Mẹ anh chê chỉ vì tôi ‘cười hở lợi’
Mẹ anh bảo ‘con gái cười hở lợi’ sau này làm vợ không phát, tướng chẳng ra gì…
Tôi xinh, cao ráo, vóc dáng chuẩn, có mái tóc đẹp. Bạn bè ngưỡng mộ tôi, nói tôi đúng là một cô gái đáng được đàn ông mê mẩn. Nhưng… mẹ anh lại chê tôi, chê hết những điểm mà tôi được cho là đáng yêu, là cá tính. Hình như những gì tôi thể hiện, chỉ cần là gắn với con người tôi thì mẹ anh chê hết. Bản chất là, mẹ anh không hề ưa gì tôi…
Chúng tôi yêu nhau đã hơn 1 năm. Nhiều người nói anh may mắn vì yêu được tôi. Thật sự thì tôi không thấy thế mà ngược lại. Vì với tôi, anh là người đàn ông tuyệt vời, là người mang lại cho tôi biết bao nhiêu niềm vui, tiếng cười. Quãng thời gian này, không có anh ở bên, quan tâm, thật sự tôi không thể nào thoát khỏi cảm giác cô đơn. Mỗi lần có việc gì buồn hay vui, cần an ủi, chia sẻ, anh luôn là vị cứu tinh của tôi, bên cạnh tôi. Cảm giác có người yêu luôn lo lắng cho mình, quá là hạnh phúc…
Tôi luôn thấy mình may mắn vì được anh yêu. Bởi dù tôi có ngoại hình ưu ái, có nhiều người đàn ông vây quanh nhưng tôi cũng không giàu có gì. Gia đình tôi ở quê, cũng khá khó khăn. Anh thì khá giả, có điều kiện. Dù vậy, khi anh về nhà tôi chơi, biết nhà tôi nghèo, anh không phàn nàn mà còn yêu tôi nhiều hơn. Anh cảm phục tôi, cảm phục sự cố gắng, nỗ lực của đứa con gái con nhà nghèo như tôi…
Tôi luôn thấy mình may mắn vì được anh yêu. Bởi dù tôi có ngoại hình ưu ái, có nhiều người đàn ông vây quanh nhưng tôi cũng không giàu có gì. (ảnh minh họa)
Tôi luôn tự tin vào bản thân mình vì thực sự, mình sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn nên mình càng biết chừng mực trong giao tiếp. Không phô trương, không khoe khoang thành tích, không ăn nói nóng nảy, cũng không điệu đà, tôi tin là người lớn sẽ yêu quý tôi khi gặp tôi. Nên ngày về nhà anh chơi, dù cũng run nhưng tôi vẫn nghĩ, mình sẽ chiếm được cảm tình của bố mẹ anh.
Gia đình anh cũng hết sức lịch sự. Biết con trai dẫn bạn gái về chơi, mẹ anh đon đả chào đón tôi, mời tôi ăn cơm. Tôi thể hiện tốt trong ngày ra mắt bằng những món ăn ngon và tài nấu nướng, bài trí. Nói chung, anh khen ngợi tôi nhiều lắm, không có gì phàn nàn về tôi cả. Sau hôm đó, tôi nghĩ mình đã thành công trong cuộc chinh phục bố mẹ chồng tương lai. Nào ngờ, mẹ anh phản đối tôi tới tấp…
Ban đầu anh giấu không nói ra. Khi tôi cứ cố gặng hỏi anh, và gặng hỏi những cuộc điện thoại mẹ gọi lên mà anh không dám nghe, anh mới thú nhận. Mẹ anh không chấp nhận cho chúng tôi yêu nhau. Lý do chỉ là, tôi hở lợi. Với mẹ anh, con gái hở lợi thì vô duyên, thì không tốt, thì không có vận mệnh tốt, không phải là người vợ mà sau này chồng được nhờ. Đàn bà hở lợi, cười cái là thấy lợi thì đúng là không mê nổi.
Đó là quan niệm của mẹ anh. Thật ra, tôi cũng có khuyết điểm đó mỗi lần cười nhưng không phải là điểm quá xấu. Tôi cũng biết ý mỗi lần giao tiếp, không phải lúc nào cũng ngửa cổ lên cười, thế mà mẹ anh vẫn tinh ý nhìn thấy và kiên quyết cho rằng, chuyện đó làm xấu hình ảnh con gái và khiến mẹ suy diễn quá nhiều thứ.
Video đang HOT
Anh bảo, anh yêu tôi, một cô gái quá hoàn thiện rồi không còn gì chê trách. Nếu mẹ mà chọn như thế thì chẳng chọn được người con gái nào hơn. (ảnh minh họa)
Mẹ anh còn mang chuyện này đi xem bói, rồi phán xét đủ thứ về tôi. Tất cả những gì về tôi, mẹ anh bắt đầu để ý, liệt kê ra và đưa vào danh sách không ưa. Cách tôi ăn mặc cá tính, đẹp, cũng cho là nhố nhăng, nhìn trẻ con, kệch cỡm, không tôn trọng người lớn. Tôi mặc quần bó sát cũng nói tôi không ý tứ. Đi dép cao cũng bảo cao rồi lại còn thích đi dép cao cho nó lêu nghêu lên. Nói chung, tất cả những gì thuộc về tôi đều là xấu với mẹ anh… Tôi buồn lắm. Có phải tại tôi quá tự tin, hay tại tôi thật sự là bị chê vì cười hở lợi?
Anh bảo, anh yêu tôi, một cô gái quá hoàn thiện rồi không còn gì chê trách. Nếu mẹ mà chọn như thế thì chẳng chọn được người con gái nào hơn. Anh kiên quyết đấu tranh đến cùng, muốn được ở bên tôi bất chấp có chuyện gì xảy ra. Anh đã hứa như thế…
Nhưng tôi buồn lắm, để anh cãi nhau với mẹ vì tôi, tôi cũng đâu sung sướng gì. Với lại, tôi đang băn khoăn, con gái cười hở lợi thì sao, hay là mẹ anh chê nhà tôi nghèo? Có lẽ đúng là như thế, chứ chỉ một chi tiết kia, có lý gì mà mẹ anh tìm mọi cách ngăn cấm? Phải chăng, là do không môn đăng hộ đối, là do mẹ anh nhất định không chấp nhận chuyện con trai mẹ vừa đẹp trai, có tài, giàu có lại yêu một đứa con gái cười hở lợi lại còn nghèo xác xơ?
Tôi nên nghĩ chuyện này thế nào đây và có nên tiếp tục hay không? Hãy cho tôi một lời khuyên…
Theo Khampha
Thời đại nào mà vẫn 'môn đăng hộ đối'?
Thật ra, anh đẹp trai, nhà anh cũng giàu lại ở thành phố nên nhất định là phải lấy gái thành phố, có điều kiện kinh tế là trước mắt. Thế nên, dù làm thế nào thì mẹ anh cũng không ưng tôi...
Mẹ anh nhai vội miếng mía, nuốt cái ực rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi từ đầu tới chân &'ờ, cháu về chơi đấy à?'. Xong câu ấy, mẹ anh quay đi, không ngồi bàn tiếp chuyện, cũng không hỏi han tôi xem tôi quê quán nơi đâu, con cái nhà ai, học hành gì. Tôi ngồi đó với anh, anh có chút ái ngại &'tính mẹ anh thế, em đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà'.
Thật ra, tôi đang ngại. Làm sao mà không ngại được khi tới nhà anh, chẳng ai hoan nghênh. Có lẽ, bố mẹ anh đã biết trước sự xuất hiện của tôi, phải biết được người yêu hay bạn gái của con gái tới nhà chơi chứ. Chẳng lẽ anh đưa tôi về bất ngờ. Đi một mình với một cô gái, có bất ngờ thì mẹ anh cũng nên tìm hiểu thử, để biết đâu sau này con mình sẽ lấy cô ấy...
Tôi ngồi lặng, nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Mẹ anh nấu cơm bên ngoài, cũng không hỏi tôi có ở lại ăn cơm cùng không. Thế mà hôm ấy, tôi đã tưởng tượng ra cảnh, mình ở lại nhà anh ăn cơm, về nhà anh, vào bếp thể hiện món gì, món gì cho mẹ anh hài lòng. Bây giờ thì... Chỉ một nồi cơm và khi tôi đứng dậy ra về, mẹ anh &'ừ' một tiếng nặng trịch, khiến lòng tôi bất an vô cùng.
Những ngày hôm sau đó, anh bảo tôi nên thay đổi cách ăn mặc, nên trang điểm này kia khi đi ra ngoài. (ảnh minh họa)
Sau ngày hôm ấy, tôi có chút buồn. Sao anh chẳng giống mẹ anh. Còn bố anh đi đâu, cũng không có nhà. Thế hóa ra, anh đưa tôi tới nhà trong cái ngày mà bố anh không có nhà, còn mẹ anh thì không thèm hỏi han tôi một câu. Tôi hỏi anh, mẹ có biết tôi đến chơi trước đó không thì anh bảo có, nhưng anh cũng không hiểu tại sao mẹ lại có phản ứng như vậy...
Những ngày hôm sau đó, anh bảo tôi nên thay đổi cách ăn mặc, nên trang điểm này kia khi đi ra ngoài. Anh còn bảo tôi là, hay là em đi tắm trắng vì nhìn nước da em ngăm ngăm đen, nhìn không được sáng. Rồi anh còn chê tôi là ăn mặc chưa sành điệu. Tôi cười, &'sao trước giờ anh không chê bai em, bây giờ anh lại nói em cần thay đổi, ý anh là sao?'. Lúc này anh thừa nhận, chính mẹ anh đã chê tôi. Mẹ anh chê tôi lùn, đen, lại còn bé người. Với lại mẹ anh có nói một câu với anh là &'nhìn nó ăn mặc như thế, ra ngoài người ta biết ngay nó nhà quê, không phải con nhà giàu có'.
Giàu có gì chứ, tôi đâu có nhận mình là người giàu có bao giờ. Tôi sinh ra ở quê, bố mẹ tôi chân lấm tay bùn. Tôi cũng đã từng làm những công việc đồng áng thời cấp 2, cấp 3. Cố gắng học hành, tôi thi đỗ đại học và bây giờ, tôi trở thành một sinh viên ưu tú. Tôi tự hào về điều này, tự hào với bố mẹ tôi vì tôi đã không phụ sự mong mỏi của bố mẹ.
Giàu có gì chứ, tôi đâu có nhận mình là người giàu có bao giờ. Tôi sinh ra ở quê, bố mẹ tôi chân lấm tay bùn. (ảnh minh họa)
Bố mẹ mong tôi đỗ đại học để sau này tôi có một công việc tốt, có được tấm chồng như ý. Ở quê, ai cũng mong con mình vào đại học vì với cha mẹ, đại học là cánh cửa duy nhất để sau này còn thành người, có được cuộc sống tốt hơn. Tôi hiểu tất cả những gì mẹ tôi phải trải qua, ba tôi phải gánh chịu nên tôi càng cố gắng.
Nhà tôi nghèo, nên khi ra trường tôi càng phải thật sự quyết tâm có công việc, kiếm được nhiều tiền dành dụm, chăm sóc bố mẹ và để sau này lo cho tương lai. Tôi đi làm, cặm cụi từng ngày. Và tôi gặp anh. Đó, tình yêu của chúng tôi đã đến thật nhẹ nhàng, thật lãng mạn. Anh luôn cho tôi niềm tin. Tôi cũng luôn nghĩ rằng, may mắn là tôi đã gặp được anh, được anh yêu thương. Chưa biết gia đình anh thế nào nhưng những gì anh thể hiện làm tôi có niềm tin vào bản thân hơn.
Tôi vốn nghĩ, mình có học, có công việc ổn, có tình yêu nhất là tình yêu của anh thì có lý do gì mình không được hạnh phúc. Tôi biết, bố mẹ tôi nghèo và có thể anh ở thành phố sẽ giàu có nhưng tôi chưa từng tự ti về điều đó. Bố mẹ dạy cho tôi cách phải tự tin vào bản thân mình. Tôi có gì phải không tự tin chứ, làm nông thì sao, chân lấm tay bùn thì sao? Cũng là bố mẹ tôi, là người nuôi tôi trưởng thành, cho tôi ăn học bằng bạn bằng bè.
Nên ngày về ra mắt gia đình anh, tôi tự tin lắm. Cuối cùng thì như vậy đó... Không một câu chào hỏi, không một lời hỏi han, cũng không một lời mời ở lại ăn cơm. Và rồi, mẹ anh chê tôi nhà quê. Sau lần ấy, vì anh van nài nên tôi lại cố gắng một lần nữa quyết tâm đến nhà anh để hi vọng được gặp bố anh và để bố mẹ anh biết, tôi không phải là cô gái tồi. Nhưng bao nhiêu thứ tôi thể hiện không thể làm mẹ anh hài lòng. Vì thứ mẹ anh cần không phải là tôi, là công việc mà là &' môn đăng hộ đối'. Mẹ anh muốn tôi phải xuất thân trong gia đình giàu có, bố mẹ có chức quyền, giống như gia đình anh vậy. Mẹ anh muốn con trai bà phải lấy một đứa con gái oai phong, lí lịch hoành tráng.
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ anh còn cái tư tưởng &'môn đăng hộ đối'. (ảnh minh họa)
Thật ra, anh đẹp trai, nhà anh cũng giàu lại ở thành phố nên nhất định là phải lấy gái thành phố, có điều kiện kinh tế là trước mắt. Thế nên, dù làm thế nào thì mẹ anh cũng không ưng tôi...
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ anh còn cái tư tưởng &'môn đăng hộ đối'. Con cái yêu nhau, tại sao cứ ngăn cấm chúng. Của cải làm nên từ hai bàn tay, chỉ cần người ta chung sức, đồng lòng thì lo gì về sau. Nếu như người giàu cứ chọn người giàu để lấy thì chả lẽ những người nghèo không thể được yêu người giàu sao? Giàu ở tiền nhưng tâm không giàu thì không thể tốt được.
Vì chuyện này mà tôi quá đau khổ, đắn đo. Không phải tôi tiếc gia đình anh, chỉ vì tôi quá yêu anh. Nhưng mà, với một người mẹ chồng chê bai gia đình tôi, nói nhà tôi nghèo này kia, chán bố mẹ tôi, tôi thật sự không muốn tiếp tục chuyện tình cảm này. Tôi đã đề nghị chia tay, anh đau khổ lắm! Nhưng là con trai duy nhất trong nhà, liệu anh có thể cãi lịa bố mẹ để lấy tôi không? Sống trong một gia đình mà không được mọi người yêu quý thì khác gì sống trong địa ngục. Cảm giác hụt hẫng vô cùng.
Thôi thì đành chia tay vì cái gọi là môn đăng hộ đối...
Theo Khampha
Nốt ruồi sát chồng... Chẳng lẽ cái nốt ruồi ấy lại có sức mạnh ghê gớm, giết chết cùng lúc 2 người như vậy? Đó có phải nốt ruồi sát chồng? Nếu thật sự có số mệnh thì tôi làm sao thoát khỏi con đường mà những người đàn ông trước đây của Quỳnh đã đi qua? Chẳng lẽ cái nốt ruồi ấy lại có sức mạnh...