói mì mua từ trưa, anh ấy hỏi tôi đấy là cái gì?
Tôi bảo đấy là gói mì còn lại mà tôi đặt mua từ trưa, lúc sáng khi tỉnh dậy, lưng hơi đau nên không thể dậy được (tôi đau lưng là do suốt ngày phải bế thằng cu, từ ngày thứ 2 nhóc được sinh ra, một mình tôi phải tự chăm sóc, khi mang thai tôi bị thiếu canxi nghiêm trọng, thiếu máu dẫn đến sức khỏe bây giờ không được tốt, thường xuyên bị ốm vặt, lưng và cánh tay thường bị đau). Cho nên tôi không muốn suốt ngày hì hục nấu cơm, thỉnh thoảng gọi đồ ngoài về ăn.
Sau đó anh ấy liếc mắt nhìn tôi và bảo tôi qua chỗ anh ấy. Giọng điệu khinh thường và hoàn toàn thờ ơ, tôi uất ức rồi chạy vào phòng khóc nức nở.
Anh ấy mở cửa phòng, chỉ vào tôi, nói: "Cô dựa vào cái gì mà đặt đồ ăn ở ngoài".
Thời khắc đó tôi hoàn toàn chết lặng, tôi nghĩ từ khi chúng tôi kết hôn đến giờ, tôi phải chịu bao tổn thương, uất ức, chịu đựng thái độ của anh ta. Anh ta làm quyền làm thế trong căn nhà này, còn tôi như một con ô sin hầu hạ từ sáng đến tối quần quật, suốt ngày chịu lời xỉa xói, sỉ vả.
Tôi muốn dùng một nhát dao kết liễu cho xong nhưng cảm giác nếu làm vậy thì bản thân mình thật ngu ngốc. Tôi nhìn con tôi, nghĩ tới lúc bố mẹ sẽ vì tôi mà khóc cạn nước mắt, thế là tôi vùng lên, cãi nhau với anh ta một trận. Sau đấy tôi trở thành một người hoàn toàn khác, chanh chua, hung dữ...
Câu chuyện thứ hai
Đó là vào kì thi cuối kì năm lớp 6. Hôm nay mẹ có đến sớm hơi một chút đón tôi, mặt mẹ bầm tím, trên áo còn dính vết máu.
Bà ngoại cùng đi với mẹ, mẹ hỏi tôi: "Con chọn ai, hôm nay con quyết định đi cùng ai?". Tôi bối rối, cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra. Sau đó một lúc ba tôi cũng đến. Ba người đứng ở hành lang đợi quyết định của tôi, tôi run lẩy bẩy.
Sau đấy tôi mới biết rằng vào ngày tôi thi ngữ văn, bố đã đánh mẹ, cậu tôi vì ức nên đã lao vào bênh mẹ tôi nên bị bố tôi đánh cho một trận. Không chỉ cậu bị thương mà bà ngoại, dì tôi bị liên lụy, đứa em trai 1 tuổi của tôi hoảng sợ. Sau đó bà ngoại bảo dì tôi ôm em và mẹ trốn chạy qua đêm trong khách sạn. Khi đến đón tôi vào ngày hôm sau, mẹ vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm ấy.
Điều này làm tôi mất đi niềm tin vào hôn nhân thì cũng không hẳn, vì tôi chỉ quan sát được hôn nhân của bố mẹ mình mà thôi, đó cũng chỉ là một khía cạnh của hôn nhân. Sau đó tôi học đại học, mẹ tôi bị bệnh ung thư (có thể chữa được). Ba tôi vẫn lại chăm sóc mẹ, chăm sóc như một đứa trẻ hiếu kính với mẹ ruột mình vậy. Mọi người nhìn thấy bố chăm mẹ ở nhà hay viện đều không ngừng khen ngợi. Mỗi đợt hóa trị, bố đều ở viện trông mẹ, bận bịu đến nỗi không có thời gian ăn. Đây cũng là một mặt khác của cuộc hôn nhân này.
Câu chuyện thứ 3
Tôi mới kết hôn được 4 năm. Tôi đã gặp và cưới 1 người đàn ông không quá hoàn hảo nhưng được gọi là chu toàn. Tôi gặp anh ấy khi vừa kết thúc mối tình cũ rích và ngột ngạt, anh ấy như 1 vị cứu tinh, khiến cuộc đời tôi rẽ sang 1 trang mới.
Nhưng vừa cưới được vài ngày, anh ấy bỏ tôi ở nhà với căn phòng tân hôn cô quạnh để đi đám cưới bạn mấy ngày. Nếu ai hỏi tôi mất niềm tin vào hôn nhân từ khi nào thì chính là cái giây phút ấy. Kể cả chồng có gọi điện về, an ủi thì cái cảm giác bị bỏ rơi nó luôn thường trực trong đầu tôi. Với bất cứ lý do gì, tôi cũng khó chấp nhận được.
Ngày tôi có bầu 4 tháng, chồng tôi muốn đi làm xa. Tôi bảo thời gian này người tôi cần là anh nhất nhưng chồng vẫn khăng khăng đi. Đêm ấy, tôi khóc ướt gối còn anh thì bắt đầu ngồi tính toán xem ngày vợ đẻ sẽ cầm về được bao nhiêu tiền. Lại 1 lần nữa, tôi mất niềm tin vào hôn nhân.
Rồi liên tiếp sau đó là lúc 2 vợ chồng tôi cãi nhau trước khi đi đẻ, xung khắc trong việc nuôi dạy con, lúc bất đồng quan điểm và rất nhiều những vấn đề khác. Mới gần đây nhất chính là tối qua, khi anh ấy đi công tác. Trước đó chúng tôi có vài hiểu lầm nhỏ và tôi muốn nói hết những khúc mắc trong lòng thì anh ấy lại trả lời ngắn gọn: "Cứ tự nhiên, sáng mai anh đọc". Tất nhiên sau đó là 1 bên tắt wifi đi ngủ, 1 bên còn lại sụt sùi trong nước mắt.
Nhưng ngày hôm nay tôi vẫn chưa khi nào ân hận vì lấy anh ấy. Anh ấy vẫn là bố của con tôi, vẫn là 1 người chồng đầy đủ tình yêu và trách nhiệm. Cuối cùng tôi nhận ra 1 điều, cái cảm giác mất niềm tin vào hôn nhân của mình đã chai sạn. Mà có khi khái niệm ấy cũng chả còn tồn tại nữa vì sau cùng chúng tôi vẫn cứ là vợ chồng của nhau.
Hôn nhân: sẽ có những lúc mất niềm tin nhưng đừng ngừng hi vọng
Trong 3 câu chuyện trên thì có lẽ câu chuyện thứ 3 gói gọn trọn vẹn nhất đáp án của câu hỏi "Thời khắc nào thì bạn mất niềm tin vào hôn nhân?". Vâng, đối với phụ nữ thì có lẽ là quá nhiều.
Đôi khi, người ta tưởng rằng, niềm tin vào hôn nhân là thứ sẵn có, ít hay nhiều hơn sẽ phụ thuộc vào hoàn cảnh, yếu tố tác động. Giống như việc đọc 1 bài báo vợ bị chồng ghen tuông tạt axit, nghe tin chị hàng xóm uống thuốc sâu tự tử vì chồng bạo hành hay đơn giản chỉ là tham gia quá nhiều diễn đàn tâm sự phụ nữ hoặc thậm chí là sau khi xem... Về nhà đi con.
Có hàng nghìn vạn lý do để người ta mất niềm tin vào hôn nhân , từ vớ vẩn nhất cho đến sâu xa nhất, từ bất chợt cho đến cả quá trình. Đó là cảm xúc rất tự nhiên của con người, họ có quyền thất vọng về những thứ họ đã từng hi vọng.
Bạn đọc thấy một ông chồng nhẫn tâm tạt axit vợ không có nghĩa chồng bạn sau này cũng tàn nhẫn như thế, 1 chị hàng xóm tự vẫn không chắc chắn sự cam chịu ấy sẽ vận vào cuộc hôn nhân của bạn. Còn mớ bòng bong của người khác rối thế nào cũng là trong cuộc sống của người ta, nó không hề liên quan đến cuộc đời bạn.
Mà nếu đã từng muốn kết liễu chồng mình như cô vợ ở câu chuyện số 1, muốn giận cha mình như người con ở câu chuyện số 2 hay bế tắc đến mệt mỏi triền miên như câu chuyện số 3 thì hãy nhìn vào cả quá trình để biết cái "thời khắc" ấy có xứng đáng để bạn đánh đổ cả 1 niềm tin đã cất công gây dựng?
Nhân vô thập toàn, không ai là hoàn hảo cả, bạn mất niềm tin về chồng, vào hôn nhân cũng như có lúc anh ấy thất vọng về bạn, về những thời khắc vô tình bạn làm chồng mình tổn thương.
Điều lớn nhất của hôn nhân là 2 bên biết yêu thương, chấp nhận, chịu đựng và bổ sung cho những thiếu xót của nhau. Không có những cung bậc cảm xúc yêu, thương, giận, thất vọng, chán nản thì đấy không phải là hôn nhân.
Nhưng sau cùng, dù "canh bạc" này có lãi hay lỗ thì cũng đừng ngừng hi vọng. Hạnh phúc này mất đi là để nhường chỗ cho 1 hạnh phúc khác, tốt đẹp hơn.
Theo Helino
Lật từng trang trong cuốn sổ ghi chép đã nhòe chữ, em chồng tôi bật khóc rồi ôm mặt bỏ chạy quên cả cọc tiền trên bàn Tôi đã có thể ngẩng cao đầu sau bao ngày sống trong tủi nhục. Tôi không biết nên kể chuyện của mình thế nào nữa mọi người ạ. Nó giống như một bộ phim mà mỗi lần nhớ đến, tôi lại cảm thấy đau nhói. Thế mới thấy khi nghèo khó thì chẳng ai bên cạnh mình, ngay cả những người mà mình...